CHƯƠNG
“Hôm nay là cá nấu, mùi vị của cá đều vào canh hết rồi, nên canh ngon hơn thịt nhiều.”
Kim Tại Trung vừa nói, vừa múc một muỗng canh. Nhìn biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung cũng có thể đoán được ý nghĩ trong đầu hắn, cậu đương nhiên không thể để sư phụ đó vì cậu mà mất việc, cậu không muốn như vậy, càng giúp càng bận hơn! Nhíu mày, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì nữa, gắp một miếng cá lớn cho vào tô mình. Kim Tại Trung biết Trịnh Duẫn Hạo không phải người nhỏ mọn, càng không vì một miếng cá cũng không nỡ lãng phí, nhưng bây giờ vì bản thân không thích xương cá không ăn cá, Trịnh Duẫn Hạo lại tự mình [xử lí] nó. Đến đây lâu như vậy, Kim Tại Trung đã biết được Trịnh Duẫn Hạo không thích cá, nhưng bây giờ lại…..Kim Tại Trung cúi đầu, gắp đại một ít thức ăn, chậm rãi ăn.
Cậu không nên lãng phí như vậy, tuy chỉ là con cá. Cậu biết Trịnh Duẫn Hạo có dặn làm cá cho cậu, nhưng bản thân cậu cũng có quyền để sư phụ không cần làm. Giống như hôm nay cậu không muốn sư phụ vì cậu mà mệt như vậy, còn bản thân không ăn cá chưa được lọc xương, biện pháp tốt nhất chính là bảo họ không làm nữa, nhưng cậu lại không làm vậy. Cái tính cách không nghĩ cho người khác chôn sâu bên trong, vì sự sủng nịch của Trịnh Duẫn Hạo, càng ngày càng lớn hơn, nên hôm nay cậu mới như vậy. Còn Trịnh Duẫn Hạo, dường như không vui cho lắm.
Cúi thấp đầu, Kim Tại Trung trong lòng có chút buồn rầu, kiềm chế không được khoé mắt hơi đỏ. Đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên một đôi đũa khác đưa tới trước mặt Kim Tại Trung, khiến cậu giật mình, tiếp đến một miếng cá được cho vào chén của cậu. Vẻ bề ngoài của miếng cá nhìn không được lắm, tất nhiên là vì [kĩ thuật] lấy xương không được tốt, canh trên miếng cá dần thấm vào cơm của cậu, chắc là sau khi lấy xương xong lại nhúng vào canh. Kim Tại Trung ngước đầu nhìn người đối diện, Trịnh Duẫn Hạo đã cúi đầu, chiếc chén nhỏ bên cạnh đã đặt một miếng cá, còn hắn đang bận rộn với nó. Kim Tại Trung cũng cúi đầu xuống, gắp miếng cá cho vào miệng. Đợi đến khi Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa cho cá vào chén cậu, Kim Tại Trung ngước lên nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Sau này ta sẽ không chơi đùa với họ nữa giống như hôm nay nữa”
Động tác của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, đưa mắt nhìn Kim Tại Trung.
“Ta cũng không có nói không có, ngươi thích cứ đi, ta không có ý kiến.”
“Không phải, ý ta là ta sẽ để họ dạy ta cái khác. Như hôm nay, cảm giác hơi lạ.”
Câu phía sau, Tại Trung nói hơi nhỏ lại không rõ ràng, Trịnh Duẫn Hạo cũng chỉ nghe thấy lơ mơ, nhìn thấy Kim Tại Trung có chút không tự nhiên cúi đầu ăn cơm, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đơn giản đáp lại một tiếng, biểu hiện đã rõ, cũng như là đồng ý.
Kì thực, Kim Tại Trung vốn cũng thích “vận động” của mấy ngày nay, cũng không cảm thấy lạ ở chỗ nào, mọi ngừơi đều là nam nhân, đè qua đè lại cũng không sao. Chỉ là hôm nay Trịnh Duẫn Hạo đến, lại giúp cậu kéo lại vạt áo bị hở ra, lại là trong tình trạng đó, ở tư thế đó…hôn cậu, mọi thứ đều thay đổi. Lúc nãy tắm xong khoác áo choàng vào vô ý nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nhớ đến hình dáng của bản thân lúc trên sân, chắc là cũng giống với bây giờ. Lại nhớ đến nụ hôn đó, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của bản thân ở dưới thân của nam nhân khác, cậu liền cảm thấy không thoải mái, nên câu mới quyết định sau này không chơi như vậy nữa.
Bữa tối cứ tiếp tục yên tĩnh như vậy, hai người cũng không ai nói gì, một thuộc hạ đi vào nói với Trịnh Duẫn Hạo, Dương Húc Huy cùng Đặng Dũng bọn họ đến, Duẫn Hạo mở miệng bảo họ cứ đợi ở ngoài, sau đó nhanh chóng ăn cơm, Vì giúp Kim Tại Trung làm cá, nên Kim Tại Trung đã ăn gần hết, trong chén chỉ còn lại vài miếng cơm, Trịnh Duẫn Hạo mới ăn được một nửa. Ăn xong những thứ còn lại trong chén, Kim Tại Trung mới đặt đũa xuống, nhìn người đối diện.
“Ăn nhanh quá sẽ không tốt cho bao tử. Ta ăn xong rồi. Lên đó trước.”
“Ân.”
Trịnh Duẫn Hạo dừng đũa lại, ngước đầu nhìn Kim Tại Trung đứng dậy, chỉ đáp một tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn, tốc độ ăn cũng giảm đi.
Xoay người ra khỏi phòng ăn đi lên lầu, Kim Tại Trung không trực tiếp trở về phòng ngủ, mà lại lên sân thượng đã lâu ngày không đến. Đêm nay thời tiết không tệ, ánh trắng sáng soi vào trong nhà, Kim Tại Trung ngước đầu nhìn trăng sáng một lúc, ngồi xuống xích đu.
Đặng Dũng và Dương Húc Huy bọn họ đều đến, xem ra cũng không có việc gì lớn cần Trịnh Duẫn Hạo xử lí, chỉ sợ là lại phải rời xa một đoạn thời gian, lần này đi không biết bao giờ mới quay lại. Tuy rằng cậu không phải phụ nữ, luôn mong chồng ở bên cạnh. Nhưng, hôm nay cùng với Trịnh Duẫn Hạo như vậy thật sự rất vui. Có thể là vì hắn ở bên cạnh, cậu có thể khẳng định hắn vẫn an toàn, cậu vẫn có thể tiếp tục nhìn thấy hắn, nên yên tâm, nên vui vẻ. Tuy rằng một buổi chiều và buổi tối không dài, nhưng những kỷ niệm nhỏ nhặt này cũng đủ để cậu chôn trong lòng, lúc một mình lại lấy ra, từ từ hồi vị …
Nhưng lần này Kim Tại Trung lại đoán sai, Trịnh Duẫn Hạo gọi họ sang đây vì hắn muốn giao những việc đang làm để lại, chia cho họ làm, hắn sẽ có cả ngày để ở bên Kim Tại Trung.
Đợi đến khi Trịnh Duẫn Hạo giao xong mọi việc trở về phòng ngủ, Kim Tại Trung đã nằm trên giường ngủ. Nhẹ nhàng nằm trên giường, xoay người nhìn Kim Tại Trung đang nằm bên cạnh, từ từ kéo khoé môi lên. Kim Tại Trung dù đang nằm thẳng nhưng mặt vẫn nghiêng về phía hắn, phát hiện này khiến Trịnh Duẫn Hạo rất cao hứng. Tay áp lên má của cậu, ngón tay lướt nhẹ qua hàng lông mày của cậu, Trịnh Duẫn Hạo có chút hối hận, vào bữa tối Kim Tại Trung nói không đi chơi những trò vận động phí sức đó nữa hắn không lập tức đồng ý. Khoảng thời gian này Kim Tại Trung luôn vì tiêu tốn nhiều hể lực, nên buổi tối đều vừa nằm xuống giường liền ngủ ngay, từ cái lần “thân mật” không vui vẻ ở phòng sách, đến giờ đã gần được nửa tháng, bọn họ vẫn chưa làm chuyện phòng the. Trịnh Duẫn Hạo rất muốn, luôn muốn gọi Kim Tại Trung dậy, nhưng không nỡ. Kì thực Duẫn Hạo có chút lo lắng, Kim Tại Trung nhìn có vẻ đã có thể tiếp nhận việc quan hệ, nhưng cơ thể đã có nhiều kí ức không tốt bởi lần ở phòng sách, sẽ theo bản năng mà từ chối thân mật. Trịnh Duẫn Hạo biết lần đó mình đã quá đáng, tuy Kim Tại Trung không bị thương nghiêm trọng, nhưng cơ thể của cậu chưa từng chịu qua những đối xử thô bạo như vậy. Tuy lần cuối bản thân có ôn nhu hơn, nhưng trừ đau đớn, Kim Tại Trung cũng không có phản ứng khác nữa. Cũng vào lần làm chuyện phòng the đó, hắn là lần duy nhất không ngửi thấy mùi hương thuộc về riêng hắn, biểu hiện trên cơ thể mình cũng không xuất hiện.
Nhẹ nhàng đưa người lên, môi ấn lên môi của Kim Tại Trung. Vốn là muốn nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng lúc chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp đó, cơ thể cứ bị giữ lại, môi không thể dứt ra được kiềm chế không được đưa miệng mút làn môi dưới của Kim Tại Trung Cho đến khi người đó dường như cử động vì đang ngủ ngon bị làm phiền, môi mới tiếc nuối dứt ra. Nằm xuống nhìn Kim Tại Trung hơi cau mày, cả người xoay về phía hắn, Trịnh Duẫn Hạo vừa cười vừa thở dài, sau khi đặt một nụ hôn lên trước trán cậu, mới đi ngủ.
Nếu tiếp tục nhìn, hắn thực sự không chắc bản thân kiềm chế được không đè cậu xuống, hảo hảo yêu cậu!
Kim Tại Trung đang ngủ ngon, không biết người bên cạnh phải kiềm chế bản thân như thế nào, sợ khiến cậu mất ngủ sợ làm phiền cậu, bản thân lại ngủ rất ngon, ngay cả mơ cũng không có.
Sáng sớm, Kim Tại Trung vươn vai dễ chịu, lúc tay đụng phải một thứ ấm áp mới giật mình, lập tức xoay người, nhìn thấy đôi mắt không được vui của người bị mình đánh thức. Người đáng lẽ sẽ không ở đây vào lúc này lại đang nằm cạnh cậu, nghĩ đến trưa nay Trịnh Duẫn Hạo cũng ở nhà lướt qua. Tâm tình của Kim Tại Trung liền vui vẻ, liền quên mất việc che dấu, niềm vui đều lộ ra trong ánh mắt. Còn câu nói tiếp theo của Trịnh Duẫn Hạo, khiến tâm tình của Kim Tại Trung lại càng tốt hơn.
“Ta hôm nay nghỉ ngơi một ngày.”
Sau khi bị đánh thức, Trịnh Duẫn Hạo ngồi dậy xuống giường đi rửa mặt, biểu tình không vui đã hoàn toàn biến mất khi đã tỉnh táo, không để Kim Tại Trung nhìn thấy độ chếch xinh đẹp của khoé môi khi hắn xoay người.
Hắn thấy rõ biểu tình kinh hỷ bất ngờ của Kim Tại Trung khi nhìn thấy hắn, khiến hắn vui vẻ, nên chỉ có thể nhanh chóng đi rửa mặt để che đậy sự phấn khởi của bản thân.
Còn Kim Tại Trung chỉ ngồi dậy trên giường, nhìn Trịnh Duẫn Hạo thức dậy rửa mặt, lắc đầu cười.
Quan hệ thân mật giữa họ đã kéo dài hơn một năm, nhưng ở bên nhau cứ như thiếu niên , lần đầu yêu. Nhưng cảm giác này cậu rất thích, có hương vị của quả táo non.