.
Tình hình cứ như vậy lại trôi qua một tuần. Đến một đêm, lúc tôi về đến nhà, Đỗ Vệ Bình đưa một chiếc bưu thiếp đến trước mặt tôi.
“Của em!” Giọng diệu của anh có chút run rẩy, sắc mặt cực kỳ xấu.
Bưu thiếp là của Chu Địch Chi gửi nhanh từ Đức cho tôi, phong cảnh trên mặt bưu thiếp là một suối nước nóng.
“Trình Vận thân mến.
Đêm giao thừa và năm mới của cậu thế nào? Hôm qua, chúng tớ đến một suối nước nóng có tên là Bad Homburg gần Frankfurt, thật sự là rất tuyệt vời! Suối nước nóng này được xây dựng theo phong cách bãi tắm La Mã. Ở Đức, nam nữ cùng tắm, cởi mở hơn nhiều so với ở Anh. Trong bãi tắm, bất kể là nam hay nữ đều để trần đi tới đi lui. Mọi người trần truồng cùng nhau uống bia, cùng nói chuyện phiếm với bạn bè. Thậm chí có thể trần truồng cùng tắm nước nóng với vợ của bạn. Cho nên, tớ cũng thấy nhiều cái rất giống với cái tên ‘xúc xích Frankfurt’, ngay cả Vương tôn Iran cũng ngắm. Cậu phải thừa nhận một điều rằng, đàn ông nước ngoài quả thực ưu tú hơn nhiều so với đàn ông Trung Quốc. Sau khi gặp nhiều người da trắng như vậy, ba người phụ nữ chúng tớ đều rất muốn nhìn người da đen xem thế nào, Vương tôn Iran cũng rất muốn nhìn. Cậu biết mà, nghe nói người da đen… Và thật sự, chúng tớ đã thấy một người da đen cao gần hai mét… E hèm… Chúng tớ gần như ngất đi! Người da đen mới thật sự là đứa con do thượng đế lựa chọn! Có cơ hội, cậu nhất định phải nhìn xem sao!
Địch Chi của cậu.”
Địch Chi thật là! Việc như thế mà cũng viết rõ ràng trên bưu thiếp như thế. Nếu người đưa thư đọc được, còn tưởng tôi là sắc nữ mất.
“Phụ nữ các người...” Đỗ Vệ Bình dừng lại một lát, tức giận nói: “Thật sự thích người da đen sao?”
“Ít ra thì em không thích.” Tôi nói.
Người da đen? Trong nháy mắt, tôi đã hiểu rõ.
“Dạng Sơn nói với anh, đêm Giáng sinh vừa rồi, cô ấy đã lên giường với tên da đen ở nhà bên.” Đỗ Vệ Bình thống khổ nói.
Bưu thiếp của Chu Địch Chi được gửi tới thật không đúng lúc.
“Cô ấy nói sao?” Tôi dè dặt hỏi.
“Cô ấy nói cô ấy quá cô đơn, cô ấy yêu anh.” Bộ dạng của Đỗ Vệ Bình vô cùng tiều tụy.
Ngừng một lúc lâu, anh lại nói: “Cô ấy đã dọn khỏi căn nhà trọ đó.”
“Vậy là cô ấy quyết định sau này không gặp người kia nữa? Em biết anh rất khó chịu, nhưng mà… Ít nhất cô ấy đã thẳng thắn với anh. Đổi lại là em, em nghĩ em sẽ không có dũng khí nói ra.”
Anh cười gượng: “Anh thà rằng cô ấy không nói cho anh biết.”
“Bởi vì người kia là người da đen sao?”
Anh căm phẫn đáp trả: “Màu da nào anh cũng không thể chấp nhận, da đỏ, vàng, xanh, trắng hay đen gì đều không thể được!”
“Hai người sẽ chia tay sao?”
“Anh không biết.” Anh mờ mịt trả lời.
“Yêu một người liền chấp nhận mọi điều của người kia, chấp nhận cả sự yếu đuối của người đó.” Tôi lên tiếng.
Anh đau lòng nói: “Anh không biết. Không biết làm thế nào để có thể chấp nhận?”
Anh chán nản trở lại phòng ngủ của anh, đóng chặt cửa.
Đối với chuyện bị phản bội, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn anh. Tôi biết nó đau đớn cỡ nào. Thế nhưng, sau này bạn sẽ hiểu, đó là cuộc sống.
.
Lúc người giúp việc người người Philippines của Cát Mễ Nhi mở cửa, chú chó Golden Retriever hưng phấn nhảy chồm lên người tôi. Hai chân trước của nó gác lên vai tôi, nó liếm khắp người tôi như đang liếm một cây kem vậy. Những chỗ lộ ra bên ngoài trên người tôi đều dính đầy nước bọt.
Chú chó Golden Retriever này là do người giúp việc người Philippines của Cát Mễ Nhi mang theo khi bắt đầu đến đây làm. Đây là điều kiện để cô ấy đến làm việc, chủ nhà phải chấp nhận chú chó của cô ấy. Còn điều kiện duy nhất của Cát Mễ Nhi đó là muốn gọi con chó là “Beethoven”. Cô ấy muốn tưởng nhớ đến con ngỗng yêu “Mozart” đã chết trước đây.
Tên của con chó Golden lúc đầu là "Tiêu Tiêu”. Phải trải qua một thời gian dài, nó mới có thể chấp nhận mình đã biến thành “Beethoven”.
“Hi! Chị tới rồi!” Cát Mễ Nhi kéo Beethoven ra khỏi người tôi.
Mặt và cổ Cát Mễ Nhi đều màu đỏ, giống như vừa được ngâm trong thuốc nhuộm màu đỏ vậy.
“Mặt của em sao lại đỏ thế kia?” Tôi hỏi.
“Hôm qua em chụp quảng cáo nước củ cải đỏ, phải uống mấy lít nước củ cải đỏ. Vốn đạo diễn nói mỗi lần không cần phải uống thật, nhưng mà em nghĩ phải uống nước thật mới có thể thể hiện được nét mặt em rất thích nước củ cải đỏ. Kết quả, sau khi chụp hình xong, cả người đã biến thành như vậy. Bác sĩ nói, là do em một lúc hấp thu quá nhiều sắc tố đỏ, qua vài ngày màu sẽ phai đi là ổn cả.” Cô ấy nói một tràng dài.
Tôi cười khanh khách, nói: “Em không cần phải cố gắng như thế!”
Tôi ngồi xuống sô pha, Beethoven lập tức nhảy lên đùi tôi. Nó nhìn tôi, sau đó rất ngoan ngoãn gác đầu lên đùi tôi. Tôi biết nó muốn làm gì, nó muốn tôi xoa bóp giúp nó. Tôi xoa xoa đầu nó, bộ dạng nó thoạt nhìn rất hưởng thụ.
“Đỗ Vệ Bình có chuyện gì sao?” Cát Mễ Nhi hỏi tôi.
“Anh ấy và bạn gái xảy ra chút chuyện.”
“Cái chị đang ở Tây Ban Nha à?”
"Ừ."
"Nếu chia nỗi buồn ra mười cấp, thì anh ấy hiện tại ở cấp mấy?"
Tôi nghĩ ngợi, rồi trả lời: "Chắc là cấp chín rồi!"
Cát Mễ Nhi nhảy dựng lên: "Vậy thì quá nghiêm trọng! Sao chị có thể để anh ấy ở nhà một mình?"
"Chị không biết an ủi anh ấy như thế nào, chỉ biết bỏ đi một chút, để anh ấy một mình ẩn náu liếm láp vết thương."
Trong từ điển của tôi những từ ngữ có thể dùng để an ủi người khác thật sự quá có hạn.
"Em đi an ủi anh ấy!” Cát Mễ Nhi vừa nói vừa thay quần áo. Beethoven đi theo loanh quanh phía sau cô ấy.
“Bây giờ em phải đi à?”
"Xong rồi, còn phải có đạo cụ!"
"Beethoven?”
“Không phải nó! Nó chỉ biết chảy nước miếng!"
Cát Mễ Nhi lấy một bó hoa Tulip lớn trong bình hoa, nói: "Là cái này, quà gặp mặt!"
Cô ấy nhanh như chớp chạy ra ngoài, tôi gọi lại cũng không nghe.
.
Beethoven ngủ bên cạnh giường, nằm phơi bụng lên trời, ngủ còn phát ra tiếng. Cát Mễ Nhi đi đã lâu rồi, cô nàng không định về nhà sao? Một người đàn ông đang đau lòng cùng một cô gái đi an ủi anh ta thì sẽ làm những chuyện gì? Tôi ẵm Beethoven lên giường, ôm nó ngủ.
.
Sáng sớm hôm sau, tôi mới về nhà.
Vừa mở cửa, tôi thấy Cát Mễ Nhi cuộn mình ngủ trên sô pha, trên người đắp chiếc chăn lông. Bó hoa Tulip kia được cắm trong bình hoa.
Đỗ Vệ Bình đang uống cà phê trong phòng bếp.
“Sao cô ấy lại ngủ ở đây?” Tôi lên tiếng hỏi.
“Đêm qua cô ấy chạy đến đây, liên tục hát bài hát động viên cho anh nghe. Em biết không, anh không thích đọc thư an ủi, cũng không thích nghe bài hát động viên.”
“Đúng vậy, anh cũng không thích đọc ‘Súp gà cho tâm hồn’[].” Tôi nói.
[] Súp gà cho tâm hồn: cuốn sách được xuất bản năm bởi Jack Canfield và Mark Victor Hansen, tổng hợp câu chuyện cảm động mà họ và những diễn giả khác thường kể trong các bài diễn thuyết. Đến nay nó đã bán được triệu bản trên toàn thế giới.
“Sau đó, cô ấy bắt đầu hát những bài tình ca thảm thiết. Anh thật sự quá mệt, liền chuồn vào phòng đi ngủ. Sáng hôm sau anh thức dậy, đã thấy cô ấy ngủ ở đây.” Đỗ Vệ Bình nói.
Tôi nhìn sang Đỗ Vệ Bình, nói: “Ai nói bài hát động viên là vô ích? Ít nhất tâm trạng của anh đã tốt hơn một chút.”
“À, đúng vậy. Cảm ơn các em.” Anh cười yếu ớt, sắc mặt vẫn còn chút tiều tụy. Sau đó anh hỏi: “Mà sao cả người cô ấy như bị nhuộm đỏ thế?”
Tôi cười cười: “Cô ấy uống quá nhiều nước củ cải đỏ, qua vài ngày sẽ được tẩy trắng.”
“Anh đi làm đây, có muốn đi cùng không?” Anh đề nghị.
“Được.”
“Anh đã giúp em cho cá ăn.” Anh nói.
Tiếng hát của Cát Mễ Nhi đã bổ khuyết chỗ trống trong từ điển của tôi. Có thể an ủi lòng người nhất không phải là ngôn ngữ mà là những giai điệu, ca khúc. So với âm nhạc, lời văn có vẻ nghèo nàn hơn. Những người chịu đọc sách mới có thể an ủi được. Chúng ta có thể nhắm mắt, nhưng không cách nào khép tai lại.
Thính giác luôn biến mất cuối cùng, có lẽ muốn nghe bài hát đoạn tuyệt với nhân gian.