CHƯƠNG
Nhìn khuôn mặt người đối diện lộ ra ý cười, Kim Tại Trung lập tức dừng lại, ý thức được bản thân đã sập bẫy.
Vì quá quan tâm nên hoảng loạn, cậu lại sập bẫy của nam nhân này dựng sẵn. Trực giác nói với cậu đám người này không dễ bỏ qua như vậy, đã cho Tiểu Kiệt âm thầm bảo vệ trong bệnh viện. Nếu như A Huy xảy ra chuyện Tiểu Kiệt nhất định sẽ liên lạc với mình, Tiểu Kiệt không liên lạc, đã nói rõ aanh ấy không sao. Bản thân tại sao lại lọan như vậy.
“Người tấn công A Huy là ai ta không biết, ta càng không gọi người đi ám sát anh ta.”
“Vậy tai sao Kim thiếu gia vừa ra viện, thì đã có người ám sát Huy ca? Huy ca ở đâu không có nhiều người biết. Còn lúc nãy Kim thiếu gia nói thông báo cho tên Tiểu Kiệt đó, không phải đi giết Huy ca, chẳng lẽ đã biết trước sẽ có người đi giết Huy ca, nên cho tiểu Kiệt đó đi cứu anh ấy? Nếu như vậy sao không trực tiếp nói với đại ca? Ngoài ra, Kim thiếu gia làm sao biết sẽ có người đối với huy ca bất lợi? Nếu như đại ca không phòng bị sẵn, tối qua bọn họ đã thành công rồi.”
“Bất luận các người tin hay không, ta chỉ có thể nói đó là trực giác. Hôm đó người bị tấn công là ta và A Huy hai người, giao đầu với họ, ta tin so với các ngươi ta biết bọn họ chỉ nhiều hơn được chút ít. Bọn họ tứ vô kị đạn tấn công bọn ta, tốn nhiều công sức như cuối cùng không thành công, ta nghĩ chỉ là người có đầu óc một chút thì có thể nghĩ được bọn họ là tìm cơ hội ám sát. Còn việc vì sao bọn họ lại chọn ngày ta ra viện mà hành động, ta nghĩ càng đơn giản hơn. Nếu như đổi thành các ngươi đi ám sát, các ngươi có cần tốn thời gian kiểm tra đối tượng ám sát có cần sống hay không, có tiếp tục hành động được hay không? Có cần tốn thời gian điều sự canh phòng của bệnh viện, đường ra vào? Ta nghĩ đáp án mọi người đều hiểu rõ. Còn ngày ta ra khỏi viện là Hà Phương thông báo với ta, chứ không phải bản thân ta quyết định. Hoặc là đám người này muốn giết cả hai người bọn ta, không chỉ có A Huy, chỉ là rất không may trước khi họ đến ta đã đi. Còn nữa, theo cách nói trước đây của ngươi, là ta sau khi ra viện “ thông báo” cho “bọn họ”, để bọn họ giết A Huy, nhưng từ sáng hôm qua còn trong bệnh viện cho đến sáng hôm nay, đại ca của các ngươi vẫn luôn ở cạnh ta, cho hỏi ta làm sao thông báo với những người trong suy nghĩ của ngươi?”
tứ vô kị đạn: tự tin không hề do dự.
Không vì sập bẫy của những người này mà hoảng loạn, Kim Tại Trung chậm rãi liệt kê từng điều ra,, mỗi điều đều có có lí lẽ và chứng cứ, khiến họ không nói nên lời.
“Vậy còn tấm ảnh lúc nãy, Kim thiếu gia giải thích như thế nào?’
Lần này mở miệng nói lại là vị đường chủ nào đó luôn ngồi ngoài, ông ấy hỏi rất bình tĩnh, cứ như là hỏi cơm là làm từ cái gì.
“Ta hôm đó ở đó là vì A Huy có chuyện muốn bàn với ta, nhưng Huy ca ở nơi cách ta không xa, ta có thể ra ngoài cũng vì anh ấy cho người đến đón ta.”
“Huy ca cũng Kim thiếu gia không thân, anh ta có chuyện gì mà cần phải giấu đại ca cho người lén đón ngươi ra ngoài bàn?’
“Chuyện này ta không thể nói được.”
“Ta thấy ngươi là không thể chế chuyện thêm được nữa! Nơi ở của Huy ca vẫn luôn bảo mật, cả đại ca cũng không biết, anh ta làm sao dẫn ngươi đến được? Có phải ngươi cầm thứ gì đó có thể gây bất lợi cho đại ca để uy hiế, anh ta nể ngươi là người đại ca thích nên mới đàm phán với người, không ngờ lại bị người ám hại. Nếu không tại sao trong tình trạng hoảng loạn hôm đó, tại sao người không có thân thủ như ngươi chỉ bị thương nhẹ, còn Huy ca lại xém chút mất mạng?”
Lời nói bị Kim Tại Trung phản bác, lúc đợi đến khi Tại Trung không còn lời thể giải thích, những người vốn đang im lặng không nhịn được.
“Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta chỉ có thể nói ngươi có sức tưởng tượng quá lớn. Ta thương nhẹ như vậy, là A Huy cố hết sức bảo vệ ta. Nếu như ta cho người giết A Huy thì lúc đó còn phải gọi điện cầu cứu? Đó chẳng phải rất mâu thuẫn sao?”
Kim Tại Trung nói xong, mặc kệ ông ta, quay sang Trịnh Duẫn Hạo.
“Ta hôm đó đến chỗ A Huy vì muốn xem hình trước đây của người. Còn tại sao lại bị tần công, người tấn công mình là ai, ta cũng không biết.”
Kim Tại Trung nói rằng đi xem hình của hắn khiến Trịnh Duẫn Hạo khựng lại một chút, còn chưa đợi hắn nói gì, đám người đó đã nháo lên.
“Ngươi đừng mê hoặc đại ca! Ai biết ngươi âm thầm mua thuốc gì! Có phải sợ bị người ta phát hiện, nên cố ý dựng chuyện. Nói không chừng lúc đó ngươi tưởng Huy ca chắc chắn không sống nổi mới gọi điện cầu cứu, ai biết bác sĩ Hà lại cứu được Huy ca, nên mới ám sát nữa. Đại ca, cậu ta từ lúc bắt đầu nói Hàn ca bị người ta giết, sau đó cảm thấy không giấu được nữa lại nói Hàn ca tự sát, cậu ta rốt cuộc đag nói dối! Đừng tin lời quỷ quyệt của cậu ta, đại ca!”
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Một đám người đều hướng ánh nhìn sang Trịnh Duẫn Hạo, hy vọng đại ca luôn tỉnh táo sẽ không tin lời của người nam nhân có vẻ ngoài xinh đẹp này, đừng bị cậu ta lừa. Còn đến lúc này, có vài đường chủ đã biểu hiện thái độ theo số đông.
“Tục gia chi tội hà hoạn vô từ. Ta không biết các ngươi do ai gây hứng, nhưng các ngươi đã không tin, ta nói thêm cũng vô dụng, nhưng các ngươi cũng nên tin A Huy chứ?”
Tục gia chi tội hà hoạn vô từ: muốn đổ tội cho người khác không từ thủ đoạn. Chỉ những người suy nghĩ lập khuôn.
“Đương nhiên, bọn ta đương nhiên tin Huy ca!”
Nếu như không tin huy ca, đó chính là không tin đại ca, vậy không phải hoài nghi bản thân hay sao?
“Nếu như vậy, đợi A Huy tỉnh lại chẳng phải mọi thứ đều rõ ràng hay sao?”
“Ai biết trước khi Huy ca tỉnh lại người còn giở trò gì.”
“Vậy nếu như nói, ta cho các ngươi mỗi người đấm một cú, sau đó để các ngươi đưa đi, để các ngươi canh chừng, cho đến A Huy tỉnh dậy có được không?”
Đề nghị của Kim Tại Trung khiến cho mọi người khựng lại: ngay cả bọn họ, phải chịu nhiều người như vậy mỗi người một cú đấm, chỉ sợ không thể chống chịu được, chứ đừng nói Kim Tại Trung. Kim Tại Trung cư nhiên lại đưa ra đề nghị này, lại khiến họ chần chừ, trong lòng nghĩ bọn họ có thật sự đã sai rồi không? Nhưng nghĩ lại, nói không chừng Kim Tại Trung chỉ đang lớn tiếng doạ họ, liền muốn thử, muốn giúp Hàn Kính và Dương Húc Huy giành lại công bằng.
“Ai dám động tay thủ!”
Âm thanh băng lãnh, ánh nhìn sắc lẻm, khiến cho đám người đang giương cổ ra rụt lại. Trong lòng vì với sự bảo vệ của Trịnh Duẫn Hạo đối với Kim Tại Trung cảm thấy bất bình, lại không dám lên tiếng.
Lời của Trịnh Duẫn Hạo khiến trong lòng Kim Tại Trung nở một nụ cười, liền quay sang nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trên mặt mang theo sự kiên quyết.
“Ta chỉ muốn chứng minh sự torng sạch của bản thân, muốn nói cho bọn họ biết, ta Kim Tại Trung không phài là tiểu nhân chỉ biết đứng sau lưng ám sát như bọn họ nói.”
Miệng muốn nói “không cho”, nhưng nhìn tinh thần của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại không thốt ra được chữ nào, chỉ có thể nhìn Kim Tại Trung đi vào trong đám người đó. Đặng Dũng đứng một bên khẩn trương nhìn Kim Tại Trung, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lén nắm chặt tay thành nắm đấm. Vết thương lúc trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vồn không thể chịu được bao nhiêu cú.
“Động thủ đi.”
Nhẹ nhàng phun ra ba chữ, Kim Tại Trung nhắm mắt lại, đợi nắm đấm hạ xuống người mình.
Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đợi người khác bắt đầu. Rất lâu sau, người trước đó cầm tấm hình đi lên trước đánh cú đầu tiên. Không được xem là nặng, Kim Tại Trung chỉ bậm chặt môi, cơ thể nhẹ nhàng dịch chuyển một chút.
Có người thứ nhất, người thứ hai cũng không chần chứ ra tay. Những cú ban đầu không được xem là nặng, cơ thể Kim Tại Trung lui một chút lại bị bản thân giữ lại. Nhưng từ từ, Kim Tại Trung cảm thấy những cú đấm càng ngày càng nặng, từ từ có chút chịu không nổi. Lại thêm một cú đấm mãnh lên bụng cậu, sau đó toàn thân Kim Tại Trung đổ xuống mặt đất, theo phản ứng mà vịn vào cơ thể phía trước, không để bản thân nằm rạp xuống đất. Mở mắt ra, Kim Tại Trung thông qua khe hở giữa những đôi chân của những người đó nhìn thấy bước chân không ngừng bước ra lại thu về của Trịnh Duẫn Hạo, nhẹ nhàng cong khoé môi.
“Đừng qua đây.”
Âm thanh của Kim Tại Trung không lớn, nhưng những người xung quanh đều nghe thấy, liền dừng tay lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Lời của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo không rõ, chỉ nghe thấy cậu hình như nói một câu, liền tưởng Tại Trung đang gọi hắn. Tuy nhìn không rõ tình trạng của Kim Tại Trung, nhưng hắn nó thể tưởng tượng ra, vẫn luôn chần chứ chỉ vì lời nói và tinh thần của Kim Tại Trung lúc đó. Bây giờ nhìn thấy mọi người đều dừng tay sau đó nhìn hắn, lại càng xác định suy nghĩ của mình, bước nhanh sang đó. Nhưng vào lúc hắn vừa đưa chân lên, toàn phòng hội nghị đều trở nên tối thui, sau đó trong bóng tối nghe được những tiếng kêu hoảng loạn.
“Ai đánh ta?!”
“Ai đụng ta?!”
“Ai đá ta?!”
Trong bóng tối hoảng loạn, khiến cho những người đó trong lòng sợ hãi.
“Mọi người đừng từ tiện ra tay, tránh đánh trúng người của mình.”
Không biết ai nói, khiến cho đám người hoảng loạn bình tĩnh lại. Thời gian trong bóng tối không hơn một phút, các của của phòng hội nghị đã mở ra, một số ánh sáng lọt vào, ở ngoài cửa truyên đến âm thanh khẩn trương của vài người.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
“Mở đèn cho ta!”
Tiếng của Trịnh Duẫn Hạo rất lớn, nhưng lại không mang theo chút nộ khí.
“Vâng!”
“Đại ca, vừa nãy nguồn điện của phòng hội nghị bị người ta cúp mất.”
“Lui xuống đi.”
Không đến hai phút, đèn lại sáng lên, người báo cáo xong, theo mệnh lệnh rời đi. Khôi phục lại tầm nhìn mọi người phát hiện xung quanh có không ít người bị bầm tím ở khóe môi, có người cắn răng ôm lấy bụng mình, đồng thời phát hiện một chuyện: Kim Tại Trung không còn nữa!
“Đại ca, Kim thiếu gia, Kim thiếu gia không còn nữa!”