Chương : Y tá giả, cô là ai
“Tình hình của thằng bé thế nào rồi?”
Bên ngoài nắng đã lên cao, nhưng trong phòng bệnh lại lộ ra râm
mát, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng khiến tỉnh thần
của người ta uể oải, trong ngực tràn ngập bất an.
Một ông cụ chống gậy, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía phòng bệnh,
giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi một câu.
Biểu cảm của viện trưởng đi cùng hơi câu nệ, cẩn thận trả lời:
“Nhiệt độ cơ thể đã hạ.”
“Tôi hỏi trong đầu thằng bé.”
Bỗng nhiên ông cụ Quách giận tái mặt, nghiến răng nói.
Huyết áp nội sọ tăng quá cao sẽ khiến chảy máu trong não, khiến
người ta hôn mê, đồng tử mở to, thậm chí là uy hiếp tới sinh mệnh.
Mà biểu hiện lâm sàng thông thường là đau đầu kịch liệt, hơi thở
hỗn loạn… Đau nửa đầu bọn họ đã sớm biết, chỉ không ngờ tới.
Vậy mà tên xấu xa này dám giấu diếm bọn họ.
Ông cụ dời mắt, tay phải nắm chặt cây gậy hơi run rẩy, gian nan
hỏi một câu: “Xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu?”
“Cha, cha đang nói phẫu thuật gì thế?” Bỗng nhiên cửa phòng bị
đẩy ra, vẻ mặt Giang Mỹ Linh mơ hồ nhìn ông cụ và viện trưởng.
“Không phải là Cao Minh đã phẫu thuật xong rồi sao, có phải xảy
ra chuyện gì.”
Viện trưởng muốn mở miệng giải thích, nhưng ông cụ Quách
lườm một cái, ông ta lập tức ngượng ngùng không dám nói lung tung.
Chuyện này thật sự không nên nói lung tung.
“Cha, rốt cuộc là làm sao vậy, lúc trước bác sĩ chính đã nói Cao
Minh sẽ tốt hơn, chỉ là tạm thời hôn mê.” Giang Mỹ Linh cảm nhận
được sự khác thường, sắc mặt cũng lo âu hơn.
“Ra ngoài.”
Ông cụ nhíu mày, không liếc mắt nhìn bà ta một cái, lạnh lùng nói
một câu.
Biểu cảm của Giang Mỹ Linh có chút không tình nguyện, nhìn
thoáng qua Quách Cao Minh vẫn đang hôn mê trên giường bệnh.
Sau đó bà ta nhỏ giọng nói: “Cha, con biết lúc trước con làm một
số chuyện sai trái, nhưng cho dù lúc trước xảy ra chuyện gì, con đều
là mẹ của Cao Minh.”
“Tôi nói, ra ngoài!“ Vẻ mặt ông cụ không kiên nhẫn, trừng bà ta
một cái.
Giang Mỹ Linh cắn chặt môi, sắc mặt không được tốt lắm, do dự
một lát, con trai của bà ta là chỗ dựa lớn nhất nửa đời sau, cho nên
Quách Cao Minh không thể xảy ra chuyện.
Nhưng bà ta rất sợ ông cụ Quách, cuối cùng bà ta hơi cúi đầu đi
ra ngoài.
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt già nua của ông
cụ Quách, lộ ra vẻ mệt mỏi đau đớn và do dự: “Chuyện này không thể
nhắc tới với người thứ hai. Nghiêm khắc cảnh cáo viện trưởng một
tiếng.
“Đã biết.“ Biểu cảm của viện trưởng nghiêm túc, gật đầu.
Ông cụ Quách không ở lại phòng bệnh, chống gậy bước chân
trầm trọng đi ra ngoài.
“Cập.
“Cô cẩn thận một chút.”
Một bình truyền không cẩn thận rơi xuống đất.
Ở ngay trước phòng bệnh, một vị y tá vội vàng ngồi xổm người
xuống nhặt bình truyền mới làm rơi lên, mà đám viện trưởng đi từ
trong phòng ra, không vui nhìn y tá này một cái dặn dò.
Y tá này gần như là người mới, biểu cảm của cô hơi khiếp đảm,
quay lưng về phía bọn họ, cô không lên tiếng nói chuyện, chỉ khi nhặt
bình truyền lên thì nhanh chóng đẩy xe nhỏ, vẫn luôn duy trì thái độ
khom người cung kính.
“Đẩy đồ vào, sau này sẽ do y tá trưởng của các cô phụ trách.
Viện trưởng dặn dò cô, sợ người ở bên trong xảy ra sai sót.
Y tá trẻ tuổi giống như không dám nhìn thẳng nhân vật lớn là viện
trưởng, chỉ khiêm tốn gật đầu.
Ông cụ Quách ở phía trước phiền lòng, ông ấy không có tâm tình
để ý vị y tá này, thúc giục viện trưởng: “Mau chóng nghĩ phương án
đi.”
“Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
“Đủ rồi, đi làm việc đi!”
Ông cụ Quách bực bội khiển trách, không có tâm tình nghe ông
ta nịnh hót.
Y tá đẩy xe tới cửa phòng bệnh dừng động tác một lát, sau đó
nâng mắt nhìn ông cụ Quách và viện trưởng rời đi, lông mày thanh tú
hơi nhíu chặt, ngực càng lúc càng bất an.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Bích Ngọc không rõ,
hành động của ông nội rất kỳ lạ.
Cô mặc đồng phục y tá của bệnh viện này, đẩy chiếc xe nhỏ nhìn
cửa phòng trước mắt, hít sâu một hơi chậm rãi đi vào.
Anh ở bên trong này.
Không biết có phải là ảo giác của Kiều Bích Ngọc hay không, cô
cảm thấy mùi nước sát trùng trong căn phòng này rất nặng, giống
như không khí hơi trầm lắng áp lực ở phòng bệnh vô khuẩn.
Trong phòng bệnh vang lên âm thanh của thiết bị, số liệu trên
thiết bị không ngừng lóe lên, cô bước từng bước tới gần phòng bệnh,
đã mấy ngày rồi cô không gặp anh.
Rõ ràng là lúc trước rất khỏe mạnh, rõ ràng là anh có thể ôm cô
rất dễ dàng.
Lúc này áy náy trong lòng dần lan ra, khi tầm mắt nhìn thấy
gương mặt quen thuộc, cô cứng đờ giật mình.
Sắc mặt Quách Cao Minh trắng xanh, anh nhắm mắt im lặng nằm
thẳng, cơ thể có rất nhiều sợi nhỏ nối vào để theo dõi tình hình của
anh.
“Quách Cao Minh.” Cô đứng ở đầu giường, cúi đầu, trong mắt ẩn
chứa rất nhiều cảm xúc.
“Quách Cao Minh, anh mau tỉnh dậy đi.”
Cô không dám tới gần anh quá, ngoài cửa còn có vệ sĩ nhìn, cô
lén vươn tay, không nhịn được xúc động chạm vào bàn tay lạnh lẽo
của anh, nắm chặt lấy: “Quách Cao Minh, tôi là Kiều Bích Ngọc.”
Quách Cao Minh, tôi rất lo lắng cho anh.
Nhìn gương mặt suy yếu của anh, người đàn ông mạnh mẽ như
Quách Cao Minh, bây giờ lại suy yếu như vậy, vành mắt cô không
nhịn được đỏ lên, cắn chặt môi, rất muốn gọi to ra.
“Quách Cao Minh, anh nhanh tỉnh dậy đi, tôi rất nhớ anh.”
“Rầm.”
“Cao Minh!“
Bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng kêu to khiến Kiểu Bích Ngọc
khiếp sợ, không biết xuất phát từ cảm xúc gì, cô lập tức rút tay về.
“Cô là y tá tới đây đổi bình truyền sao?”
Giọng nói của người phụ nữ này rất trong trẻo, đối phương bước
nhanh tới bên cạnh cô, biểu cảm hơi suy tư: “Cô đi ra ngoài trước đi,
bây giờ anh ấy còn chưa truyền xong một chai, lát nữa tôi sẽ gọi cô.”
Kiểu Bích Ngọc không biết nên trả lời cô ta thế nào, cô vẫn
không muốn rời đi nhanh như vậy.
“Cao Minh, anh đã ngủ mấy ngày rồi, chuyện tập đoàn đang đợi
anh đấy, anh nhanh tỉnh lại đi, em và đám Khánh Nam đều không
gánh vác được rồi.”
Đối phương đi thằng tới một bên khác, cô ta cầm lấy bông ẩm,
động tác quen thuộc dịu dàng thấm ướt đôi môi khô ráp của Quách
Cao Minh, giọng điệu nói chuyện thản nhiên, giống như tình cảm của
hai người rất thân thiết.
“Cao Minh, bọn em đều cần anh mà, anh không thể lười biếng.”
Cô ta tiếp tục nói xong, giọng nói mang theo cười khẽ, giống như
đang nói chuyện phiếm với người đàn ông ở trên giường bệnh.
Lời nói của cô ta, khiến Kiểu Bích Ngọc không khỏi đánh giá cô
ta.
Cô ta là ai?
Làn da của người phụ nữ này trắng nõn, mặc áo vest váy ngắn
màu đen, mái tóc dài được buộc lại, gương mặt mang theo khí chất
của người phụ nữ trưởng thành, trên người không có trang sức dư
thừa, cả người cô ta nhìn tràn ngập tinh thần, giỏi giang thông minh.
“Cô không phải là y tá ở đây?”
Cô ta đúng là rất thông minh, rất nhanh liền chú ý tới diện mạo
của Kiều Bích Ngọc khác với ảnh chụp ở trên đồng phục.
“Cô là ai?”
Lần này đối phương lập tức cảnh giác, vội vàng đứng thẳng
người bảo vệ trước giường bệnh.
“Tôi, tôi là⁄“ Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta, trong lúc này không biết
nên mở miệng thế nào.
“Vệ sĩ vào đi.”
Đối phương lo lắng kêu to với bên ngoài: “Tôi không biết cô là ai,
nhưng tốt nhất là cô nên lập tức rời đi!“ Cô ta lạnh lùng nói, ánh mắt
sắc bén nhìn chằm chằm Kiều Bích Ngọc.
“Người phụ nữ này giả mạo y tá trà trộn vào, dẫn cô ta ra ngoài,
điều tra rõ ràng lai lịch.”
Kiều Bích Ngọc nhìn bọn họ lập tức khẩn trương hơn, mở miệng
định giải thích: “Tôi là…”
“Cô ấy, cô ấy là vợ tôi.