Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bạn trai hôn mê của cô Hà

Ngủ một giấc cho đến lúc mặt trời lặn.

Sáu giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

của người làm, đánh thức bọn họ.

“Tôi biết rồi. Kiều Bích Ngọc nghe được

tiếng động, mơ hồ trả lời một câu.

Dì Phương đã chuẩn bị xong bữa tối, hôm

nay đám người ông cụ Quách trở về, nhất định

phải qua nhà chính ăn cơm.

“Quách Cao Minh, dậy thôi.”

Cô có chút kỳ lạ, hôm nay người đàn ông

này thế mà ngủ say như vậy, buổi sáng hôm nay,

tỉnh thần của anh còn sáng láng,

Nhưng lúc cô lay anh dậy, lúc này mới chú ý

đến nhiệt độ trên người anh hơi nóng. Kiều Bích

Ngọc lập tức khẩn trương: “Quách Cao Minh, có

phải anh bị sốt rồi không?”

Kiều Bích Ngọc đặt tay lên trán anh, giọng

nói trở nên sốt sắng.

Người đàn ông ở bên cạnh nhanh chóng mở

mắt ra: “Không có việc gì.

Anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn.

Anh lấy tay cô ra, ngồi thẳng người dậy,

muốn xuống giường.

“Khoảng thời gian gần đây, hình như anh hơi

một xíu là sốt cao.“ Kiều Bích Ngọc dịch đến bên

cạnh anh, hai tay ôm lấy sau lưng anh.

Có thể là do vừa mới tỉnh ngủ, bị cô ôm từ

sau lưng như thế, vẻ mặt anh hơi giật mình.

Anh quay đầu, ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn vẻ

mặt sầu lo của cô, vươn tay ra, vỗ lên đỉnh đầu

của cô: “Đó là do bị em chọc tức đấy.“ Anh giống

như cố ý trêu chọc cô.

Nhưng Kiều Bích Ngọc tuyệt đối không cảm

thấy buồn cười, ngược lại cô cảm thấy anh cố ý

nói sang chuyện khác.

“Quách Cao Minh, em nói cho anh biết, nếu

như anh bị bệnh, nhất định phải đi khám bác sĩ

để lấy thuốc uống, những chuyện này là kiến

thức thông thường, anh đừng suốt ngày để cho

người ta phải dặn dò như vậy, lần trước cũng là

như thế, bị sốt cao còn tăng ca.”

Anh đã đi xuống giường, chỉnh lại quần áo,

nghe người phụ nữ sau lưng đang không ngừng

lảm nhảm.

Anh đi đến bên người cô, ôm cô cùng đi ra

khỏi phòng ngủ, thuận tiện cảm thán một câu:

“Kiều Bích Ngọc, cuối cùng em cũng học được

quan tâm ông xã của mình, thật đúng là không

dễ dàng/

Kiều Bích Ngọc tức đến mức sưng mặt lên,

thật sự muốn đạp anh một cái.

Bọn họ đi đến nhà chính ăn cơm, mấy người

ông cụ Quách và Giang Mỹ Linh đã ngồi vào chỗ,

Hà Thủy Tiên cũng ở chỗ này ăn cơm, cô ta

ngẩng đầu mỉm cười với bọn họ, mà Quách

Thanh Châu ngồi một bên khác, dường như có

chút nhát gan, ngồi rất nghiêm chỉnh.

Trên mặt Quách Cao Minh không có quá

nhiều cảm xúc, đợi hai người bọn họ ngồi xuống,

quản gia lập tức ra hiệu cho người làm nữ mang

thức ăn lên.

“Cô Hà, thật sự xin lỗi cô” Lúc dì Phương

múc canh cho bọn họ, bệnh cũ cánh tay phải

của bà ấy tái phát, tay run lên, bát canh trong tay

đổ ra ngoài.

“Không sao đâu.” Hà Thủy Tiên không để ý,

ngược lại đứng dậy, cầm muôi trong tay dì

Phương: “Để tôi làm cho, người một nhà không

cần quá câu nệ.”

Cô ta cười rất thân thiện.

“Ông nội, ông ăn nhiều một xíu” Hà Thủy

Tiên tự mình múc bát canh sâm cho ông cụ

Quách.

Ông cụ Quách khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt tâm

sự nặng nề, ăn không ngon miệng.

Mà rõ ràng Giang Mỹ Linh rất thân thiết với

Hà Thủy Tiên, bà ta rất vui nhận lấy bát canh

sâm mà Hà Thủy Tiên đưa cho, tùy ý quan tâm

hỏi một câu: “Cháu được điều động về thành

phố Bắc An để nhận chức, mấy việc vặt liên quan

đến cuộc sống, cháu đã sắp xếp xong chứ?”

“Thủy Tiên, cháu được điều động từ Seattle

về thành phố Bắc An à?”“ Ông cụ đột nhiên

ngước mắt, giống như có chút quan tâm đến vấn

đề này.

Những người khác là do người làm nữ giúp

đỡ lấy canh, Hà Thủy Tiên cũng ung dung ngồi

xuống, bắt đầu dùng cơm, cô ta nhìn về phía ông

cụ Quách, quy củ trả lời: “Vâng ạ, toàn bộ công

việc của cháu đều đã được bàn giao xong, nếu

như không có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn cháu sẽ

vẫn luôn ở trong nước phát triển.

Giang Mỹ Linh nghe thấy cô ta nói như thế,

nụ cười trên mặt bà ta càng thêm rực rỡ: “Ở lại

trong nước cũng rất tốt, dù sao ngay từ đầu

cũng vì muốn chăm sóc cho Đường…”

“Ăn cơm đừng nhắc đến chuyện công việc.”

Ông cụ Quách đột nhiên trầm giọng cắt

ngang cuộc đối thoại của bọn họ.

Giang Mỹ Linh lập tức thu liễm cảm xúc của

mình, bà ta cúi đầu an phận ăn cơm, còn Kiều

Bích Ngọc, ở trước bàn ăn, một câu cũng không

dám nói, ngẫu nhiên liếc thoáng qua người đàn

ông ở bên cạnh, lúc Quách Cao Minh ăn cơm

giống như ở văn phòng, sắc mặt không biểu tình.

“Thủy Tiên, sau khi về nước, cháu có dự

định gì không?”

“Thanh Châu nhà bác thích cháu như thế,

cháu nhất định phải thường xuyên đến nhà họ

Quách chơi với con bé đấy nhé, nếu không với

tính tình này của con bé, đoán chừng cũng

không tìm được bạn chơi cùng.”

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ đến phòng

khách vừa uống trà, vừa ăn chút hoa quả, Giang

Mỹ Linh rủ Hà Thủy Tiên tán gẫu.

Kiều Bích Ngọc mang thai không thể uống

trà, cô chỉ đi qua đó, chẳng qua nghe hai người

này nói cười với nhau, cô cảm thấy, nếu như

không phải Giang Mỹ Linh vẫn luôn dùng gương

mặt lạnh lùng để đối xử với cô, cô sẽ thật sự hiểu

lầm người mẹ đoan trang xinh đẹp Giang Mỹ Linh

này của Quách Cao Minh là người rất hòa ái.

Mình đắc tội với bà ta khi nào nhỉ, Kiều Bích

Ngọc không chỉ tự hỏi một lần.

Quách Cao Minh giống như cô, anh không

thích ngồi ở phòng khách, trực tiếp đi đến phòng

sách.

“Hiện tại tôi không dám hỏi nữa.”

Cục cưng vô địch: “Tôi không muốn cãi

nhau với anh ấy.

Kiểu Bích Ngọc rời khỏi phòng khách, cô

không muốn làm ổ trong phòng ngủ, cho nên cô

chạy đến vườn hoa phía sau ngồi, trên đỉnh đầu

là mặt trăng, có chút không khí đoàn viên, chẳng

qua bữa ăn tối hôm nay, cô ăn lại có phần khó

chịu.

Cô cũng không phải người thơ mộng thích

ngắm hoa ngắm trăng gì đó, cô lấy điện thoại di

động ra để giết thời gian.

Đúng lúc nhìn thấy Châu Mỹ Duy vừa mới

nhắn tin trên zalo cho cô, cô ấy nói, ngày mai

trong công ty có một vị sếp mới đến, tâm trạng

của cô ấy có phần kích động.

Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc,

cậu đừng ầm ï với Mark nữa, ngày đó không tìm

thấy cậu đâu, anh ấy rất khẩn trương, về sau

mình nghe nói, bọn họ tìm thấy cậu ở khu giải

phóng cũ Chiến Thành, lúc này mới yên tâm.”

Châu Mỹ Duy nhớ đến hôm qua, trong lòng

hơi ngạc nhiên.

Bé Heo muốn trở mình: “Kiểu Bích Ngọc,

mình phục cậu thật đấy, lòng tốt của cậu bộc

phát, dẫn đứa nhỏ về nhà, sau đó chính mình lại

lạc đường, may mắn là cậu không sao, nếu

không phải vậy, theo như mình thấy, nhất định

chồng cậu sẽ lật tung cả cái thành phố Bắc An

này lên.”

Kiều Bích Ngọc nhìn màn hình di động, vẻ

mặt hơi trầm xuống, trong lòng dâng trào cảm

xúc, cô biết anh quan tâm mình.

Bé Heo muốn trở mình: “Ngày mai, công ty

có một vị quản lý cấp cao, người này tên là Hà

Thủy Tiên, chẳng lẽ cô ta chính là tình địch giả

tưởng như cậu nói?”

Cục cưng vô địch: “Mình chưa từng nói

người ta là tình địch gì cả, chẳng qua mình cảm

thấy quan hệ giữa cô ta và Quách Cao Minh có gì

đó rất kỳ lạ.”

Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc,

cậu không cần phải lo lắng đâu, bởi vì nhân

phẩm của Hà Thủy Tiên này rất đoan chính,

trước đó, lúc mình du học ở Mỹ, đã từng đi thực

tập nửa năm trong chỉ nhánh của công ty ở

Seattle, tuy mình không có tư cách tiếp xúc với

cô Hà này, nhưng danh tiếng của Hà Thủy Tiên ở

trong công ty rất tốt.

Châu Mỹ Duy nghĩ một lúc, cô ấy nhớ đến

một chuyện khác: “Đúng rồi, mình nghe nói Hà

Thủy Tiên người này rất sỉ tình, bạn trai của cô ta

hôn mê ở trong bệnh viện tư nhân Seattle đã

nhiều năm, mỗi ngày cô ta đều đến bệnh viện

chăm sóc, vẫn luôn chờ đối phương tỉnh lại.”

“Bạn trai của Hà Thủy Tiên ư?”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Châu

Mỹ Duy, Kiểu Bích Ngọc thấy thời gian không

còn sớm nữa, cô đứng dậy, chuẩn bị đi về phòng

ngủ.

Tay phải cô cầm điện thoại di động, lông

mày nhíu chặt: “Lục Khánh Nam không nhắc đến

bạn trai của cô ta, mình ở bệnh viện tư nhân

Seattle lâu như thế, sao không nghe nói?”

Phòng sách của Quách Cao Minh ở ngay

bên cạnh phòng ngủ của bọn họ, Kiều Bích Ngọc

vừa mới đi lên cầu thang, lại ngoài ý muốn nghe

được một số tiếng động.

Hình như cửa phòng sách bị người ta không

kiên nhẫn mở ra: “Tôi biết cô về nước là vì

Đường Tuấn Nghĩa, tôi nhất định sẽ tìm ra anh

ta” Là giọng nói của Quách Cao Minh, chẳng

qua vì khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ

lãm.

Kiều Bích Ngọc thả chậm bước chân, đứng

ở chỗ đầu bậc thang, ngay chỗ rẽ, lén lén lút lút

vươn cổ ra nhìn về phía phòng sách.

“Cao Minh, em chỉ muốn hỏi, ông nội nói gì

với anh vậy?”

“Người em lo lắng anh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio