Chương : Quách Cao Minh là người rất bao che khuyết điểm
“Để em đỡ anh về phòng ngủ nghỉ ngơi nhé.”
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của cô
gái khuyên nhủ anh một câu, Quách Cao Minh
nghiêng người sang, đang muốn lên tiếng từ
chối, ánh mắt nhìn về một phía, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của
Kiều Bích Ngọc giật mình, trong lòng rối loạn, cơ
thể theo bản năng muốn chạy trốn.
Trước mắt, bọn họ giống như người một
nhà, còn cô, cho tới bây giờ đều không ở trong đó.
Đối với sự xuất hiện của Kiều Bích Ngọc,
đám người ông cụ Quách không cảm thấy quá kỳ
lạ, chỉ là lúc này tất cả mọi người đều trầm mặt,
vẻ mặt lo lắng.
Mùa hè đến, muôn hoa đua sắc, cả vườn
hoa tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Hương hoa sen làm cho mọi người bình tĩnh
lại, nhưng lại không che giấu được sự bối rối
trong đáy mắt của Kiều Bích Ngọc.
“Quách Cao Minh, anh có muốn em giúp anh
hay không?”
Cô do dự rất lâu mới trầm thấp hỏi một câu.
Cô mím chặt môi, dáng vẻ có phần khẩn
trương, giống như đã chuẩn bị xong việc anh sẽ
từ chối mình, khi đó cô sẽ lập tức ra vẻ không
sao cả, nhưng giả bộ chính là thứ cô không am
hiểu nhất.
Quách Cao Minh nhìn về phía cô, nhưng anh
không lên tiếng mà chính là đi thẳng về phía cô,
từng bước một đi đến, đi rất vững vàng, rất kiên
định.
Sau lưng, Hà Thủy Tiên và Lục Khánh Nam
đều nhìn theo bóng lưng của anh, vô thức đi về
phía trước, nhưng sau cùng lại dừng bước.
Lúc anh đi đến bên cạnh cô, Kiều Bích Ngọc
thừa nhận, nhịp tim của cô đập hơi nhanh.
Có lẽ bởi vì cảm thấy ngoài ý muốn khi anh
đi về phía cô, hoặc là có lẽ do ánh mắt nhìn cô
của đám người ông cụ Quách quá mức nóng rực.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng
vào gương mặt có phần tái nhợt của anh.
“Anh thấy trong người không thoải mái à?”
Giọng điệu của cô có phần nghẹn ngào, cho
dù anh có nói hay không, cô vẫn muốn hỏi.
“Đầu của anh rất đau.”
Quách Cao Minh khàn khàn nói, nói rất
thẳng thắn.
Không có quá nhiều trao đổi, anh rất tự
nhiên khoác tay lên vai cô, nửa trọng lượng trên
người anh đều đặt trên vai cô, tựa sát cô, bước
chân của bọn họ có phần lảo đảo, nhưng mỗi
một bước đi lại chân thật như thế.
“Ông nội, chuyện của Cao Minh, anh ấy sẽ
tự mình xử lý.”
Lục Khánh Nam nhìn bóng lưng hai người
dần dần đi xa kia, anh ta quay đầu nói với ông cụ
một câu.
Hai tay của ông cụ Quách nắm chặt lấy gậy,
lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía hành
lang gấp khúc, không nói gì, đúng lúc này, phía
sau lưng ông cụ, quản gia vội vàng dẫn mấy
người bác sĩ đi đến: “Cậu chủ Cao Minh đi đâu rồi.”
Vẻ mặt của Hà Thủy Tiên rất phức tạp, cô ta
cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Cao Minh quay về
phòng ngủ nghỉ ngơi, mấy người qua đó…
“Không cần đi”
Giọng nói già nua trầm thấp vang lên, rất tức giận.
Sắc mặt Hà Thủy Tiên ngạc nhiên, ánh mắt
nhìn thoáng qua ông cụ, mấp máy môi mấy lần,
sau cùng mím môi an phận, không dám nói linh tỉnh.
Lục Khánh Nam và Hà Thủy Tiên liếc thoáng
qua nhau, rất thức thời chào hỏi ông cụ một
tiếng, sau đó sóng vai rời đi.
“Khánh Nam, có phải sức khỏe của Cao
Minh xảy ra vấn đề không?”
Ở bãi đậu xe của nhà họ Quách, lúc Hà Thủy
Tiên mở cửa xe, cô ta đột nhiên có chút cố chấp
truy hỏi Lục Khánh Nam ở phía đối diện.
“Không vấn đề gì”
Tâm trạng của Lục Khánh Nam có phần bực
bội, sau đó trực tiếp ngồi vào chiếc xe thể thao
mới của anh ta, rất dùng sức đóng sầm cửa xe
lại, rõ ràng không muốn nhiều lời.
“Khánh Nam, vì sao ông nội lại khẩn trương
như thế, nhất định Cao Minh không chỉ là đơn
giản đau nửa đầu.” Hà Thủy Tiên ngồi ở vị trí cao,
cô ta là người già dặn, lúc này cô ta cắn răng nói:
“Cho dù anh không nói, em chỉ cần điều tra bên
phía Seattle…”
“Thủy Tiên, em đừng quên thân phận của
mình” Lục Khánh Nam đột nhiên lên tiếng cắt
ngang lời cô ta.
Ánh mắt của Lục Khánh Nam nhìn thẳng cô
ta, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn nhiều: “Cao
Minh vẫn luôn bài xích phụ nữ, sở dĩ em có thể
đứng bên cạnh anh ấy, khiến cho bọn anh tiếp
nhận em, cũng chỉ vì Đường Tuấn Nghĩa, nhất là
những năm nay, Cao Minh quan tâm đặc biệt đến
em, tất cả đều vì anh ấy cảm thấy áy náy, Thủy
Tiên, tốt nhất em đừng nên có tâm tư khác.”
Sắc mặt của Hà Thủy Tiên trầm xuống, cô ta
nóng nảy nói: “Em quen biết với Quách Cao Minh
đã gần mười năm rồi, không có người phụ nữ
nào hiểu anh ấy hơn em, em chỉ muốn quan tâm
anh ấy mà thôi.” Câu nói tiếp theo, cô ta nói
không rõ ý tứ.
Lục Khánh Nam không nhìn cô ta nữa, trực
tiếp khởi động xe.
Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà để xe, anh ta khẽ
cười một tiếng, bỏ lại một câu tiếp theo: “Thủy
Tiên, em cũng muốn học theo Kiều Bích Ngọc
gắn máy nghe trộm, nghe ngóng chuyện riêng
của anh ấy à.”
“Chuyện mà Kiều Bích Ngọc làm, Quách Cao
Minh rất tức giận, anh ấy sẽ mắng Kiều Bích
Ngọc làm liều, nhưng nếu như em làm, anh ấy sẽ
trực tiếp đuổi em đi.”
Cơ thể Hà Thủy Tiên cứng đờ tại chỗ, sắc
mặt của cô ta âm trầm khó coi, ánh mắt nhìn
theo bóng dáng chiếc xe kia dần dần biến mất,
vừa rồi Lục Khánh Nam cười rất tùy ý, nhưng đó
đều là sự thật.
Có một số việc đã chú định cô có thể làm,
mà cô ta thì không thể.