Cây Xương Sườn Thứ Hai

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi tỉnh lại, cảm giác được vùi mình trong một không gian vô cùng ấm áp, Trì Đông Chí thầm kêu không được rồi, mở mắt ra, quả nhiên trước mắt là một bức tường thịt cùng với khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Lương Hạ Mạt.

Trì Đông Chí cắn răng mắng cha mắng mẹ, mẹ nó lại bị anh bắt lên giường rồi, mỗi lần có mâu thuẫn luôn là dưới giường cãi vả trên giường làm hòa, khúc mắc trong lòng không thể gỡ bỏ, cơ thể dây dưa với nhau, làm một hồi nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, hai người lại ngọt ngào như ban đầu. Cứ như vậy, khúc mắc càng ngày càng nhiều, thường xuyên tranh cãi, chỉ có thể giảng hòa ở trên giường. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Trì Đông Chí cho rằng Lương Hạ Mạt không thương cô, lại không thể bỏ mặt mũi xuống mà bới móc, cuộc hôn nhân vô vị và đơn phương trả giá những gì tốt đẹp nhất, vì thế cô mượn đề tài để nói chuyện của mình, oán trách anh không quan tâm, oán trách anh mỗi ngày cũng chỉ bận bịu công việc.

Mà vốn là trước đây Lương Hạ Mạt không đồng ý việc kết hôn này, bởi vậy liền trả lời một cách khinh thường, sớm biết như vậy đánh chết tôi cũng sẽ không cưới cô. Một câu nổi nóng vô ý đã trở thành tử huyệt của Trì Đông Chí, vì thế sự phản kích ngày một nghiêm trọng.

Cùng nhau cởi truồng mà lớn lên, tính cách và cơ thể đều giống nhau, đã sớm cho nhau sờ mó triệt để, nên tất cả đả kích cũng bắt đầu từ đó, nói cái gì khó nghe, chuyện từ tám trăm năm trước cũng lôi ra mà nả đạn, Tranh cãi kịch liệt đi qua lại là một hồi yêu đương nồng nhiệt, một vòng tuần hoàn ác tính, chính là cho dù xúc phạm nhau đến mức độ nào, Trì Đông Chí vẫn chưa từng đề cập đến Thẩm Linh một lần nào.

Trì Đông Chí đẩy bức tường thịt kia ra, chịu đựng sự đau nhức giữa hai chân mà ngồi dậy, cho dù thế nào, vẫn làm điểm tâm cho anh. Vừa mới chuẩn bị xuống giường, bị người phía sau vật ngã, Lương Hạ Mạt nhắm mắt lại, bắt đầu đốt lửa trên người cô.

Đối với thân thể của cô Lương Hạ vẫn cảm thấy rất hứng thú, từ lần đầu tiên cho đến bây giờ cũng đã mười năm, anh cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ cần về nhà, việc chính đầu tiên đó là làm hai lần, cửu biệt trùng phùng lại càng nghiêm trọng hơn. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Trước kia khi anh học ở Học viện quân sự, Trì Đông Chí đến Thạch Gia Trang (ghi chú ở chương ) gặp anh, chỉ cần anh có thể ra khỏi cổng, đảm bảo là phải làm đủ, cô ở lại bao lâu thì anh liền nhốt người ở lại khách sạn bấy lâu, làm việc không ngừng nghỉ.

Tính toán một chút, lần này là cả tháng nay bọn họ không có gần gũi nhau, thế nào cũng được coi là một lần tiểu biệt, nếu mà theo anh, hôm nay cũng đừng mong làm được việc gì khác.

Trì Đông Chí không đẩy được anh ra, nhắm ngay mông anh mà đánh một cái, “Cút ngay, đừng có đụng vào em.”

Lương Hạ Mạt không buồn ngẩng đầu, nằm ở trước ngực cô mà nhẹ nhàng cắn cắn mút mút, trong miệng ngậm điểm phấn hồng mà hàm hàm hồ hồ trả lời cô, “Không làm không được đâu, anh nhịn đã bao lâu rồi chứ, tối hôm qua không phải là sợ em ói lên người anh, như vậy mà đã ghiền gì chứ.”

“Con mẹ nó, anh giống như cái đầu lợn, đừng có chạm vào em, đồ ghê tởm.”

Lương Hạ Mạt ngậm chặt miệng cô mà tận hưởng hương vị ngọt ngào, hương vị khá tốt, nhưng cũng khiến cho người ta hận, nghĩ một đằng nói một nẻo, chưa bao giờ nói ra câu gì dễ nghe, làm tổn thương anh như vậy giống như cơm bữa. Nhiều năm gần đây bọn họ ở chung một chỗ mà liều chết, công kích nhau, gây tai họa cho nhau, quan hệ giữa hai người ác liệt đến mức giống như cừu nhân giết cha, khi lại ngọt ngào đến mức không thể phân biệt ai là Lương Hạ Mạt, ai là Trì Đông Chí, chỉ hận không thể biến hai người thành một mà thôi.

“Không cho anh chạm vào em? Hả? Ghê tởm? Hả? Đêm qua ai kêu thoải mái giống như một con mèo hoang, có lẽ anh nên khắc sâu một chút nữa.”

Cho đến bây giờ ở trên giường Trì Đông Chí đều không thể thắng anh, thấy giảy dụa không thoát, liền há mồm cắn vào đầu lưỡi anh cho đến khi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Lương Hạ Mạt quay đầu phun ra một bụm máu, vô cùng tức giận, cứng rắn đẩy hai chân của cô ra thẳng lưng tiến vào, ở một bên kích thích một bên hung hăng mắng cô, “Mẹ nó, bây giờ em ở đây mà giả vờ làm Thánh nữ, cái vẻ mặt em như vậy, mười năm hơn ba ngàn ngày, hai chúng ta cũng không có làm hết ba ngàn ngày nhưng cũng khoảng hai ngàn ngày, mẹ nó, bây giờ em ở đây nói cái gì nữa hả.”

Trì Đông Chí cắn răng tiếp nhận những cú va chạm của anh, trên miệng lại càng không buông tha người, “Bố đây giả vờ thuần khiết thế nào, cho dù có động lòng cũng không có phần cho anh.”

Gương mặt Lương Hạ Mạt tức giận đến mức đỏ bừng, thân dưới liều mạng hướng vào sâu bên trong cơ thể cô, không muốn nghe những lời ác động phun ra từ miệng cô, sẽ dùng bản thân mình để che kín, cho dù cô cắn đến mức nào cũng không buông.

Sau khi kết thúc một hồi kịch chiến, hai người cũng không tránh khỏi việc bị thương, trên tấm lưng trần của Lương Hạ Mạt đều là vết móng tay.

Sau khi bôi thuốc cẩn thận, không thấy có gì đáng ngại. Lương Hạ Mạt mở tủ đầu giường lấy ra một chiếc bấm móng tay, véo đùi Trì Đông chí, “Ngồi dậy, anh cắt móng tay cho.”

Trì Đông Chì lười biếng vươn cánh tay ra, cho dù không tình nguyên, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Cô nhìn đến những vết thương trên lưng anh, trong lòng cũng rất đau, từ nhỏ đến lớn, cô không hề nhường anh một chút tổn thương nào, nếu mà anh đau, thì cô còn đau hơn gấp mấy lần, nhưng ngoài miệng thì không bao giờ nói.

Lương Hạ Mạt len lén cười, cố ý cắt sâu một chút, Trì Đông Chí đau quá liền căn môi, đánh vào mông anh, “Anh cố ý!”

“Ai biểu em cấu anh.”

Trì Đông Chí liếc anh một cái, “Em là quân địch sao? Sao anh lại mạnh tay như vậy. Hay là anh còn có tính tình tàn bạo sao?”

Lương Hạ Mạt ngậm lấy ngón tay cô mút sạch máu, nói chuyện hàm hồ, “Anh có tính tình tàn bạo hay không em còn không biết? Về điểm này thì tất cả mọi thứ anh đều dâng hết cho em, anh rất thích việc này, đừng nói với anh là em chưa quen nha.”

“Em đây cũng không biết.” Trì Đông Chí cố ý sửa thành, “Em còn không biết anh còn dâng lên cho ai nữa không, nói không đúng em tống ra ngoài bây giờ.”

“Từ sáng đến tối cứ như vậy em có thấy phiền không?” Lương Hạ Mạt bỏ tay cô ra, thân thể trần truồng đi dạo khắp phòng, “Anh làm gì có thời gian tìm người khác, cả ngày làm việc ở trên miệng núi lửa, nói không đúng thì có ngày sẽ bị nổ chết, khi đó em có vui hay không?”

Nói xong cũng không thèm để ý đến người ngồi ở trên giường, đi ra ngoài vài bước, rồi lại đi vào phòng tắm. Trì Đông Chí bị nghẹn nói không ra lời, cầm lấy chiếc gối hung hăng ném về hướng anh đi ra, khi chơi thì rất vui vẻ, đến lúc kéo quần lên liền trở mặt như một thằng khốn.

Chết, là từ mà cô không muốn nghe thấy nhất, vào năm mười tuổi, thần chết đã mang đi người cha thân yêu của cô, năm mười lăm tuổi, từ ấy lại mang đi chú chó mà cô nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Trong khi đó, công việc hiện tại của chồng cô, cũng giống như những gì anh đã nói, mỗi ngày phải phân tích hàng ngàn quả đạn pháo khác nhau. Kéo đạn, gỡ đạn, cho thuốc súng, phá hủy….Từng công đoạn đều đang so chiêu với Tử thần. Lương Hạ Mạt là kỹ sư phụ trách toàn bộ kỹ thuật tiêu hủy, lại càng giống như ở trước mặt Tử thần diễn trò, trọng trách trên vai càng nặng thêm.

Tốt nghiệp trường quân đội năm đó, Lương Hạ Mạt đạt được thành tích tốt nghiệp loại ưu, từ bỏ cơ hội được nghiên cứu khoa học, dứt khoát muốn đi đến trạm thiêu hủy của Khúc Trực. Lúc ấy Trì Đông Chí nắm chặt hành lý của anh nhất định không buông tay, cô nghĩ rằng Lương Hạ Mạt học ngành này vì muốn đi nghiên cứu, không nghĩ rằng anh lại muốn đi lên tuyến đầu. Cô chưa bao giờ đi cầu xin người khác, liền gào thét khóc lóc, quỳ xuống dập đầu trước anh, chỉ mong anh có thể giữ lại cái mạng này, có yêu hay không thì cô cũng trở thành mây trôi.

Lương Hạ Mạt đỡ cô đứng lên, đứng trước mặt Vương Thục Hiền mà hôn cô thắm thiết. Khi đó Tô Nhượng và Thẩm Linh không có ở trong nước, đây là khoảng thời gian mà hai người họ yêu nhau, Trì Đông Chí cũng tin rằng thời gian đó Lương Hạ Mạt yêu cô, có lẽ là do tình yêu chưa đủ sâu, cho nên anh vẫn bỏ tay cô ra, lao ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.

Trì Đông Chí nằm trên giường không ăn uống gì cả ba ngày trời, ngày thứ tư đứng lên, trang điểm thật xinh đẹp, trên người là bộ đồ mà Tiết Bình đưa cho cô, bình thường đều rất lười trang điểm, im lặng đi tìm Lương Hạ Mạt.

Bức hôn.

Lương Hạ Mạt không đồng ý, cô cũng không vội, đứng canh giữ ở cách đó không xa trạm thiêu hủy. Khúc Trực đến khuyên cũng không được, Tiết Bình đánh cô cũng không được, cuối cùng là khi Vương Thục Hiền ôm lấy cô khóc lóc, cô mới miễn cưỡng về nhà, ý muốn kết hôn vẫn kiên trì như trước. Không bao lâu sau, Tô Nhượng và Thẩm Linh về nước, bốn người họ bớt chút thời gian tụ họp, cũng đã biết chuyện họ đã chung sống với nhau ở nước ngoài. Cũng không biết như thế nào, tối hôm đó Lương Hạ Mạt liền cầu hôn cô.

Trì Đông Chí thở dài một hơi, bỏ một nửa gói sa tế cay vào trong bát nước canh, nấu mì xong, chùi rửa nồi rồi đổ nước canh hải sản vào, lại nấu thêm một nồi mì sợi.

Lương Hạ Mạt tắm rửa xong đi ra ngoài uống chén canh không nóng không lạnh, cười hì hì sờ sờ hai má Trì Đông Chí, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Vừa nãy mới bị cô cắn, đầu lưỡi cảm thấy tê dại khi vừa một miếng canh. Lương Hạ Mạt dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Trì Đông Chí, nghĩ bụng muốn mài răng của cô.

Trì Đông Chí không ngẩng đầu, cứ thế khuấy khuấy đống mì sợi tê cay ở trong chén, máy móc đưa vào miệng.

Lương Hạ Mạt nhìn vào trong chén mình rõ ràng là có lòng, nhịn không được lại sờ sờ hai má Trì Đông chí, “Sợ lưỡi anh không thể ăn cay nên cho anh hải sản, sợ bát mì này để lâu thì khó ăn, liền cho anh ăn bát sau. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Em yêu anh như vậy mà còn so đo như một bà cụ vậy chứ, nếu ngày nào đó anh muốn bị nổ bay thật, nhìn em khóc……”

“Anh xong chưa?” Trì Đông Chí hung hăng quăng đôi đũa, lớn tiếng quát anh, trong đôi mắt lập tức lóe lên những ánh sáng.

Lương Hạ Mạt biết mình nói sai, chạy nhanh tới ôm lấy cô, vừa dỗ dành vừa xin lỗi, chỉ sợ nước mắt của cô rơi xuống.

“Anh sai rồi anh sai rồi, cái miệng thúi, ôi, em đừng khóc mà! Đông Tử…..Yêu mà…..Bảo bối, ôi khóc thật rồi, anh sai rồi mà, sau này sẽ không nói nữa, nếu không thì em đánh anh vài cái cho hả giận đi, được không?”

Trì Đông Chí đẩy khuôn mặt vô lại đang tiến gần lại của anh ra, dùng tay áo hung hăng lau đi nước mắt, quay đầu đi không thèm để ý đến anh, ngang ngược như một con trâu.

Đừng ăn cơm, trước tiên phải dỗ vợ. Lương Hạ Mạt lôi lôi kéo kéo Trì Đông Chí ôm vào trong ngực, ngậm lấy vành tai cô, “Làm sao lại giống như hồi nhỏ đùa giỡn vậy? Hả? Anh cũng không cố ý nói những lời này, hai ta không thể ở cùng nhau mỗi ngày, vất vả lắm mới có thể gặp nhau, đừng hờn dỗi làm lãng phí thời gian nha, còn không bằng làm nhiều lần đâu.”

Trì Đông Chí khịt khịt mũi, tránh khỏi anh, một biểu cảm không hề biết sợ, “Lương Hạ Mạt, em hỏi anh, có phải anh vụng trộm ở sau lưng em gặp Thẩm Linh đúng không?”

Lương Hạ Mạt nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, “Chuyện như vậy em đừng có xen vào.”

“Em không xen vào?” Trì Đông chí đẩy anh ra đứng bật dậy, “Chồng của em vụng trộm gặp người phụ nữ khác, anh bảo em đừng có xen vào?”

“Anh gặp cô ấy thì sao, thế nào gọi là vụng trộm, cô ấy chơi với chúng ta từ nhỏ, còn là bạn học của anh, so với em thì còn thân hơn một bậc đấy.”

“Anh nói láo, làm như em không biết ý định của anh dành cho cô ấy sao?”

Thấy cô đứng lên gào thét, Lương Hạ Mạt cũng không yếu thế, “Anh có ý định gì? Tám trăm năm trước chọc em một chút em cũng nhớ, anh thấy em mới là người lòng dạ hẹp hòi.”

“Anh là kẻ xấu trước, anh…..Anh lưu manh.” Trái tim Trì Đông Chí siết đau, khối thịt này rất đau vì anh.

“Tôi lưu manh, tôi nói cho cô biết, chuyện cô chia rẽ tôi và Thẩm Linh, tôi muốn làm gì cũng không đến lượt cô quản.”

Điểm tâm ngon lành bị phá rối, Lương Hạ Mạt sập cửa bỏ đi, để lại Trì Đông Chí ngồi dưới đất run rẩy.

Thật ra lúc trước khi Trì Đông chí ép kết hôn, bao gồm cả người ở trong nhà Lương Hạ Mạt cũng không đồng ý, Vương Thục Hiền khuyên cô để mấy năm nữa rồi kết hôn, nhưng khi hai người mới tốt nghiệp ra đi làm. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiết Bình lại càng phản đối dữ dội, ngay từ đầu đã không đồng ý cho hai người ở cùng nhau, tính tình hai người đều ngang ngược, một người nói một người phản đối, ai cũng không nhường ai, quan trọng nhất là, từ nhỏ Trì Đông chí đã bị Lương Hạ Mạt ăn sạch sành sanh, tương lai đi theo anh sẽ không có một ngày tốt lành.

Một câu nói khiến ba người tối cả mặt, lần đầu tiên Vương Thục Hiền nổi giận đuổi cô ra khỏi nhà, từ này về sau cũng không có ý muốn phản đối cuộc hôn nhân này.

Có lẽ do Tiết Bình phản đối nên lại có tác dụng ngược, có lẽ do tin tức truyền đến tai hai người đang ở nước ngoài, rốt cuộc Lương Hạ Mạt cũng đồng ý kết hôn, còn trịnh trọng cầu hôn Trì Đông Chí.

Trước đây không lâu, nhà họ Lương có một phòng sách cũ ở ngoại ô đã bị quy hoạch và được đền bù, liền dùng số tiền đó để mua một căn hộ nhỏ cho đôi vợ chồng, nợ không ít, vào thời điểm khó khăn này, những việc đó Trì Đông Chí đều biết đến, ôm hành lý của mình đến căn hộ của Lương Hạ Mạt, xem như là chính thức ở cùng một chỗ, ngoại trừ giấy đăng ký kết hôn, cái gì cũng không cần. Sau này Vương Thục Hiền vẫn không đồng ý, khó khăn gom chút tiền mua cho hai người cặp nhẫn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio