Chương : Cô nói ai là con hoang
Nhà hàng sang trọng nhất ở Đông Ninh mà
Châu Mỹ Duy nhắc đến chính là nhà hàng
Gordon, thuộc quản lý của tập đoàn IP&G.
“Kiều Bích Ngọc, vừa rồi ở trong điện thoại,
cậu nói với Mark chuyện xem mắt gì thế.” Châu
Mỹ Duy rất phiền muộn trừng mắt nhìn người
phụ nữ ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu.
“Nhà hàng này là do ông xã cậu mở, ngộ
nhỡ anh ấy hiểu lầm, một khi anh ấy khó chịu,
anh ấy có thể lập tức phái người tống cổ chúng
ta ra ngoài, vị kia nhà cậu không phải người bình
thường, nhất định phải cẩn thận hầu hạ”
Kiều Bích Ngọc không muốn nghe cô ấy lảm
nhảm nữa, chuyển đề tài: “Châu Mỹ Duy, cậu
còn chưa nói cho mình biết đâu, rốt cuộc cha
của đứa bé trai mà cậu đưa về hôm qua là thần
thánh phương nào vậy?”
Vừa nhắc đến việc này, biểu cảm của Châu
Mỹ Duy hơi kỳ lạ.
Cô ấy ấp úng nói: “Không tính là bạn, chỉ
đơn giản là quen biết mà thôi.”
Kiều Bích Ngọc nhìn kỹ cô ấy: “Tối hôm qua
cậu nói người đàn ông đó là đối tác quan trọng
của công ty, tên là gì, có lẽ mình biết đấy
“Kiều Bích Ngọc chết tiệt này, mình đang hỏi
chuyện cậu, cậu lại giả chết, không có đạo đức
đi tìm hiểu chuyện riêng của mình.”
Châu Mỹ Duy nghiêm mặt quát cô: “Mình
biết rồi nhé, chắc hẳn là do cậu ghen với cái cô
Hà Thủy Tiên mới đến công ty kia, vậy mà còn
không chịu thừa nhận.”
“Ai ghen chứ.”
Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc tối sầm lại, cầm
cốc cà phê nóng trên mặt bàn, uống một ngụm
†o.
Châu Mỹ Duy tức giận nhìn cô, rõ ràng chính
là vịt chết còn mạnh miệng.
“Cậu không quan tâm Quách Cao Minh, cậu
sẽ không ghen.”
“Trong xã hội hiện tại, có rất nhiều người
chẳng qua là cảm thấy đã đến tuổi, cho nên cứ
thế kết hôn, không có nền tảng tình cảm, chấp
nhận sống như thế” Nói xong, Châu Mỹ Duy
cười tự giễu, bổ sung một câu: “Ví dụ như bản
thân mình cũng rơi vào đội ngũ xem mắt.”
Nói đến đây, Kiều Bích Ngọc nhíu mày nhìn
thời gian trên màn hình di động: “Làm sao người
đàn ông mà cậu hẹn xem mắt hôm nay còn chưa
đến thế?”
“Là do mình tới sớm nửa tiếng.”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy hơi khẩn trương,
nhìn cô bạn thân cấp bậc hoa khôi ngồi ở đối
diện, trong lòng của cô ấy càng thêm tự tỉ: “Kiều
Bích Ngọc, cậu nói xem, cô gái có dáng dấp phổ
thông như mình, có phải sẽ không lọt vào mắt
xanh của đàn ông?”
“Hừ.
Cô gái xinh đẹp Kiểu Bích Ngọc đang ngồi
uống cà phê ở đối diện, xụ mặt lại, rất không có
hình tượng, nói một câu thô tục.
“Đàn ông đều là những kẻ không tự trọng,
thích mấy cô nàng lẳng lơ kia, mình cảm thấy
cậu rất tốt, cậu không cần để ý đến mấy người
đàn ông xấu xa đó, đoán chừng mắt bọn họ bị
mù rồi”
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, giọng điệu có
phần khinh thường: “Cậu biết nhà họ Bùi ở thành
phố Hải Châu không? Trong đám bạn của Quách
Cao Minh có một người tên là Bùi Hưng Nam,
dáng dấp của anh ta khá tốt, rất phong độ, đáng
tiếc bị sắc đẹp mê hoặc, cưới một người phụ nữ
lằng lơ.”
“Lục Khánh Nam nói với mình, sau khi vợ
của Bùi Hưng Nam sinh con xong, cô ta rảnh rỗi
thích tu tập với mấy bà chủ nhà giàu chơi bài gì
đó, bọn họ đánh cược rất lớn, chơi đến tận hứng
còn dẫn theo một đám đàn ông đến câu lạc bộ
tư nhân tắm suối nước nóng gì đó, mệt mỏi thì
trực tiếp thuê phòng khách sạn ngủ lại qua đêm.”
Châu Mỹ Duy nghe cô kể chuyện gì giật
mình trợn tròn mắt.
“Không ngờ người phụ nữ kia lại ăn chơi như
thế.“ Cô ấy lẩm bẩm, nhỏ giọng nói một câu.
Kiều Bích Ngọc không nghe rõ cô ấy nói gì,
cô tiếp tục khinh thường nói: “Lục Khánh Nam
nói, mỗi tháng số tiền mà cô ta tiêu đủ để mua
một căn nhà trong trung tâm thành phố, người
lớn trong nhà họ Bùi đều có tính tình ôn hòa, đối
với con dâu không có quá nhiều yêu cầu, đồng
thời nể mặt cô ta sinh con cháu cho bọn họ mà
chịu đựng, cô ta tiêu tiền, bọn họ còn có thể chịu
đựng, nếu như ở bên ngoài làm loạn với đàn ông,
chuyện này thật quá đáng.”
Không biết Châu Mỹ Duy đang suy nghĩ gì,
vẻ mặt hơi không tập trung.
Thật ra nhà họ Bùi là thế gia thư hương,
không giống với đại gia tộc cha truyền con nối:
“Người phụ nữ kia tiêu tiền như thế, chẳng trách
anh ấy liều mạng làm việc như vậy.”
“Cậu đang nói đến ai vậy?” Kiều Bích Ngọc
có chút hiếu kỳ.
Châu Mỹ Duy còn chưa kịp trả lời, đột nhiên
nghe thấy bên trái bọn họ vang lên một giọng nói
sắc bén của nữ, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo:
“Châu Mỹ Duy, cô tốt nhất im miệng đi, nếu cô
còn dám nói lung tung, vậy thì đừng trách tôi
không khách sáo.”
Hai người Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy
nghe được giọng nói này đều đồng thời quay đầu
nhìn lại, là Quan Doanh, bạn học trước kia của
hai người.
“Chúng tôi ngồi đây tán gẫu, làm phiền đến
cô à?“ Châu Mỹ Duy xụ mặt, khó chịu nhìn về
phía đối phương.
“Cô cố ý xin công ty nghỉ phép để đến đây,
trắng trợn nói xấu chị họ của tôi, chẳng lẽ tôi
không thể ngăn cô lại à, Châu Mỹ Duy, nếu như
cô không có bản lĩnh thì tốt nhất đừng gây
chuyện lên người mình, chuyện hôm qua cô gặp
được, một chữ cũng không được nhắc lại.”
Sắc mặt của Quan Doanh không được tốt
cho lắm, nổi giận đùng đùng mắng Châu Mỹ Duy.
Kiều Bích Ngọc nghe rất mơ hồ: “Cái gì mà
chuyện ngày hôm qua chứ?”
Rõ ràng cô chỉ đang khinh bỉ vợ của Bùi
Hưng Nam mà thôi.
“Quan Doanh, sao em lại làm cùng phòng
với loại người này chứ, thật đúng là làm giảm giá
trị của bản thân.”
Phía trước là một người phụ nữ tô son đỏ,
dáng người rất gợi cảm, lắc mông đi về phía bên
này, vẻ mặt tràn đầy khinh thường nhìn Châu Mỹ
Duy.
“Dáng dấp này cũng chỉ làm chân chạy
trong tập đoàn IP&G, đi tiếp khách hàng cũng
ngại mất mặt.
“Rầm
Kiều Bích Ngọc tức giận vỗ bàn đứng dậy:
“Cô nói ai xấu?”
Sắc mặt Quan Doanh có phần kiêng ky, lập
tức đi đến trước mặt người phụ nữ kia, kéo áo cô
ta: “Chị họ, đừng…”
Nhưng đối phương không có tâm trạng nghe
Quan Doanh nói chuyện.
Ánh mắt kiêu ngạo đánh giá Kiều Bích Ngọc
một lượt, khinh thường chế giễu: “Cô cũng làm
việc ở tập đoàn IP&G à? Nâng cao bụng bầu như
thế, vì chút tiền cũng thật liều mạng.”
“Quan Liên, cô nhìn tôi không vừa mắt thì
thôi, đừng kéo lên người bạn tôi.”
Sắc mặt Châu Mỹ Duy âm trầm, xông lên
phía trước, cho dù tính tình của cô ấy có tốt đến
mấy, lúc này cũng không nhịn được nữa.
Quan Liên mang theo thái độ ngạo mạn
khinh thường nhìn Châu Mỹ Duy, trên mặt là vẻ
đắc ý, quay đầu nói với phía sau lưng một câu:
“Thủy Tiên, cậu nhanh đến đây nhìn cho rõ hai
người này, đừng để mấy kẻ chẳng ra gì làm việc
ở chỗ cậu, nói ra còn làm liên lụy đến cậu đấy.”
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy cái tên “Thủy
Tiên” sắc mặt cô thay đổi.
Quan Liên trừng mắt nhìn gương mặt xinh
đẹp của Kiều Bích Ngọc, nói chuyện càng thêm
chanh chua: “Dáng dấp thì xinh đẹp, đáng tiếc
lại là mệnh hèn hạ, muốn kiếm thành tích dựa
vào việc ngủ với khách hàng, thế mà còn không
cẩn thận mang thai con hoang.”
“Cô nói ai là con hoang.” Một giọng nói trầm
thấp lạnh lùng vang lên.
Đại sảnh bên tay phải của nhà hàng, có hai
bóng người sải bước về phía bên này, ngoại trừ
Hà Thủy Tiên mà Quan Liên nhận biết ra, còn có
một người đàn ông với sắc mặt không tốt cho
lắm.
Vẻ mặt bọn họ đều ngạc nhiên, không nghĩ
đến Quách Cao Minh lại xuất hiện ở đây.
Kiều Bích Ngọc mím môi, cô không để ý đến
Quan Liên đang có dáng vẻ phách lối trước mắt,
ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ
đang đi đến bên này.
Cô biết vợ của Bùi Hưng Nam tên Quan Liên,
Quan Liên là bạn thân của Hà Thủy Tiên.
“Đị đâu thế?”
Châu Mỹ Duy bị cô kéo lấy cánh tay đi đến
một lối thoát hiểm khác của nhà hàng, có chút
không kịp phản ứng: “Kiều Bích Ngọc, cậu muốn
đi đâu thế?” Chỉ thấy gò má cô căng cứng, giống
như có tâm sự gì.
“Kiều Bích Ngọc, có phải hai người có hiểu
lầm gì đó không, tôi thay mặt Quan Liên giải
thích với cô, đừng đi“ Hà Thủy Tiên nhìn thấy
bóng dáng hai người bọn họ vội vàng rời đi,
giống như có chút lo lắng gọi một tiếng.
Bước chân của Kiểu Bích Ngọc càng chạy
càng nhanh, cắn môi, trong lòng rất tức giận.
Tức gì chứ, cô cũng không rõ, dù sao mỗi
lần gặp Hà Thủy Tiên kia, cô đều trở thành người
cố tình gây sự, cô họ Hà này thật biết giả bộ.
Nhìn Quách Cao Minh ở bên cạnh cô ta,
trong lòng cô càng thêm bưc bôi.