Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Hubbard – Đường Lam thì thào lặp lại cái tên này – Anh ấy…
Y nín bặt, chừng mười mấy giây sau mới hé môi lần nữa, giọng hơi khàn:
– …Anh ấy có khỏe không?
An Chiết nhớ lại những hình ảnh liên quan tới Hubbard.
Thời điểm bão côn trùng tàn phá ngoại thành và khu sáu bị nổ tung, Hubbard đang làm nhiệm vụ ở ngoài thành, đây là một bước đi cực kì khôn ngoan, gã chẳng những tránh thoát tai hoạ thảm khốc ở ngoại thành mà còn tránh được việc bị Lục Phong bắt giữ với tội danh “Đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp” nữa. Sau đấy gã đưa đội trở về vẹn toàn, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của chủ thành. Sau đấy nữa, tay đội trưởng lính đánh thuê nức tiếng này còn gặp Lục Phong, gã và Thượng tá Lục cùng ngồi trên chiếc máy bay PL đi đến căn cứ thành phố ngầm cứu viện. Dạo còn ở trong mỏ quặng, thi thoảng cậu có tán gẫu cùng Lục Phong, theo những gì Lục Phong kể, thì Hubbard và anh đã hoàn thành nhiệm vụ cứu viện và cùng trở về an toàn.
Cậu đáp:
– Ngài ấy khỏe lắm ạ.
Đường Lam rủ mắt, y tựa hồ thoáng mỉm cười. Y chẳng hỏi thêm điều gì khác, không một câu nào cả, chỉ nói rằng:
– Vậy thì tốt rồi.
An Chiết nhìn Đường Lam.
Lần đầu tiên biết tới anh chàng này là khi cậu trông thấy một con rối được chế tác tuyệt đẹp, nom y hệt người thật trong tiệm của ông chủ Shaw. Ông chủ Shaw bảo rằng đấy là mặt hàng do Hubbard đốt hơn phân nửa tài sản để đặt làm. Hubbard là kẻ cầm đầu đội lính đánh thuê nức tiếng nhất tại ngoại thành, anh chàng này là đội phó thân thiết của gã, ngặt nỗi kể từ sau một cuộc thám hiểm – y đã đi biền biệt, người ta thậm chí chả tìm nổi tí xác vụn nào của y.
Kế bên con rối đó là nhãn mác đánh dấu mỗi khoản số liệu, mà hàng chữ đầu tiên chính là tên y: Đường Lam.
Giờ đây Đường Lam đang đứng sờ sờ ngay trước mặt An Chiết, bình yên vô sự, chẳng hề giống từng hứng chịu bất cứ thương tổn nào cả. Không ngờ y có thể sống nổi trong chốn Vực Thẳm bốn bề hiểm nguy này, hơn nữa còn khỏe mạnh đến thế.
– Anh còn sống kìa, – An Chiết hỏi – anh không quay về ư?
Ánh mắt Đường Lam vương nét cười bất đắc dĩ.
– Anh chả về được nữa – Y trả lời, nói đoạn bèn vùi tảng đá đánh dấu nọ xuống lòng đất.
– Em có bản đồ này, tìm đường về được đó – An Chiết nói – …Anh cần không?
– Thôi khỏi, – Đường Lam hỏi – chắc cậu chẳng phải người đâu nhỉ.
An Chiết: – …
Đường Lam phì cười, kế đấy rút một lưỡi dao găm sáng loáng ra, khắc mũi tên lên thân cây bên cạnh, y vừa khắc vừa bảo:
– Biết anh đang làm gì không?
An Chiết trả lời:
– Em không biết.
– Sau khi bị lây nhiễm, phần lớn nạn nhân đều không may bị biến thành quái vật thực thụ. Song vẫn có số ít người khá may mắn, đôi khi, họ vẫn giống một con người – Đường Lam nói – Anh đang chỉ đường cho những kẻ may mắn ấy, vì thuở ban đầu anh cũng được chỉ đường như vậy.
An Chiết lặng thinh, cậu phát hiện mình có một khả năng đặc biệt, ấy chính là nhận rõ được những đối tượng thiết kể chuyện quá vãng. Nhưng mà, câu chuyện của Đường Lam rất ngắn ngủi.
– Hôm đó anh và Hubbard nảy sinh một cuộc tranh cãi nhỏ, anh ấy muốn tiếp tục đi sâu vào trong, còn anh thì nghĩ nên trở về, tóm lại là chả vui vẻ gì cho cam. Anh không buồn ngó ngàng gì anh ấy vào tối hôm đó, anh gác đêm trên chiếc xe khác như thường lệ.
– Chốn Vực Thẳm ấy à, nó chẳng thiếu thứ gì hết, chừng mười hai giờ khuya có một con quái vật hung tợn phát hiện chúng anh, anh chưa từng thấy thứ gì dã man tới thế cả – Đường Lam khắc mũi tên xong bèn cất dao găm, giọng y trong trẻo và lưu loát hệt chính con người y – Anh cảnh báo cho đồng đội rồi chạy sang lối khác dụ con quái vật đi theo. Cuối cùng anh chết, hẳn là chết thảm tệ.
– Tuy nhiên chả hiểu sao dường như anh lại thức tỉnh, còn trở nên mạnh mẽ khôn cùng. Anh kết hợp với quái vật, nhưng hãy còn ý thức – Y vuốt dao găm, đoạn hỏi An Chiết – Còn cậu thì sao?
An Chiết suy ngẫm tìm từ.
Chính lúc bấy giờ, Đường Lam xoay phắt đầu! Ánh mắt y tia về phía trung tâm vạt rừng tựa mũi tên sắc lẹm, có tiếng sột soạt vẳng đến từ đằng kia.
Y khẽ giục An Chiết:
– Chạy!
Giây phút vừa thốt dứt câu đó, có bóng đen to kềnh bỗng xồ ra khỏi cánh rừng!
Đường Lam tức thì kéo tay An Chiết và vác cậu lên lưng bằng thứ sức mạnh chẳng thể cự lại nổi. Theo sau đấy là tiếng xé gió inh tai vang rền, một đôi cánh lá mỏng đen mướt khổng lồ bung xòe trên lưng y!
An Chiết bất thình lình bị nhấc khỏi mặt đất, vuốt của con quái vật to tựa ngọn núi nện xuống ngay đằng sau, nhưng tốc độ bay sánh bằng u linh của Đường Lam chóng hơn cả nó, y vụt khỏi cánh rừng này tưởng như trong chớp mắt. An Chiết nhìn xuống, vạn vật dưới mặt đất ngày một xa xăm, ngày một thu nhỏ khi họ lên cao, mà rặng núi đồ sộ ở phía nam thì càng lúc càng gần.
Trong cơn gió thổi thông thốc, cậu hỏi Đường Lam:
– Chúng ta đi đâu thế ạ?
Gió trên tầng không mỗi lúc một mạnh, nó thổi vơi mọi thanh âm, Đường Lam bèn lớn tiếng hỏi cậu:
– Đã bao giờ nghe tới Phái Hợp Nhất chưa?
Vứt dứt câu, y bèn mang An Chiết vụt cao hơn, thời khắc sắp bay đến đỉnh núi lừng lững nhất và ngày càng gần với khoảng trời xanh mướt, bóng chiều chạng vạng nhuốm đỉnh non ngàn nọ thành sắc vàng hươm, chóp của quần thể kiến trúc lôm lốp dần hiển lộ ở ngã ba vòm trời và đỉnh núi.
Thứ đầu tiên ánh vào mắt An Chiết là hai ngọn tháp trắng hình trụ bóng loáng khôn cùng, chúng được chia ra làm hai đầu, ở giữa có tuyến đường liên thông. Giữa hai ngọn tháp trắng là một tòa nhà ba tầng hơi thấp hình bầu dục, hai bên gồm những cao ốc phụ và các công trình nằm rải rác khác – đó là bộ phận chủ chốt của quần thể kiến trúc. Tất tần tật cỗ máy có thiết kế kì quái dựng lổng chổng ngoài bãi đất trống trước tòa nhà chính, phía sau tòa nhà là một khoảnh sân bằng phẳng cùng hàng chục ngọn tháp phát điện bằng sức gió cao chót vót, ba tua-bin gió trắng toát đang xoay xoành xoạch trong làn gió thét gào.
Một gốc dây leo xanh rờn khổng lồ rẽ làm mười mấy nhánh phủ vây cả quần thể kiến trúc này, chạc cây của nó vắt lên ngọn tháp trắng và hàng rào, có nhánh dây leo sà tới lúc Đường Lam đưa An Chiết đáp xuống mặt đất, nó đánh hơi cơ thể họ chốc lát, kế đến tản ra. Đôi cánh đen to tướng trên lưng Đường Lam từ từ thu lại vào người y – khi thu lại, thân thể Đường Lam thoáng run rẩy, bàn tay siết thật chặt, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn. An Chiết thao láo nhìn y đến tận lúc y mở mắt ra lần nữa.
Khoảnh khắc họ nhìn nhau, An Chiết phát hiện con mắt Đường Lam bị nhuộm đẫm bởi một màu đen ngòm, trông y chẳng còn là y, nhưng may thay Đường Lam đã khôi phục vào ba giây sau.
– Quá trình chuyển hoán hơi rối rắm, nên đau phết, – Đường Lam giải thích – cơ mà anh đây coi như hên đáo để rồi.
Nói đoạn y bèn nhìn về phía nhánh dây leo nọ:
– Chứ cái thằng này thì không thể biến về dạng người nổi nữa.
An Chiết ngó dây leo:
– Nó có ý thức của con người ư?
– Có chun chút – Đường Lam rảo bước về phía trước, An Chiết lẽo đẽo theo sau y, luồng gió rần rật trên đỉnh non ngàn thổi tốc quần áo họ, dần dà họ đến gần một tòa nhà trắng đượm nét cổ kính sừng sững giữa khuôn viên.
Sáu giờ, tức thời khắc bóng chiều chạng vạng rực rỡ đỉnh điểm.
Vầng thái dương sắc son đang ngụt cháy ngả xuống muôn trùng ráng mây tại vùng trời tây nam, cánh cổng lớn rộng mở trong ánh hào quang đỏ vàng rọi tỏ, và một bóng hình đứng đấy chờ họ.
Thú thật An Chiết chẳng tỏ tường lắm về độ tuổi của loài người, cậu chỉ biết đối phương ngấp nghé ông chủ Shaw – tầm sáu bảy chục tuổi ở người. Nhưng trông lão không có tí vẻ gì là lọm khọm già cỗi vì tuổi đã cao cả. Khi tới gần, An Chiết thấy lão bận âu phục đen mướt nom đến là phẳng phiu nghiêm trang, cổ áo sơmi xám bạc thắt chiếc nơ tỉ mẩn, mái tóc bạc phơ chải gọn ra đằng sau, một cặp mắt lam xám hiền hòa nổi bật trên khuôn mặt điềm tĩnh và nhã nhặn được mài giũa qua bao sương gió tháng năm.
Cặp mắt nọ khiến An Chiết thiết tưởng lão đã nhìn thấu tất thảy biến hóa và phong ba trên cõi đời.
– Thưa ngài, – Đường Lam đứng trước mặt lão, nói với vẻ cung kính – tôi mang thành viên mới về đây.
Lão mỉm cười nhìn An Chiết, cặp mắt lam xám nọ khiến con người ta bất giác thấy gần gũi khôn kể, An Chiết ngẩng đầu nhìn lão, lão thì chìa tay với An Chiết. Thoáng do dự giây lát, An Chiết bèn nắm lấy tay lão theo một lối hãy còn ngại ngần, lòng bàn tay lão ấm áp ráo hoảnh, cách lão nắm siết tay cậu nom mới mạnh mẽ và dịu dàng làm sao.
– Chào mừng cháu gia nhập Viện Nghiên cứu Non Cao, bọn ta mạo muội tự xưng là căn cứ thứ năm của loài người – Lão nói – Ta là Polly Jean.
Hết chương
. Tranh minh họa.Artist: nayan @lofter
– Đường Lam –
Click vào ảnh để lấy fullsize.Artist: kusariling @lofter
Click vào ảnh để lấy fullsize.Artist: ershiyimaowu @lofter