Cây Xoài, Giàn Nho

quyển 2 chương 6: đùa mà hóa thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quỳnh Tạ, Mộc gia.

Tại huyền quan, Mộc Tâm Nhụy xách túi Chanel chào tạm biệt Lâm Tố Âm: “Chị dâu, em và Diệp Tử đi qua chỗ nhà thiết kế trang phục thử quần áo trước.”

Lâm Tố Âm khoác khăn choàng kẻ sọc màu tối, vẻ mặt mệt mỏi: “Cũng được, nếu lễ phục của tôi và Trạch Bách làm gấp có rồi, thế cô cũng lấy về luôn giúp tôi.”

Mộc Tâm Nhụy hô to: “Ơ, chị dâu không đi thử à? Nếu không vừa thì làm sao?”

Lâm Tố Âm nói: “Đã đo theo kích cỡ, không đến mức không vừa người. Cứ vậy đi.” Dứt lời bà ta tỏ vẻ tiễn khách.

Mộc Tâm Nhụy lại dường như không hề nhận ra một chút ý tứ của Lâm Tố Âm, bà ta nói tiếp: “Còn lấy luôn lễ phục của Trạch Bách à? Trạch Bách có trở về hay không?”

Trong nháy mắt Lâm Tố Âm lạnh mặt: “Con trai tôi, làm gì có đạo lý không trở về.”

Mộc Tâm Nhụy lại hỏi: “Thế Lạc Kỳ thì sao? Dự định ở lại Mỹ luôn ư?”

“Tháng sau Lạc Kỳ sẽ trở về.” Lâm Tố Âm mím chặt môi, vẻ lạnh giá trong mắt ngay cả Thích Diệp Tử đứng bên cạnh cũng thấy rõ ràng.

Mộc Tâm Nhụy che miệng cười nói: “Tốt rồi tốt rồi, con cái nên ở bên cạnh mới tốt. Trạch Bách và Lạc Kỳ đều trở về giúp đỡ chị dâu, đây không phải là chuyện tốt sao? Thời gian không còn sớm, em và Diệp Tử không làm phiền chị nữa.” Dứt lời bà ta kéo Diệp Tử đi ra khỏi cửa chính nhà họ Mộc.

Tại huyền quan, sắc mặt Lâm Tố Âm vẫn không có biểu cảm. Sau một lúc lâu, bà ta giơ tay lên, bình hoa trang trí trong tay liền bị quăng xuống mặt đất.

Bình hoa cao cấp cùng với loài hoa quý hiếm, trong nháy mắt trở thành vụn vỡ.

“Mẹ, chị Lạc Kỳ và Trạch Bách thật sự sẽ trở về ư?” Thích Diệp Tử khoát cánh tay Mộc Tâm Nhụy hỏi.

Mộc Tâm Nhụy cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể trở về. Mâu thuẫn giữa Trạch Bách và mợ cả của con không phải ngày một ngày hai, chuyện của nó ầm ĩ đến mức mọi người đều biết hết, mợ cả của con lại còn muốn giấu người khác. Về phần Lạc Kỳ, con bé kia vốn ta đây không biết cúi đầu, muốn nó vứt bỏ sự nghiệp ngoan ngoãn trở về lập gia đình, có thể sao?”

Thích Diệp Tử hơi nhíu mày: “Nhưng lần này dù sao cũng là hôn lễ của trưởng tôn Đan gia, tuy rằng Đan gia không theo chính trị, nhưng dù sao cũng có gốc rễ vững chắc ở thành phố N, không cho bọn họ thể diện thì không tốt đâu.”

Mộc Tâm Nhụy tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình: “Thì tính sao nữa, chúng ta đến dự, dùng hết tâm ý của chúng ta, lo người bên ngoài làm gì chứ?” Dứt lời, bà ta có ý sâu xa khác vỗ mu bàn tay Thích Diệp Tử, “Lần hôn lễ này, trưởng tôn của Tiêu gia cũng tới, con nắm chắc cơ hội đó.”

Câu này khiến Thích Diệp Tử đỏ mặt, trong đầu lại không kiềm chế được mà nhớ tới bóng dáng tuấn tú trong đêm trăng kia: “Người nhà họ Kì có đến không ạ?”

Mộc Tâm Nhụy nhất thời sa sầm mặt: “Con còn nhớ tới cái cậu họ Kì kia làm gì? Cậu ta căn bản không để thứ gọi là thế gia lọt vào tầm mắt, trông nho nhã lễ độ thực ra là người không theo phép tắc, con cứ nhớ nhung loại người như vậy, thế nào cũng phải chịu khổ.”

Thích Diệp Tử bị nhìn thấu tâm sự cũng không bỏ qua: “Vị nhà họ Tiêu kia sẽ để ý đến con sao?” Cô ta đã từng gặp hắn, khí chất và dung mạo đều là ngàn năm có một. Mặc dù chân trái hơi khập khiễng, nhưng hắn đứng tại chỗ, cho dù là ai cũng sẽ không để ý tới điểm khiếm khuyết của hắn.

Mộc Tâm Nhụy mất hứng: “Con gái của mẹ, mặt mũi xinh đẹp, khí chất hơn người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, gia thế hiển hách, cậu ta không thích con thì còn thích ai nữa chứ? Trong mấy đứa cháu gái nhà họ Mộc, Mộc Lạc Kỳ bướng bỉnh khó bảo, em họ Đới An Ni của con thì yếu đuối không nên thân, ai có thể so sánh với con? Lẽ nào cậu ta lại nhớ thương đến con bé Mộc Lạc Phân lỗ mãng mang tiếng xấu kia?”

Lời nói này khiến Thích Diệp Tử thoải mái, trong nháy mắt cô ta thẳng lưng, ngay cả bước đi cũng thêm mấy phần thanh cao quyến rũ không cùng thế tục.

Hai mẹ con ngồi xe riêng đậu trước một tòa nhà lớn. Thích Diệp Tử bước xuống xe, đang muốn hướng về tòa nhà thì trông thấy có một dáng người rất quen mắt ở đằng trước.

Mộc Tâm Nhụy đi tới bên cạnh Thích Diệp Tử, nghi hoặc: “Sao không đi?”

Thích Diệp Tử ghé sát Mộc Tâm Nhụy nói: “Mẹ, mẹ nhìn người kia.”

Mộc Tâm Nhụy theo ánh mắt Thích Diệp Tử nhìn qua, trông thấy có một cô gái trẻ đứng trước tủ kính ven đường, cô mặc một chiếc áo khoác có mũ đơn giản, một chiếc quần bò, phối hợp tùy ý, lại tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài, duyên dáng yêu kiều. Mái tóc đen nhánh buộc ra sau, có vài sợi tóc lớt phớt trên trán được ngón tay trắng nõn tùy ý vén qua, sau đó ngoan ngoãn nằm hai bên khuôn mặt như họa.

“Đó là…Mộc Lạc Phân?” Mộc Tâm Nhụy do dự thốt ra một cái tên.

Khuôn mặt tựa như bức tranh thủy mặc được tô điểm, trải qua năm tháng mài dũa càng xinh đẹp đến nỗi thu hút hồn phách người khác, không phải Mộc Lạc Phân thì là ai?

“Cô ta không phải…” Thích Diệp Tử im bặt. Năm đó lời đồn loan truyền khắp Quỳnh Tạ, nói Mộc Lạc Phân còn nhỏ đã ở trong quán bar lêu lổng cùng đủ loại đàn ông. Cô ta làm sao cũng không tin được cô em họ ngoan ngoãn như cừu con lại phóng túng như vậy, cho đến một ngày, cô ta ở bên ngoài quán bar gọi là Tây Thành Đông nhìn thấy Mộc Lạc Phân ngồi vào một chiếc xe Lamborghini màu đỏ. Sau đó nữa, khi cô ta nghe được tin tức Mộc Lạc Phân sống cùng đàn ông bị Mộc gia đuổi khỏi nhà, cô ta đã không còn kinh ngạc.

Thật sự con người không thể nhìn tướng mạo. Bộ dạng có xinh đẹp thế nào thì sao, phẩm hạnh không đứng đắn đó là điều tối kỵ. Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta khôi phục lại cảm giác làm cao quen thuộc.

“Xem ra là Mộc Lạc Phân.” Thích Diệp Tử nói, “Có cần qua chào hỏi không ạ?”

Mộc Tâm Nhụy nhướn hàng lông mày vừa mới tu sửa, cười nói: “Cũng tốt, nhiều năm không gặp, cũng nên chào hỏi một tiếng.”

Mộc Tiểu Thụ đút hai tay vào túi áo, cô đầy hứng thú dán mắt nhìn tủ kính phía trước.

Đây là một cửa tiệm trang sức lâu đời, từ trước đến nay đều tiếp đãi danh gia vọng tộc từ khắp nơi. Thiết kế bên trong cửa tiệm này luôn luôn độc đáo. Trong tủ kính là một thế giới bé nhỏ, thuyền hải tặc nho nhỏ treo giữa không trung, chở một con búp bê đáng yêu. Phía dưới thuyền hải tặc là biển cả gợn sóng cố định hình cầu. Ở giữa hình cầu có một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo đặt một rương bảo tàng thật to.

Thiết kế đơn giản đáng yêu như vậy khiến Mộc Tiểu Thụ không thể rời tầm mắt.

Những vật nhỏ bé thế này kích thích nguồn cảm hứng của cô, cô hận không thể lấy bút giấy ra đem cảm hứng trong đầu biến thành một bộ thiết kế mới.

“Lạc Phân.”

Ban đầu nghe cái tên này, Mộc Tiểu Thụ không hề có phản ứng. Cho đến khi đối phương không bỏ cuộc mà kêu lần thứ hai, cô mới sực nhớ lại, hóa ra cô quả thật từng được gọi bằng cái tên này. Thế là cô quay đầu lại.

Đập vào tầm mắt chính là hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Một người xấp xỉ tuổi cô, người còn lại hơi lớn tuổi. Khuôn mặt hai người này có vài nét tương tự, có lẽ là mẹ con.

Mộc Tiểu Thụ cố gắng tìm tòi trong đầu óc thông tin có liên quan tới hai người này, thế nhưng không thu hoạch được gì, cô đành phải cười lịch sự với hai người: “Xin hỏi hai người là…?”

Mộc Tâm Nhụy suýt nữa lạc giọng: “Lạc Phân, mấy năm không gặp, ngay cả cô cũng không nhận ra sao?”

Cô? Mộc Tiểu Thụ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trong một góc của ký ức nhảy ra người cô hai và người chị họ chỉ gặp mặt có ba lần: “Cô hai, chị họ, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt Mộc Tâm Nhụy rốt cuộc dịu xuống.

Thích Diệp Tử hỏi: “Lạc Phân, hiện tại em đang làm việc ở đâu?” Cô gái trước mắt mặc dù xinh đẹp, nhưng quần áo mặc trên người không hề nhận ra nhãn hiệu, nghĩ rằng chắc là từ quầy hàng vỉa hè. Mặc đồ vỉa hè, nhìn tủ kính tiệm trang sức mê mệt lại không dám tiến vào, cuộc sống của cô ắt hẳn rất khó khăn. Vả lại bây giờ là thời gian đi làm, cô đi dạo ở đây, e rằng ngay cả công việc cũng không có.

Mộc Tiểu Thụ cười cười, thuận miệng đáp: “Đi theo ông chủ buôn bán quần áo.”

Buôn bán quần áo? Thích Diệp Tử càng coi thường trong lòng, nhưng miệng vẫn mang giọng điệu dịu dàng: “Nếu buôn bán quần áo, sao lại không mặc đẹp một chút. Tốt xấu cũng là con cái nhà họ Mộc, mặc đồ vỉa hè thì giống cái gì chứ?”

Mộc Tiểu Thụ bị câu “đồ vỉa hè” chọc cười. Không biết Thích Chí Vi nghe lời đánh giá này sẽ có cảm tưởng thế nào. Quần áo của Mộc Tiểu Thụ hoặc là do mình thiết kế, không thì từ các nhà thiết kế trụ cột của TRsam. Những thiết kế này không hề đưa vào thị trường, coi như nhìn khắp toàn thế giới, có một không hai. Mà bộ trang phục đơn giản cô mặc lúc này chính là thiết kế của Thích Chí Vi.

Thích Diệp Tử tưởng rằng nụ cười của Mộc Tiểu Thụ là vì thẹn quá hóa giận, cô ta chợt nảy sinh lòng thương hại: “Đi, chị họ đưa em đi mua quần áo. Em cũng đừng làm việc cho ông chủ kia của em nữa, chị tìm một công việc khác tốt hơn cho em.”

Mộc Tiểu Thụ vội lắc đầu: “Không cần không cần, không làm phiền chị họ. Tôi đủ quần áo mặc, cũng rất hài lòng với công việc hiện tại, lòng tốt của chị họ tôi xin nhận.”

Mộc Tâm Nhụy ở bên cạnh cười ôn hòa: “Lạc Phân, cháu khách khí với chúng ta làm gì? Mộc gia không cần cháu, nhưng cô đây vẫn thương cháu.”

“Thật sự không cần, tôi đang đợi người, hai người nếu có việc gấp thì đi trước đi.” Khi nghe đến hai chữ “Mộc gia” ngữ khí của Mộc Tiểu Thụ hơi lạnh lùng.

“Chờ ai?” Thích Diệp Tử thốt lên hỏi, “Chờ ông chủ của em sao?” Trong mắt cô ta lại lộ ra mấy phần mờ ám.

Mộc Tiểu Thụ liếc nhìn cô ta, đáp: “Không phải.”

“Vậy là chờ khách hàng rồi?” Thích Diệp Tử không bỏ cuộc, vẻ khinh thường trong mắt càng hiện lên rõ ràng hơn.

Mộc Tiểu Thụ có phần mất kiên nhẫn: “Xem như là khách hàng đi.” Hiện nay, J Crown chẳng phải là khách hàng lớn nhất của TRsam ở đại lục sao?

Đang khi nói chuyện, một chiếc xe limousine màu đen đậu cách chỗ mấy người kia không xa. Mộc Tiểu Thụ như là nhận được đại xá: “Người tôi đợi đến rồi, xin lỗi đi trước.”

Mới đi được vài bước, cô chợt nghe Mộc Tâm Nhụy ở phía sau hô lên: “Lạc Phân, cuối tuần là hôn lễ của Đan gia. Tất cả con cháu Mộc gia đều đến dự lễ, cháu cũng đi cùng đi.”

Mộc Tiểu Thụ thầm nghĩ, đầu óc cô bị lừa đá mới lại dây dưa với Mộc gia lần nữa. Cô bèn quay đầu lại, bờ môi hé ra nụ cười: “Tôi bận việc, không thể rút ra thời gian. Huống hồ hôn lễ của thế gia đại tộc, tôi đâu dám trèo cao.” Muốn trốn cũng không kịp.

Dứt lời, cô không để hai người phía sau có cơ hội cất lời, hai ba bước đi tới trước chiếc xe limousine.

Trông thấy cô gấp gáp như vậy, ở trong mắt Mộc Tâm Nhụy và Thích Diệp Tử lại là một hàm ý khác.

Thích Diệp Tử tỏ vẻ nghi hoặc: “Vội vã như thế muốn gặp khách hàng làm gì chứ? Khách hàng quan trọng bao nhiêu mà không bằng gặp lại người thân?”

Mộc Tâm Nhụy tỏ vẻ nhìn thấu sự đời: “Con gái ra ngoài mời chào buôn bán, đương nhiên vô cùng vất vả, không thiếu chuyện phải bán sắc, thậm chí nương thân người khác.” Bà ta nhìn qua chiếc xe limousine, “Người có thể lái xe như vậy ở thành phố N cũng không nhiều, xem ra người bao nuôi Lạc Phân thân phận địa vị không thấp, cuộc sống của Lạc Phân thật cũng không quá khổ sở.”

Thích Diệp Tử che cái miệng nhỏ nhắn hô lên: “Lạc Phân được bao nuôi?”

Mộc Tâm Nhụy tỏ vẻ nói lời thâm thúy: “Con gái phẩm chất phải đoan trang, con đừng học theo thói xấu.”

Thích Diệp Tử hờn dỗi: “Mẹ, mẹ nói cái gì đấy.”

“Cũng phải,” Mộc Tâm Nhụy hài lòng nhìn cô con gái ở bên cạnh, “Con gái mẹ đương nhiên không thiếu giáo dục.”

Đối thoại của hai mẹ con không hề có ý giấu diếm, bay vào trong tai Mộc Tiểu Thụ không sót chữ nào.

Đồng thời cũng lọt vào tai Kì Tấn Khiêm từ trong xe bước xuống.

Anh nhíu mày, vươn tay ôm cô vào lòng: “Chờ lâu rồi?”

Cô hơi giận dỗi, tránh khỏi vòng tay của anh: “Này, người ta nói em được bao nuôi đấy. Nhưng em có được bao nuôi chút nào đâu. Phúc lợi nuôi dưỡng còn chưa hưởng thụ được, đã vậy phải ở trong cảnh cực khổ lầm than chờ người chủ giàu sang là anh đi trễ giờ này.”

Anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp, mỉm cười: “Là lỗi của anh, em muốn phúc lợi gì, anh đều trợ cấp cho em hết.”

Cô nhíu mày: “Cái gì cũng cho?”

Anh nghiêm mặt: “Cái gì cũng cho.” Sau một lúc lâu anh lại nói, “Có điều vì để em hưởng thụ càng nhiều phúc lợi hơn, em không phải nên dọn tới sống cùng anh sao?”

Cô cắn răng, nói thế nào mà thành đưa mình vào tròng rồi?

Cách đó không xa, khi nhìn thấy bóng lưng của Kì Tấn Khiêm, sắc mặt Thích Diệp Tử đã có chút biến hóa. Cô ta an ủi mình trong lòng, chẳng qua bóng lưng hơi giống nhau thôi, ai biết khuôn mặt của bóng lưng đó có phải xấu như ma quỷ không?

Đang khi cô ta nghĩ ngợi, bóng lưng kia xoay người qua, lộ ra khuôn mặt mà cô ta nhớ nhung ngày đêm. Vẫn là khuôn mặt tuấn tú như xưa, nhưng lại tăng thêm mấy phần đàn ông từng trải.

Năm tháng quả nhiên khiến người đàn ông này càng thêm quyến rũ.

Mộc Tâm Nhụy cũng có phần kinh ngạc: “Diệp Tử, người ôm Lạc Phân…có phải là cái cậu họ Kì không?”

Sắc mặt Thích Diệp Tử vàng vọt, không nói lời nào.

Trông thấy đôi nam nữ kia dựa sát nhau đi về phía này, hô hấp của Thích Diệp Tử trở nên rối loạn, bàn tay cũng không thể kiềm chế mà nắm chặt cánh tay Mộc Tâm Nhụy.

Mộc Tâm Nhụy có cảm giác liền nhìn con gái một cái.

“Cô, chị họ, vị này chính là khách hàng của tôi, Kì Tấn Khiêm Kì tiên sinh.” Mộc Tiểu Thụ giới thiệu người đàn ông bên cạnh với hai người.

Kì Tấn Khiêm gật đầu, không nói gì.

Mộc Tiểu Thụ trông thấy sắc mặt Thích Diệp Tử trắng bệch như tờ giấy, cô nói tiếp: “Mà nói, chị họ và Kì tiên sinh cũng quen nhau đấy.”

Lúc này, Kì Tấn Khiêm kinh ngạc. Anh quen hồi nào? Sao anh lại không biết?

Mộc Tiểu Thụ thản nhiên liếc nhìn anh, rồi ôn hòa nói với Thích Diệp Tử: “Xem ra Kì tiên sinh không nhớ đã từng gặp chị họ một lần rồi.”

Thích Diệp Tử hơi run lên.

Kì Tấn Khiêm bừng tỉnh: “Trí nhớ của tôi không tốt lắm, thứ lỗi.”

Lúc này, sắc mặt của Mộc Tâm Nhụy chẳng tốt chút nào.

Mộc Tiểu Thụ bỗng nhiên tươi tắn mặt mày: “Cô à, cô nói rất đúng, tôi quả thật được Kì tiên sinh bao nuôi. Có điều tôi chỉ dựa vào sắc đẹp mà trèo cao, chị họ không thể nào làm được rồi.”

Một câu thôi đánh bại tướng mạo mà Thích Diệp Tử luôn tự hào.

Mộc Tiểu Thụ còn chưa thỏa nguyện, cô tiến đến gần hôn lên khóe miệng Kì Tấn Khiêm: “Anh yêu, khi nào chúng ta đi xem nhẫn kim cương đây?”

Kì Tấn Khiêm mỉm cười, anh rất hưởng thụ nụ hôn bất ngờ này. Anh ôm chặt cô gái trong lòng, quay đầu nói với Mộc Tâm Nhụy và Thích Diệp Tử: “Thật ngại quá, vị hôn thê của tôi rất tinh nghịch, nói đùa với các vị như vậy. Là tôi theo đuổi Lạc Phân trước, loanh quanh theo đuổi nhiều năm mới có thể ở bên cạnh cô ấy. Hai vị nếu đã là thân thích của Lạc Phân, thế thì cũng coi như là thân thích của Kì Tấn Khiêm tôi. Hôm tiệc cưới của chúng tôi, mời hai vị đến dự.”

Hai chân Thích Diệp Tử mềm nhũn, nước mắt suýt nữa chảy ra, trái tim mong manh vỡ nát.

Đây là lời thoại gì đây? Mộc Tiểu Thụ trừng mắt, sao cô không biết?

Kì Tấn Khiêm nhìn mắt cô, trong con ngươi màu xanh lam hiện lên vẻ thản nhiên, cô đã diễn tại chỗ thì không cho anh diễn thêm nữa sao?

Sau khi Kì Tấn Khiêm nói xong, anh liền ôm Mộc Tiểu Thụ bỏ đi, để lại Mộc Tâm Nhụy và Thích Diệp Tử sửng sốt tại chỗ.

Nhưng phương hướng rời khỏi lại không phải là chỗ đậu xe.

Mộc Tiểu Thụ hoài nghi, thấp giọng hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

Trong mắt Kì Tấn Khiêm chứa ý cười: “Trước mắt không phải có một tiệm trang sức lâu đời sao? Nghe theo lời em, chúng ta đương nhiên phải đi vào chọn một chiếc nhẫn kim cương rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio