Khi Tô Nhượng còn bé, anh đã học đánh một đoạn dương cầm - Fur Elise.
Tên bài hát là Fur Elise của Beethoven. Nghe bài hát tại: Link:
Anh đang biểu diễn khúc nhạc với niềm vui sướng, nhịp điệu thanh thoát làm cho người ta ảo tưởng rằng mình đang nhìn gương mặt một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, đơn thuần mà hoạt bát.
Sau đó anh gặp được Trì Đông Chí, trong một buổi chiều, trên gương mặt xinh đẹp của cô đang nở nụ cười rực rỡ, kiên nhẫn dõi theo bóng lưng của Lương Hạ Mạt. Ánh nắng như sợi tơ vàng chiếu lên bóng dáng cô, trông cô như một chú bướm nhỏ với đôi cánh mập mạp. Từ từ, cô gái trong tượng tưởng của anh và cô gái trước mặt dung hợp làm một. Cũng ở nơi này, vào buổi chiều hôm đó, anh đã lập tức có tình cảm với Elise.
Về sau anh lén lút đem thư tình giấu vào dưới bọc sách của cô, bên trong lá thư có viết: For Elise, Elise thật xinh đẹp. Sau đó anh vụng trộm đánh giá sự biến hóa trên gương mặt của cô. Nhưng làm cho người ta cảm thấy chán nản là cô đọc xong lại không hiểu.
“Là ai bỏ vào vậy? Cái này đúng là trò trẻ con mà?” – Lúc đó cô đã nói với anh như vậy.
Tô Nhượng cứ lần lượt đem những bức thư tình đã được viết ân cần với giọng điệu ngọt ngào bỏ vào trong túi xách của Trì Đông Chí, thời gian dần qua, anh mới bất ngờ phát hiện, lúc đầu khi Elise nhận được lá thư thì vẻ mặt cô khó hiểu, mờ mịt sau này chuyển sang ngượng ngùng hay đỏ mặt, hơn nữa còn quý trọng nó khác thường; vừa cẩn thận đề phòng vừa hỏi anh đây có phải là gửi cho Trầm Linh, không may lại bỏ nhầm vào sách cô hay không?
Mỗi khi đối mặt với Trì Đông Chí, tim của anh lại đập thình thịch, anh lại đàn cho cô nghe ca khúc - Fur Elise. Trong những đêm dài anh thường tượng tưởng ra hạnh phúc ấy, năm tháng như khúc sông dài có lẽ anh chỉ là một người nhỏ bé xen vào cuộc sống của cô, thế nhưng khả năng cảm nhận của Trì Đông Chí lại chỉ khiến cho Tô Nhượng cô đơn trong thế giới của Elise.
Về sau anh phát hiện, Elise vẫn cứ là Elise, mà anh lại không giống như người gửi thư tình trong tưởng tượng của cô. Lương Hạ Mạt chẳng biết xấu hổ, cứ xem đó là chuyện đương nhiên, anh dễ dàng hưởng thụ cảm giác thành công. Anh bắt đầu đánh khúc “Nước mắt những vì sao” bi ai không gì sánh bằng.
Anh cố chấp gọi cô là Vi Đông, dùng hành động ấy để biểu hiện rằng mình không giống như những người khác. Mặc dù làm hết tất cả cũng không bằng Lương Hạ Mạt thét to một tiếng, nhưng anh vẫn cứ vui vẻ, thỏa mãn những đêm dài, ánh mắt như xuyên qua ngàn năm chiếu rọi lên gương mặt của cô. Chỉ cần cô ngoái đầu lại, cười một tiếng, khắp nơi trên thế giới nở hoa.
Hoa nở rồi, cô bé kia…
Vì vậy sau mỗi lần chịu sự đả kích anh liền đánh một khúc “Fur Elise”, ngày tiếp theo sẽ nở nụ cười tươi như ánh mặt trời mà chào hỏi cô: Buổi sáng tốt lành Vi Đông.
Buổi sáng tốt lành, cô gái nhỏ của tôi, Elise.
Điều làm cho Tô Nhượng canh cánh trong lòng là Lương Hạ Mạt không có nhẫn tâm với Trì Đông Chí, năm đó Lương Hạ không tốt nghiệp nên dứt khoát lựa chọn vào tiêu hủy hết toàn bộ đạn dược. Sau khi Tô Nhượng nghe được tin tức này, xế chiều hôm đó lập tức ra sân bay, lại được nhân viên phòng vé cho biết trong ngày hôm nay không có chuyến bay về nước. Anh trằn trọc, chuyển mấy lần máy bay, giây phút bước xuống máy bay mới phát hiện mình thật ngu ngốc, nếu như ngoan ngoãn chờ, sẽ về nước nhanh hơn.
Nhưng mà anh ngoại trừ cảm thấy lãng phí thời gian cũng không có tâm tình bận tâm nhiều, khi đó thậm chí đã gần đến ngày tốt nghiệp của Trì Đông Chí, cả ngày hao tổn thời gian trong trường học chờ bằng tốt nghiệp. Cõi lòng Tô Nhượng như lửa đốt, chạy một mạch đến trường cảnh sát mà cô học để tìm cô, nhưng ngoại trừ một vài câu tiếp đãi ở cổng ra, anh cũng không nói được gì nhiều, thậm chí Trì Đông Chí còn cự tuyệt nói chuyện với anh về bất cứ vấn đề nào liên quan đến Lương Hạ Mạt.
Điều đó là cho Tô Nhượng ngây người trong nước khá nhiều ngày, căn cứ vào lòng tốt muốn khuyên cô, nếu như có thể nói, anh càng muốn mang cô đi, kết quả rơi vào kết cuộc là mình không được chào đón. Tô Nhượng cũng không phải là người ngồi đó chịu bó tay, tính tình kiên trì vừa lên đến cổng trường cảnh sát liền đứng đó đợi chờ, cảnh vệ gác cửa thấy anh đáng thương, lần lượt giúp anh tìm người, bất đắc dĩ là người đó không chịu ra, anh tiếp tục đợi chờ, đứng đó như bất động như một pho tượng điêu khắc.
Đây là bài học vĩnh viễn không được thỏa hiệp với phụ nữ, yêu cô, muốn điều tốt nhất cho cô, tất cả điều phải chuẩn bị. Tô Nhượng luôn luôn suy nghĩ, tại sao trên thế giới có thể có một người phụ nữ ngu ngốc như Trì Đông Chí, là phụ nữ phải nên thay đổi, đứng núi này trông núi nọ, nên bị lời ngon tiếng ngọt thậm chí châu báu, quần áo sang trọng làm lay chuyển, cho nên trong khi nóng lòng chờ đợi, Tô Nhượng cũng có phần hoài nghi, người anh yêu có phải là một người phụ nữ hay không?
Nhưng mà điều anh không biết là, Trì Đông Chí đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy dài.
Tô Nhượng là người đàn ông như thế nào? Vừa yếu đuối lại vừa hay âu lo, vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ, hội đủ tất cả tính cách tốt đẹp của một người đàn ông chất lượng tốt trong phim thần tượng, nhưng mà anh không phải là ly trà của Trì Đông Chí, có lẽ nên nói như vậy. Trong tiềm thức của Trì Đông Chí không cho phép bất cứ ai khác ngoại trừ Lương Hạ Mạt trở thành ly trà của cô.
Tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông ngu ngốc như thế? Trì Đông Chí cũng nghĩ như vậy, sau khi bị ép hôn, vào lúc Lương Hạ Mạt bị đả kích đến phòng tuyến yếu nhất trong lòng mình, thật muốn nói lời thỏa hiệp với Tô Nhượng, nói như vậy, hết thảy đều vui vẻ.
Nhưng mà, tại sao có thể được chứ?
Trong phòng ngủ, có người chị Tu Lập hơn cô hai tuổi, đang đưa vẻ mặt oán hận mắng cô, nói đứa bé dưới lầu kia thật tốt! Người mà Tu Lập thấy phiền nhất là người giống như Lương Hạ Mạt, dùng lời của cô mà nói đó là rất cuồng ngạo, có người đau lòng nhớ thương cô thế mà cô lại không biết vụng trộm vui mừng, còn quay đầu không tình nguyện, ai thiếu nợ của cô chứ?
Trì Đông Chí không lên tiếng, quay đầu lại quét nhìn thấy cả các bạn ngủ chung phòng một lần, phát hiện ngoại trừ bạn học Tiểu Tịnh Sắc cũng có tính cách bướng bỉnh là ủng hộ cô, còn lại đều đưa vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô.
Trì Đông Chí kinh ngạc, không ngờ trong vài ngày ngắn thế mà Tô Nhượng đã thu phục được hết những người bạn bên cạnh cô, ngẫm lại cũng đúng, dáng vẻ của người đàn ông kia làm cho người ta rất đau lòng. Bị bỏ rơi lâu như thế cũng không lùi bước, gặp một bạn nào đó ra khỏi cổng sẽ nhét chút lễ vật vào tay rồi đó rồi chỉ tay lên lầu: Năm tầng, Trì Đông Chí, cám ơn. Về sau thì mọi người ở các phòng khác cũng thấy cô không được rồi, đây là con cái nhà anh mà lòng dạ sắt đá như thế, người đàn ông kia phạm bao nhiêu lỗi lầm cũng nên tha thứ đi chứ.
Trì Đông Chí là rằng mình là người có lòng dạ độc ác, nhưng không biết trong lòng cũng có một hạn mức nhất định, trong cái đêm mưa to gió lớn, cô đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, hành động đầu tiên đó chính là vạch bức rèm cửa sổ ra xem người bên dưới thế nào. Người kia vẫn đứng bật động như núi trước cửa trường học, rõ ràng cách rất xa, rõ ràng cái gì cũng thấy không rõ, nhưng cô biết thân thể của anh đang khẽ run.
Nước mắt của Trì Đông Chí còn chảy nhiều hơn cả mưa ngoài trời, khóc đánh thức Tu Lập, cầu xin chị ấy xuống nhà khuyên nhủ vài câu.
Không lâu sau đó, Tu Lập thức dậy, con mắt đỏ bừng kéo bị cô kéo xuống dưới giường, nói cô đây là muốn nhìn cái gì, vì sao lại muốn sống muốn chết làm cho người ta khổ sở, giết người cũng đâu cần chỉa đầu xuống đất như thế. Trì Đông Chí không chịu buông, nói năng lộn xộn xin Tu Lập đi khuyên anh, đã nói qua đêm nay để anh chết tâm, nên muốn cô đi xuống dưới lầu cô nhất quyết không đi. Cô không dám xuống dưới, không dám nhìn thấy mặt anh, như thế sẽ làm tâm cô dao động, Tô Nhượng xuất hiện không phải lúc, anh xuất hiện ngay lúc phòng tuyến trong lòng cô kém nhất.
Cuối cùng đêm đó, cô cũng đi xuống không cho Tô Nhượng bị mưa xối thành dạng người không ra người. Thấy cô rốt cuộc đã chịu đi xuống, tức giận và vui vẻ đều không thể kiềm chế trong đáy mắt anh, tất cả đều lộ ra ngoài. Anh nói rốt cuộc cô đã bằng lòng gặp anh.
Trì Đông Chí hung hăng cắn môi, đem nước mắt nuốt xuống.
Anh nói Hạ Mạt khi dễ người? Làm sao lại có người ngu ngốc như thế, nói cô phải chống lại, đừng để ý đến anh ta, cô phải quăng anh ta đi, nhìn anh ta quay đầu hối hận. Anh nói xong cũng tự giễu cợt mình, cười đến nước mắt chảy xuống.
"Đông Vi, lý do trước kia anh về nước thật sự là không yên lòng vì em, chỉ là muốn đến an ủi em, có lẽ sẽ rộng lượng giúp các điều hòa nội tâm của mình, nhưng việc em tránh gặp anh làm cho anh hiểu ra một chuyện, những việc kia đều là cái cớ, anh không thật sự hy vọng quan hệ của hai người tốt lên, anh chỉ muốn nói rõ với em, thừa dịp này sẽ mang em đi."
Anh nghĩ Trì Đông Chí chỉ là một người bình thường, Tô Nhượng nghĩ là tâm tình dành cho Lương Hạ Mạt chưa rõ ràng, trong lòng của cô rất yếu ớt, cần có người ở bên cạnh an ủi, không thể nào chống cử lại được tình cảm hấp dẫn như thế, những ngày này anh dày vò cô với mật độ thường xuyên.
"Đông Vi, đi theo anh đi, như vậy anh sẽ không cần lo lắng có người khi dễ em. Đông Vi, tất cả mọi chuyện anh sẽ nghe theo em, anh sẽ đối xử thật tốt với em... Đông Vi, em nguyện ý đi theo anh hay không?"
Trí Đông Chí thật sự rất muốn nói, được em nguyện ý. Môi đã mở ra, nhưng câu kia lại bị bóp chết trong hàm răng của cô. Cô nghĩ, khi chúng ta phát hiện một tình cảm kiên trì nhưng lại lệch phương hướng, chúng ta phải làm gì? Phải thuận theo tự nhiên? Hay nên đợi tình cảm đó dần thay đổi?
Trì Đông Chí đã lựa chọn anh.
"Tô Nhượng, anh hãy về với Thẩm Linh đi, coi như em van xin anh, coi như đây là lần cuối cùng em cầu xin anh, anh đừng có đến tìm em nữa?"
Tô Nhượng không thể tin mà mở to miệng, đưa vẻ kinh ngạc nhìn cô, muốn đôi mắt của anh tìm thấy được cái gì đang chứa đựng trong trái tim sắt đá của cô, mà theo như anh, thì phía sau cô đang có một con ác ma nhô đầu ra, không tiếng động mở miệng: Đây chính là đồng loại của ta, đây chính là con ác ma nhẫn tâm.
Là Elise của anh, là tiêu ác ma của anh, đau đớn trong lòng, trong ánh mắt giao hòa nhau làm cho những giọt nước mắt liên tiếp chảy xuống, quả tim đau thắt, vì vậy anh chết tâm... thê lương... đau lòng...
"Được." Anh nghe thấy mình nói như vậy, trong giọng nói còn làm bộ làm tịch vui sướng, "Anh có trêu chọc em đâu, em đừng khóc, lúc này anh sẽ đi."
Sau đó anh đi thật, vậy... thật sự hoàn thành ý muốn của cô.
Không lâu sau đó Tô Nhượng mang theo Thẩm Linh cùng nhau về nước, tin tức một nhà bốn người quay về bên cạnh nhau được công bố. Tất cả chấm dứt, anh vừa về nhà liền cự tuyệt bất cứ ai muốn nói chuyện này, tự giam mình trong phòng, đánh đàn một cách điên cuồng, những giai điệu quen thuộc của bà Fur Elise được vang lên hết lần này đến lần khác, rồi lại ‘Nước mắt những vì sao’, trời đầy mưa ánh sáng cũng không thể sánh bằng nước mắt trong lòng anh, cuối cùng anh lại đánh một đoạn bài ‘hôn lễ trong mộng’, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy anh và Elise đứng bên nhau, trên người cô là chiếc áo cưới trắng tinh nguyên. Đánh đàn cả đêm, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ chạm vào Piano nữa
Về sau vừa xảy ra chuyện gì? A, đúng rồi, Trì Đông Chí sanh non, dĩ nhiên tâm anh chết lặng, anh không phải cố ý về nước nhìn cô, chỉ là đem hành trình dời đến trước vài ngày mà thôi.
Khi đó Trì Đông Chí đang trong thời gian ở cữ, nên không gian trong phòng có chút ngột ngạt, chỉ có một mình cô đến đón tiếp anh, sắc mặt tái nhợt đi rót nước mời anh, nói với anh mẹ chồng đã đi làm và không nói đến Lương Hạ Mạt
Anh hỏi Lương Hạ Mạt đang ở đâu?
Cô cười cười, thần sắc ảm đạm, nói Lương Hạ Mạt đang bận rộn vài việc trong quân đội.
Kỳ thật anh biết rõ, sau khi Trì Đông Chí sanh non rất cần người chăm sóc, thấy nhưng cả thời gian đó Lương Hạ Mạt cứ hao tổn tâm trí với những công việc trong quân đội. Khi đó Tiết Bình rất tức giận vì cuộc hôn nhân của bọn họ, cho nên trong nhà chỉ để lại Vương Thục Hiền là tới lui chăm sóc Trì Đông Chí, Tô Nhượng cơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực của Trì Đông Chí không ngừng nhỏ máu.
"Đông Vi, anh yêu em như vậy!"
Anh không đầu óc, ngốc nghếch nói một câu nói như vậy, ánh mắt bình thản mà lưu luyến, kỳ thật cũng không cần cô có bất cứ phản ứng nào, như cho mình lần cuối được nói lên tiếng lòng, có lẽ nhiều năm sau đó, Trì Đông Chí và Lương Hạ Mạt cũng không thể nói ra tâm tình của nhau.
Vốn tưởng rằng cô sẽ tránh né đề tài này, nhưng anh lại chờ cô mở miệng, "Em như thế còn có cái gì đáng để yêu? Em đã không thể sinh con được nữa rồi, đến Lương Hạ Mạt cũng ghét bỏ em, rất có thể một ngày nào đó em sẽ buông tha cho đoạn tình yêu này, để cho anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Tô Nhượng, em còn cái gì để cho anh yêu?"
"Đi tìm hạnh phúc của anh ta, vậy em thì sao? Sẽ rất thương tâm ư?" Tô Nhượng nhẹ nhàng nở một nụ cười, "Anh hiểu được."
"Tô Nhượng, anh đã kết hôn rồi, từ nay về sau chúng ta không thích hợp gặp lại."
"Em nói rất đúng, anh nghe lời em."
Không lâu sau đó, truyền thông đăng tải tin tức anh và Thẩm Linh đã kết hôn ở nước ngoài. Từ đó về sau, Tô Nhượng và Trì Đông Chí không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tí xíu cũng không có.
Thầm nghĩ cô sẽ sống hạnh phúc, cho rằng có thể trở thành bạn bè của cô, người yêu của cô, không nghĩ tới lại chỉ có trở thành người xa lạ mới có thể chính là cách để cho cô được hạnh phúc...
Một lần cuối cùng nói ‘Anh yêu em’ cũng không thể đáng giá bằng người đã khiến cho trái tim chưa lành sẹo của cô chảy máu, thế mà cô vẫn yêu.
Một lần cuối cùng nói ‘Anh yêu em’ cũng không sánh bằng vĩnh viễn xa cách.
Ngàn dặm, muôn nơi ‘Anh yêu em’, vừa xinh đẹp lại vừa đau khổ, đau đớn đến tuyệt vọng, tuyệt vọng mà để tâm chết như khói bụi.