Tiểu Ngũ cởi hết quần áo, ngay cả quần lót cũng không mặc, trong suốt trơn bóng giống một chú cá, hai chân đong đưa ở trong nước bơi qua bơi lại, thập phần thích ý cùng tự do. Sửu Sửu vừa thấy bộ dáng Tiểu Ngũ ở trong nước thật thoải mái, con ngươi xoay động, cũng bắt đầu cởi quần áo nhanh chóng.
Mạnh Kỳ nhất thời nhìn mắt mũi choáng váng.
Bùm một tiếng, Sửu Sửu ha ha cười, kêu to "Tôi tới rồi!", lấy một cái tư thế hình chữ đại kì lạ ‘ba’ một tiếng nhảy vào trong nước, đống nước thật lớn hắt vào người Mạnh Kỳ.
Dưới mặt hồ trong suốt, Sửu Sửu truy đuổi Tiểu Ngũ.
Hai người da trắng như tuyết, thân hình Tiểu Ngũ cao gầy có lực, cánh tay, bộ ngực, bụng vừa vặn đều có đường cong cơ bắp, bên trong vẻ đẹp tuấn mỹ tràn ngập nam tính cùng với nét gợi cảm. Mà Sửu Sửu thân thể mềm dẻo, eo mảnh khảnh đong đưa mềm mại không xương, một đầu tóc dài đen như mực nương theo nước gợn nhẹ nhàng bồng bềnh, xa xa nhìn lại, người kia không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân làm người ta phun máu mũi.
Trình Tuấn nhìn có chút ngốc, không thể không nói, hai người này không hổ là động vật ở trong biển, thật sự rất thích hợp cùng thiên nhiên hòa hợp thành một. Tiểu Ngũ là cá heo, tại dưới nước lặn trong chốc lát trồi lên mặt nước hô hấp một lần, mà Sửu Sửu là một con cá hề, dưới đáy nước là đất trời của hắn.
"Chú Mạnh chảy máu mũi!"
Trình Hiểu Hải mềm mại mang theo đồng âm đột nhiên vang lên, Trình Tuấn kinh ngạc quay đầu, vừa nhìn thì thấy Mạnh Kỳ đang xấu hổ bưng cái mũi, xen giữa đốt ngón tay chảy ra một đường màu đỏ.
"Mới vừa rồi còn nói em không có tiền đồ, bản thân sư huynh còn không phải một dạng y xì hay sao." Trình Tuấn từ trong ba lô hắn tìm ra một túi khăn giấy đưa cho Mạnh Kỳ, nói: "Chỉ là sư huynh, em hy vọng anh nhìn thân thể Sửu Sửu mới chảy máu mũi."
Mạnh Kỳ dùng khăn đè cái mũi, hơi hơi nhíu mày, "Yên tâm, anh đối với Tiểu Ngũ nhà em một chút hứng thú cũng không có."
Lúc này, Trình Hiểu Hải ở bên lại nhảy vào: "Mau nhìn chú Tiểu Ngũ với chú Tiểu Sửu, bọn họ giống như khiêu vũ ở đáy nước ý nha."
Mạnh Kỳ cùng Trình Tuấn cùng lúc nhìn xuống, lần này vừa thấy, hai người không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu ——
Sửu Sửu luôn luôn thực hoạt bát, hắn ở trong nước đuổi theo Tiểu Ngũ, tựa như trước kia khi còn ở trong biển.
Ttrạng thái cá hề hắn thường xuyên đi theo bên người trạng thái cá heo Tiểu Ngũ, thân thể Tiểu Ngũ so với hắn lớn hơn nhiều, hắn luôn rất thích dùng đầu đụng vào người Tiểu Ngũ, đây là phương thức biểu đạt thân mật giữa động vật với nhau. Nhưng hiện tại, với hai người bọn họ mà nói, Sửu Sửu truy đuổi Tiểu Ngũ, thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ, từ góc độ Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ nhìn lại, bọn họ quả thực chính là một nam một nữ ở dưới nước ôm ôm ấp ấp a!
Trình Tuấn nhìn mà khóe miệng bẻ thẳng, mây đen dầy đặc trên mặt tràn đầy sát khí, "Cái tên Sửu Sửu chết tiệt này!" Dám đối với Tiểu Ngũ nhà hắn động tay động chân, quả nhiên vẫn là để cho Mạnh Kỳ thu hắn đi.
Lúc này không chút do dự bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo, chờ đến khi nhảy vào trong nước lại nghe thấy hai tiếng ‘bùm bùm’, hóa ra Mạnh Kỳ cũng nhảy xuống. Hai sư huynh đệ nhanh chóng bơi tới bên người Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu, mỗi người kéo một cái, đem hai người bọn họ tách ra.
Lúc này người dạo bên hồ không nhiều lắm, thuyền của Trình Tuấn bọn họ lại đứng ở một cái khe núi, nơi này không có con thuyền nào khác, Trình Tuấn tha Tiểu Ngũ tách ra khỏi Mạnh Kỳ, cách một khoảng với Sửu Sửu, bơi tới phía dưới thuyền ở trong nước hôn Tiểu Ngũ.
Dưới nước hôn môi thực lãng mạn, Trình Tuấn vẫn luôn muốn nếm thử một lần, bất quá đối với con người mà nói lại không dễ dàng, không thể hô hấp là một, thêm nữa lúc mà hôn nhau quấn lưỡi góc độ chuyển hoán cũng sẽ uống mấy ngụm nước, lượng hô hấp không đủ để con người kiên trì được lâu. Cũng may kỹ năng bơi của Trình Tuấn rất tuyệt, Tiểu Ngũ là cá heo, kỹ năng bơi cũng không cần phải nói, hai người dưới đáy thuyền khó phân thắng bại.
Mạnh Kỳ phát hiện mình ở dưới nước căn bản không phải đối thủ của Sửu Sửu. Sửu Sửu tựa như một con cá, trơn nhẵn rớt khỏi tay, vô cùng khéo léo.
Mạnh Kỳ căn bản không đuổi kịp hắn.
Với kỹ năng bơi của Mạnh Kỳ, Sửu Sửu như là cố ý đùa hắn, hơi tới gần một chút, để hắn thiếu chút nữa bắt lấy thì thời khắc mấu chốt lại lẩn trốn rất nhanh, cách xa xa sau đó mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ ra sức truy đuổi bộ dáng ngốc hết sức.
Mạnh Kỳ đuổi theo cũng thật vất vả, mắt thấy Sửu Sửu càng bơi càng xa, mình hoàn toàn đuổi không kịp, lại đột nhiên thấy hắn xoay người vẻ mặt hưng phấn mà lượn trở về.
Mạnh Kỳ nhịn không nổi, trồi lên trên mặt nước hít vào một hơi, tiếp tới đã bị Sửu Sửu kéo tay, bị hắn mang vào dưới nước. Mạnh Kỳ theo Sửu Sửu lặn xuống nước đến gần thuyền, ở đáy nước Sửu Sửu chỉ vào đáy thuyền để cho hắn nhìn.
Nước hồ Triều Dương thực trong suốt, dưới đáy nước có thể nhìn rõ ràng, theo ngón tay Sửu Sửu chỉ chỏ, Mạnh Kỳ nhìn thấy hình ảnh Tiểu Ngũ cùng Trình Tuấn ở dưới nước hôn môi nồng nhiệt.
Mái tóc bồng bềnh, hai đôi môi chặt chẽ dính lấy nhau, thân thể dây dưa nhìn xem mà lòng Mạnh Kỳ nóng bỏng.
Không được, rất ghen tị, nhìn hai vị này thì nhịn không được nghĩ đến bản thân mình cùng Sửu Sửu. Lại nhìn nữa hắn cũng không thể nào khống chế ngay dưới nước ôm chầm lấy Sửu Sửu, vẫn là nhanh chóng thừa dịp Sửu Sửu nhìn chăm chú bắt lấy hắn đi.
"Làm gì nha, rất khó được nhìn thấy loại hình ảnh này, có thể nhìn thì nhìn nhiều một lát đi." Sửu Sửu bị Mạnh Kỳ túm nổi lên mặt nước, bị người quấy rầy hưng trí vây xem, hắn quệt mồm oán giận Mạnh Kỳ, rất không cao hứng.
Mạnh Kỳ một tay lôi kéo Sửu Sửu, một tay vẫy nước, ôn hòa nói: "Quấy rầy người ta thân thiết là rất thiếu đạo đức."
"Thiếu đạo đức là có ý gì?"
"... Chính là khuyết thiếu đạo đức, Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ đang việc làm riêng của mình, bị người nhìn thấy là rất mắc cở, chúng ta không thể quấy rầy bọn họ."
"Con người các anh... Á..."
"Em nói cái gì?"
"Không có gì, anh bảo không nhìn thì không nhìn!"
"Ừ, thật ngoan, đến chúng ta lên thuyền thay quần áo nào."
Mạnh Kỳ cùng Sửu Sửu trở lại trên thuyền, ở tầng thứ nhất trong khoang thuyền mặc quần áo, kết quả bị người chèo thuyền nhìn thấy, Mạnh Kỳ nghe thấy hắn kinh ngạc mà thấp giọng nói thầm một câu; "Thì ra là nam nhân! Lớn lên thật nương!"
Mạnh Kỳ quay đầu lại đi, liền như vậy nhìn người chèo thuyền liếc mắt một cái, sợ tới mức hắn vội vàng chạy vào phòng điều khiển núp.
Sửu Sửu kéo kéo tay Mạnh Kỳ, nói: "Ánh mắt vừa rồi của anh thật dọa người, đem người kia dọa chạy mất."
Mạnh Kỳ khóe miệng cong lên, từ trong hành lí lấy một cái khăn lông lớn lau tóc cho Sửu Sửu, "Em nhìn lầm rồi, hắn chỉ là có việc nên rời đi mà thôi."
"A!"
Trình Tuấn thẳng đến khi chính mình sắp thiếu dưỡng khí mới buông Tiểu Ngũ ra, lôi kéo hắn bơi khỏi đáy thuyền, trồi lên mặt nước.
Từng ngụm từng ngụm hít vào vài hơi không khí, Trình Tuấn quay đầu nói với Tiểu Ngũ: "Không cho phép em về sau cùng Sửu Sửu cái tiểu hỗn đản kia tình chàng ý thiếp."
Tiểu Ngũ lau mặt, mặt không đổi sắc nói: "Không có tình chàng ý thiếp."
Trình Tuấn ăn giấm nói: "Còn nói là không có, hai người bọn em không mặc quần áo ở dưới đáy nước ôm ôm ấp ấp, anh là chồng em mà, em ở trước mặt anh thân thiết cùng nam nhân khác như vậy, trái tim của anh rất đau."
Tiểu Ngũ hơi hơi nhíu mày, "Anh là đang chỉ trích tôi sao?"
"Á, cũng không phải, tôi chỉ là..."
"Tôi không rõ, tôi với Sửu Sửu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi hắn ở trong biển là con cá thân mật nhất với tôi. Hai chúng tôi vẫn luôn đùa như thế này, chưa từng có loài cá nào nói chúng tôi không được làm như vậy, vì cái gì anh lại không vui chứ?"
Trình Tuấn có chút đau đầu, "Á, đổi cái cách nói khác đi, chúng ta bây giờ là vợ chồng đúng hay không?"
"Tôi không phải là giống cái!"
"Được được được, chúng ta đây là phu phu, phu phu không sai đi? Hai cái giống đực!" Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ gật đầu, nói tiếp: "Chúng ta là một đôi phu phu, chúng ta là thuộc về nhau đúng hay không? Cho nên tôi không thể chịu đựng được việc em khi ở cùng một chỗ với anh lại cùng người khác thân thiết như vậy, mà cái hành vi biểu hiện sự thân thiết ra ngoài chính là vừa rồi em với Sửu Sửu tứ chi tiếp xúc đó.
Sau khi tôi nhìn thấy rất không vui, thực tức giận. Loại tâm tình này cũng giống như lúc trước khi mà em nhìn thấy Từ Phương Phỉ thổ lộ với tôi, còn nhớ rõ tâm tình lúc đó của em sao?"
Tiểu Ngũ nâng mắt suy nghĩ một chút, tới gần lồng ngực Trình Tuấn, hai tay đặt lên cổ của hắn, "Tôi biết rồi, về sau sẽ không chơi như vậy với Sửu Sửu nữa."
Trình Tuấn một tay vịn mép thuyền, một tay ôm thắt lưng Tiểu Ngũ, vui mừng nở nụ cười, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ hắn, nói: "Tuy rằng biết kia là hình thức ở chung của hai người, nhưng chung quy tôi chỉ là con người, dễ dàng xử trí theo cảm tính, nhìn thấy người mình thích trần truồng thân mật cùng người khác, tôi cũng sẽ mất đi lý trí mà ăn dấm."
Tiểu Ngũ sửng sốt một chút, "Ăn dấm? Dấm chưa nấu ăn sao? Vì cái gì loại tâm tình này lại sẽ muốn ăn dấm? Là quá khó tiếp thu cho nên muốn ăn chút dấm để giảm bớt cảm xúc sao? Vừa rồi trước khi anh nhảy xuống nước ó ăn dấm hả?"
Trình Tuấn: "..."
Tiểu Ngũ em đủ rồi đó!
Phong cảnh tươi đẹp, dẫn đến Trình Tuấn bọn họ chơi rất tận hứng mà bỏ lỡ bữa tối, lúc chạng vạng, mặt hồ nổi gió, trong không khí mang theo một chút rét lạnh. Trình Tuấn sợ con sẽ bị cảm mạo, cho nên bảo mọi người đừng đứng ở tầng hai, ngược lại xuống trong khoang thuyền tầng phía dưới ngồi chơi, lấy cho con cùng Tiểu Ngũ mỗi người một cái áo khoác.
Sửu Sửu còn đang rất hưng phấn, ghé vào mép thuyền, bàn tay với vào mặt nước, theo con thuyền di động, ngón tay vẽ một đường vệt nước thật dài. Mạnh Kỳ vội kéo hắn vào trong, khoác quần áo cho hắn thế mà hắn còn ngại phiền toái, bất đắc dĩ, Mạnh Kỳ đành phải tùy ý hắn.
Trình Hiểu Hải chơi một buổi chiều có chút rã rời, dựa vào trong ngực Trình Tuấn, nhắm nửa con mắt nhìn bên ngoài, đột nhiên hắn tụt xuống đùi Trình Tuấn, bổ nhào vào lan can trên khoang thuyền, chỉ vào bên ngoài nói: "Ba mau nhìn, là chú nhỏ."
Lúc trước Trình Tuấn cũng nghe thấy đằng trước vang lên tiếng động cơ du thuyền, bất quá chơi rất mệt, không có hứng thú chú ý người khác, Trình Hiểu Hải một tiếng "chú nhỏ" mới đem lực chú ý của hắn kéo đi qua. Ló đầu ra thì thấy trên du thuyền không phải là thằng em trai xấu tính của hắn sao, trên du thuyền màu trắng, một đám người trẻ tuổi ở bên trên điên cuồng nhảy nhót, Trang Hi Văndiện mạo xuất chúng, biểu tình lạnh lùng, xen lẫn ở giữa đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Thuyền của Trình Tuấn bọn họ là thuyền chạy bằng máy, nhưng tốc độ rất chậm, du thuyền Trang Hi Văndạo qua một vòng trên mặt hồ sau đó dừng lại ở phía trước, dưới cái khoảng cách này ước chừng còn hai phút nữa là có thể tới gần du thuyền, hô to một tiếng, trên du thuyền đối diện cũng có thể nghe được động tĩnh, nhưng Trình Tuấn một chút cũng không nghĩ tới trêu chọc cái thằng nhóc xấu tính kia, vì thế nhìn thoáng qua sau đó liền rút đầu về.
Nhưng Trình Hiểu Hải lại còn nhớ hắn là chú nhỏ lần trước cho hắn mua món đồ chơi cho nhóc, đối với hắn ấn tượng rất tốt, sau khi hai chiếc thuyền khoảng cách gần lại, gấu nhỏ liên tiếp vẫy tay, hướng du thuyền hô to: "Chú nhỏ! Chú nhỏ!"
Trình Tuấn nghe tiếng réo gọi của Trình Hiểu Hải, nghĩ muốn ngăn cản hắn, nhưng khi xoay người lại phát hiện đối diện Trang Hi Vănđã nhìn lại đây, mà còn nhìn thấy cha con hắn, sau đó hướng bọn họ phất tay.
Trình Tuấn không có biện pháp, tốt xấu là anh em cùng một mẹ sinh ra, Trang Hi Văn cũng đã chào hỏi trước, chính mình cũng không thể giả bộ không biết, vì thế đành phải kiên trì phất phất tay với hắn, xem như chào hỏi. Cũng không nghĩ đến, Trang Hi Vănlại vứt cái ánh mắt xem thường lại đây, sau đó liền quay đầu đi không thèm nhìn bên này.
Trình Tuấn: "..."
Xem ra lúc trước hắn phất tay là hướng về con chứ không phải là hắn.
Trình Tuấn chửi mình, mình bị vậy là xứng đáng a, ai bảo mi tự mình đa tình.
Hai chiếc thuyền rất nhanh lướt qua nhau.
Thời điểm trở lại khách sạn trời đã tối rồi, cũng may nơi này có không ít người địa phương mở quán, dù rất tốt nhưng dẽ dàng có thể tìm được chỗ ăn cơm.
Cá trắm cỏ ở hồ Triều Dương không tồi, rất tươi mới, Trình Tuấn đem các món có cá trắm cỏ chọn một phần, để cho Tiểu Ngũ ăn đủ. Mà Sửu Sửu không hăng hái lắm, nơi này chỉ có cá không có tôm, tuy rằng cá hề cũng rong biển linh tinh khác, cũng không có trứng tôm hắn yêu nhất, so sánh với Tiểu Ngũ, tâm tình của hắn lại càng buồn bực a.
Sau khi ăn xong, Mạnh Kỳ đem mặt dây chuyền tôm hùm đưa cho Sửu Sửu.
"Oa, thật đáng yêu a, anh lấy ở chỗ vậy?" Mặt dây chuyền tôm hùm trong suốt, khéo léo đáng yêu, Sửu Sửu yêu thích không muốn buông tay, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười.
Mạnh Kỳ giúp hắn đem mặt dây chuyền treo lên di động, nói: "Bên cạnh khách sạn có bán vật kỷ niệm, anh thấy cái này rất xinh đẹp, mua cho em."
Sửu Sửu tiếp nhận di động, vui vẻ ôm lấy Mạnh Kỳ ở trên mặt hắn cọ cọ, "Cám ơn anh Mạnh, tôi thực thích."
Mạnh Kỳ sờ sờ mặt được cọ, tim nóng một chút, bàn tay ngứa ngáy, thật muốn đem hắn đẩy ngã a! Sao mà lại có cậu nhóc đáng yêu như vậy nhỉ!
Kỳ thật Mạnh Kỳ không biết, Sửu Sửu căn bản không phải cố ý ôm hắn, đấy chẳng qua là hành vi thói quen khi hắn còn ở trong biển biểu đạt lòng biết ơn, chẳng qua nhìn ở trong mắt Mạnh Kỳ, cử chỉ này có chút ái muội, dẫn đến hắn đã bắt đầu đoán Sửu Sửu có phải đối hắn có ý tứ hay không...
Lúc Trình Tuấn tắm rửa trái lo phải nghĩ. Trải qua sự kiện lúc chiều kia, hắn hiện tại thật muốn để cho Mạnh Kỳ thu nhận Sửu Sửu. Chính là nghĩ lại tới Mạnh Kỳ người kia, vẫn rất lo lắng hắn càng lún càng sâu, đến lúc đó khi biết Sửu Sửu không phải là người nhất định chịu đả kích. Lý trí ngẫm lại, vẫn là quyết định để cho Tiểu Ngũ ra tay ra mệnh lệnh Sửu Sửu về nhà.
Sửu Sửu không nghe Trình Tuấn nói, lời nói của vương tử cá heo chắc là sẽ nghe đi.
"Không cần, cứ để cho Sửu Sửu ở trong nhà Mạnh Kỳ đi." Nhưng mà Tiểu Ngũ lại nói như vậy.
Trình Tuấn thật bất ngờ, ôm lấy chăn mỏng ngồi xuống, "Vì cái gì? Không phải là em rất phòng bị Thạch Nghiêu sao? Em không nhìn ra sư huynh cùng Thạch Nghiêu là y một dạng cũng thích Sửu Sửu sao?"
Tiểu Ngũ nhìn Trình Hiểu Hải ngủ say, từ trên giường hắn đi xuống tới bên giường Trình Tuấn ngồi xuống, "Trong lòng Mạnh Kỳ không có tà niệm."
Trình Tuấn biết Tiểu Ngũ rất mẫn cảm, bình thường dưới tình huống trong lòng ai có chủ ý gì, hắn đều có thể thông qua cảm xúc đối phương cảm ứng được.
Mạnh Kỳ người này qua thật không xấu, chẳng qua Tiểu Ngũ chỉ thấy hắn mấy lần, mà cứ yên tâm cho Sửu Sửu một người ở tại nhà hắn, vậy lần trước sao lại phòng bị Thạch Nghiêu như vậy làm chi?
Cái nNày có chút không thể nào nói nổi a, hai người đều thích Sửu Sửu, hơn nữa Thạch Nghiêu rõ ràng thuần túy hơn Mạnh Kỳ nhiều lắm, không có khả năng Tiểu Ngũ phòng bị Thạch Nghiêu lại không phòng bị Mạnh Kỳ nha.
"Lời này tôi nghe không hiểu."
Tiểu Ngũ nhìn Trình Tuấn nói: "Tôi cảm thấy, hắn có năng lực bảo hộ Sửu Sửu."
Những lời này cảm giác có chút không đúng, Trình Tuấn suy nghĩ một chút nhưng không biết cái này chỗ nào không thích hợp, vì thế càng thêm không hiểu, "Ở trong nhà của chúng ta cũng có thể bảo hộ hắn a, dù sao chúng ta hiểu rõ nhau không phải sao? Ý của tôi là, sư huynh hắn không biết Sửu Sửu là cá hề, chỉ cho rằng hắn là nam nhân xinh đẹp bình thường, cho nên hắn mới..."
Tiểu Ngũ nói: "Tôi biết, tôi sẽ thăm dò hắn."