Chương : Em muốn nói một câu xin lôi anh
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc hơi ngẩn ra,
quay đầu nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh,
nghỉ ngờ hỏi một câu: “Anh cúp máy rồi à?”
Sau khi nói xong, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Kiều Bích Ngọc mấp máy môi, có phần quái
gở lẩm bẩm một câu: “Quách Cao Minh, anh nói
gì với dì út của em thế, tại sao dì ấy lại cúp máy.”
Sắc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh
lập tức tối sầm.
Tức giận đưa điện thoại lại cho cô, anh lạnh
lùng hừ một tiếng: “Không biết.
Kiều Bích Ngọc nhận lấy điện thoại di động
của mình, nhìn thấy cuộc gọi đã bị kết thúc trên
màn hình, cô thở dài một hơi: “Có phải là do anh
nói chuyện làm dì ấy sợ hay không”
Vẻ mặt Quách Cao Minh trầm xuống, tâm
trạng anh càng thêm khó chịu.
Chẳng qua anh cũng lười so đo với cô nhóc
này, anh nhìn về phía bên cửa sổ xe, tài xế đã vội
vã chạy về phía bên này.
Lúc trước xe đang chạy với tốc độ bình
thường trên đường, đột nhiên có một chiếc xe tải
màu đen xông ngang qua đường, xe của bọn họ
đột nhiên phanh lại, điện thoại di động của Kiều
Bích Ngọc bị rơi xuống sàn xe.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Cung Nhã Yến
nhận ra không thích hợp, bà ấy quan tâm hỏi một
câu xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc dự định cúi người
nhặt điện thoại di động của mình lên, chẳng qua
động tác của Quách Cao Minh nhanh hơn cô,
nhưng còn chưa trả lời, Cung Nhã Yến lại đột
nhiên nghe được giọng nói của Quách Cao Minh
ở bên này, vội vàng hỏi: “Ai thế?”
“Cháu là chồng của cô ấy.
Vừa rồi Quách Cao Minh chỉ nói đúng một
câu như thế, sau đó điện thoại di động cứ như
thế bị cúp máy.
Chính bản thân của Quách Cao Minh cũng
cảm thấy không thể hiểu được.
Đầu dây bên kia điện thoại di động, dường
như sau khi Cung Nhã Yến nghe thấy rõ được
giọng nói của Quách Cao Minh, bà ấy vô cùng
khiếp sợ, không biết là vì nguyên nhân gì.
Vẻ mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng, kéo
người phụ nữ ở bên cạnh ngồi về chỗ cũ, thuận
tiện giúp cô thắt dây an toàn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, ra hiệu
cho anh ta tiếp tục lái xe về nhà họ Quách.
Về chuyện hành động kỳ quái của dì út Cung
Nhã Yến kia, anh không để ở trong lòng, có lẽ
thật sự như Kiều Bích Ngọc nói, bà ấy “bị dọa”,
trong giới kinh doanh, có rất nhiều công ty lớn
đều sợ anh.
Ngược lại có một chuyện khác khiến cho
Quách Cao Minh chú ý hơn: “Phái người đi điều
tra qua chiếc xe tải vừa đột nhiên xông qua
đường.” Rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là cố ý.
Xe tiếp tục vững vàng đi về phía trước, Kiều
Bích Ngọc cầm di động của mình, lo lắng gọi lại
cho dì út của mình, thế nhưng cô gọi mãi mà
không được.
“Này, vừa rồi rốt cuộc anh đã nói gì với dì út
của em thế.” Kiều Bích Ngọc có chút tức giận.
Cô chắc chắn người đàn ông không coi ai ra
gì này đã nói chuyện ác nào đó hù dọa dì út của
Quách Cao Minh không để ý đến cô. Ánh
mắt của anh vẫn nhìn thẳng về phía trước như
cũ, giống như rất chú ý đến xe cộ đang đi trên
đường.
“Quách Cao Minh chết bầm này, dì út của
em vừa mới hoàn thành xong ca phẫu thuật ghép
tỉm đó, anh đừng kích thích đến dì ấy”
“Nếu như bệnh cũ của dì ấy tái phát thì phải
làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Quách Cao Minh không cảm xúc
nhìn về con đường phía trước, lúc này xe đã gần
đến nhà họ Quách.
Anh quay đầu, nhìn về người phụ nữ quá
đáng ghét ở bên cạnh, lạnh lùng nói một câu:
“Kiều Bích Ngọc, em định giấu sự tồn tại của anh
đến khi nào?”
“Cái gì?”
Người phụ nữ đang mải oán trách kia, trong
lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Quách Cao Minh trừng mắt nhìn thoáng qua
cô: “Ừ… Có phải em cảm thấy anh không thể gặp
người.”
Xe vững vàng đỗ trong gara, Quách Cao
Minh không đợi tài xế mở cửa đã đi xuống, sải
bước rời đi, giống như thật sự có việc gấp.
Kiểu Bích Ngọc giật mình ngồi ở ghế sau,
nhìn bóng dáng đi ở phía trước.
Gương mặt nhỏ nhắn suy sụp, buồn rầu nói:
“Thật đúng là khó nói…”
Chuyện xấu hổ như thế, chẳng lẽ muốn cô
nói thẳng bọn họ lăn giường, mang thai, nhanh
chóng kết hôn ư.
Cô không biết người đàn ông của mình bận
rộn chuyện gì, người đàn ông của cô quá có bản
lĩnh, không có thời gian ở cạnh cô, làm phiền
một chút đến anh, cô cũng cảm thấy hổ thẹn.
Chẳng qua chuyện quan trọng trước mắt,
chắc hẳn là cô nên giải thích với dì út.
Sau khi trở về phòng ngủ, cô đã thử gọi điện
thoại cho Cung Nhã Yến rất nhiều lần, nhưng vẫn
không ai nghe máy.
Quách Cao Minh đến phòng làm việc bận
rộn, lúc ăn cơm tối, bọn họ cùng nhau ăn cơm,
trong quá trình, người đàn ông của cô lại một lần
nữa nhấn mạnh, yêu cầu nhất định phải gặp mặt
dì út của cô một lần, chính miệng nói rõ tình
trạng hôn nhân của cô.
“Thế nhưng dì út của em vừa mới phẫu
thuật xong, ngộ nhỡ kích thích đến dì ấy…“ Uống
hết ngụm canh cuối cùng, cô ấp úng phản bác.
Quách Cao Minh giống như rất bận rộn, từ
trên ghế đứng lên, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn
thoáng qua cô, không tiếp tục để ý đến cô nữa.
Kiểu Bích Ngọc nâng cao bụng chờ sinh,
tiếp tục làm sâu gạo, ăn no rồi ngủ.
“Haizz, vốn dĩ mẹ thích mẫu người đàn ông
chăm lo việc gia đình, có thời gian ở bên cạnh
vợ, sao mẹ lại gặp gỡ cha các con nhỉ?“ Sau khi
đi tản bộ về, Kiều Bích Ngọc quay về phòng cầm
áo ngủ, chuẩn bị đi tắm rửa.
Thoải mái ngâm mình trong nước ấm, cô
nghĩ đến cả ngày Quách Cao Minh bận rộn như
thế, không có thời gian nghỉ ngơi hưởng thụ, sau
đó trong lúc vô thức, trong đầu cô đều là người
đàn ông kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Bích Ngọc không khỏi
oán niệm: “Cả ngày bày ra vẻ mặt lạnh lùng dữ
dằn đó, nếu như anh ấy dễ bắt nạt như nhóc
Thanh thì tốt biết mấy”
Tay phải nhàm chán vốc nước trong bồn
tắm, bọt nước văng tung tóe.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe thấy
chuông điện thoại của mình, Kiều Bích Ngọc giật
thót, vội vàng lấy khăn tắm quấn quanh người,
nhanh chân đi ra ngoài.
Kiều Bích Ngọc nhìn thoáng qua số điện
thoại hiển thị trên màn hình di động, là số máy
bàn của viện an dưỡng, có lẽ là Cung Nhã Yến
gọi đến.
“DÌ út, hôm nay người đàn ông cùng dì nói
chuyện điện thoại là chồng cháu.”
Cô nhất thời nổi lên dũng khí, khai hết toàn bộ.
“Cô Bích Ngọc, chào cô, tôi là y tá của viện
an dưỡng.” Đầu dây bên kia điện thoại là một
giọng nữ trẻ tuổi, y tá dịu dàng lên tiếng.
“Dì Nhã Yến nhờ tôi gọi điện thoại cho cô, dì
ấy nhờ tôi nói cho cô biết, hiện tại sức khỏe của
dì ấy rất tốt, ca phẫu thuật rất thành công, cô
không cần phải lo lắng cho dì ấy, hiện tại dì ấy có
một vài việc cần bận rộn, qua một thời gian nữa,
dì ấy sẽ chủ động liên hệ với cô.”
“Dì út của tôi đang bận rộn chuyện gì thế?“
Kiều Bích Ngọc không nhịn được hỏi một câu.
Cung Nhã Yến nhờ một người y tá gọi điện
thoại cho cô, bà ấy không muốn nói chuyện với cô ư?
Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc đột nhiên trở
nên lo lắng: “Y tá, có phải dì út của tôi xảy ra
chuyện gì không, có phải dì ấy rất tức giận, như
thế có ảnh hưởng gì đến bệnh của dì ấy hay
không?”
Kiều Bích Ngọc hỏi một lúc rất nhiều vấn đề,
đầu dây bên kia điện thoại, y tá cười một tiếng:
“Cô Bích Ngọc, cô không cần lo lắng đâu, tình
hình sức khỏe của dì Nhã Yến rất tốt, hơn nữa
bác sĩ Tuấn Nghĩa vẫn luôn tự mình theo dõi
bệnh tình của dì ấy”
Bác sĩ Tuấn Nghĩa ư? Nghe thấy xưng hô
này, trong lòng Kiều Bích Ngọc giật mình.
Bác sĩ Tuấn Nghĩa? Đường Tuấn Nghĩa?
Anh ta tự mình mổ cho dì út của cô.
Thật ra ban đầu lẽ ra Đường Tuấn Nghĩa
không học y, khi đó người nhà họ Đường rất
phản đối, chẳng qua anh ta khăng khăng, hơn
nữa anh ta lại gặt hái được nhiều thành tựu, cho
nên bọn họ không so đo nữa.
“Nhóc Thanh, anh đừng thi y nữa, anh nên
thi tài chính mới đúng, anh học y, người nhà họ
Đường sẽ càng bất mãn với anh hơn.” Khi đó, cô
cũng từng khuyên anh ta.
“Lúc dì út của em phát bệnh, em sẽ khóc.”
Từ trước đến nay, Đường Tuấn Nghĩa luôn là
một người kiệm lời.
Anh ta đã từng hứa với cô, anh ta nhất định
sẽ giúp cô chữa khỏi bệnh cho Cung Nhã Yến,
khi đó cô chỉ cho rằng anh ta nói qua loa vậy thôi.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Kiều
Bích Ngọc không khỏi sa sút.
Làm khô mái tóc dài của mình, thay áo ngủ,
nằm lên giường lớn, nhưng lại trằn trọc không
sao ngủ được.
Cô dùng chăn quấn quanh người, ánh mắt
không khỏi nhìn về phía ngăn kéo thứ hai của tủ
đầu giường, sau đó cô lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ở
trong đó ra.
Những năm này cô vẫn lằng lặng đem chiếc
hộp gỗ này theo bên người, sau khi cô trở mặt
với đám người Doãn Thành Trung, thiếu chút nữa
đã lãng quên nó, may mắn đồ ở bên trong vẫn
nguyên vẹn.
Ông ngoại của Đường Tuấn Nghĩa và ông
ngoại cô là chiến hữu tri kỷ, Đường Tuấn Nghĩa là
con riêng, trước khi ba tuổi, anh ta vẫn luôn ở
nhà ông ngoại, cô đương nhiên biết anh ta.
Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh tự kỷ, đại khái là
do lúc còn nhỏ bị người nhà họ Đường ức hiếp,
cộng thêm trời sinh tính cách của anh ta lạnh
lùng, thật ra Kiều Bích Ngọc cảm thấy vị thiên tài
này có hơi ngạo kiều, nói một cách chính xác,
con người của Đường Tuấn Nghĩa rất kỳ quái, đối
với mọi chuyện, anh ta đều không quan tâm.
Bởi vì anh ta coi thường, cho nên người khác
rất khó đến gần anh ta.
Cô và anh ta cùng học chung một nhà trẻ,
cùng nhau học tiểu học, trung học… Cho đến
nay, Kiều Bích Ngọc đều cảm thấy, cùng với
Đường Tuấn Nghĩa trưởng thành giống như một
thói quen, cô không nghĩ quá nhiều.
Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, ông
ngoại lại nói cho cô biết, miếng ngọc mà Đường
Tuấn Nghĩa đưa cho cô kia, cô không thể đưa
cho người khác, bởi vì đó là tín vật đính hôn của
cô và anh ta.
“Cái gì mà tín vật đính hôn chứ, cháu còn lâu
mới gả cho anh ta.”
“Cháu không lấy cũng phải lấy, ông đã đồng
ý với ông ngoại của thằng bé rồi, không cho
phép cháu tùy hứng.”
“Cháu không muốn gả cho một người bị
bệnh tự kỷ.”
Cô rất giật mình, trước đó chưa từng ai nói
cho cô biết về việc đính hôn, bị nhiều người lớn
như thế nhìn chằm chằm, trong nháy mắt đó, cô
thẹn quá hóa giận, nói một câu rất tổn thương
người.
Khi đó anh ta đứng ở ngoài cửa lớn, trầm
mặc đứng đó.
Đại khái bởi vì ăn ý, cô còn chưa quay người
đã biết anh ta đứng ở cửa, trong tay anh ta cầm
miếng huyết ngọc trân quý có hình trăng non,
sau đó cô lao ra ngoài, lúc đi ngang qua bên
cạnh anh ta, cô không quên đỏ mặt quát anh ta:
“Sau này em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Sau đó bàn tay phải của cô vung lên, vứt
miếng ngọc kia đi mất.
Vì việc này ông ngoại cô đã nổi trận lôi đình,
giận cô đã quá tùy hứng, thế mà còn dám ném
ngọc bội của người ta.
Kiều Bích Ngọc nhớ đến chuyện trước kia,
tâm trạng của cô hơi nặng nề.
“Em thật sự không vứt nó đi, em chỉ ném
vào trong hồ thôi.“ Đúng thế, ngày ấy cô ném
miếng ngọc vào trong ao nuôi cá chép ở sân trước.
Miếng ngọc biến mất, Đường Tuấn Nghĩa
cũng không thấy.
Miếng ngọc kia rất đặc thù, chất liệu rất tốt,
màu đỏ tươi như máu, vô cùng quý giá, tất cả có
hai nửa, ghép lại với nhau có thể ra hình tròn.
Trong chiếc hộp gỗ nhỏ kia, cô có để một
cái, ngoài ra còn có một số thứ làm bằng tay
không đáng tiền như châu chấu, vòng hoa gì đó,
tuy đã héo, không tỉnh xảo, nhưng tất cả đều do
Đường Tuấn Nghĩa làm.
Nghĩ đi nghĩ lại cô có chút buồn ngủ.
Cô ôm chăn, nhắm mắt lại, bên tai còn vang
vọng lời nói của y tá: “Bác sĩ Tuấn Nghĩa rời khỏi
viện an dưỡng, nghe nói anh ấy đến thành phố
Đà Lạt”. Cùng bạn bè tham gia nhóm chơi bài trên w.
“Nhóc Thanh ở thành phố Đà Lạt.“ Khóe môi
cô lẩm bẩm.
Cô biết nhà họ Đường ở thành phố Đà Lạt,
bà Đường chuẩn bị mừng thọ , bởi vì trước đó
Quách Cao Minh đã nói với cô, để cô cùng anh
đến tham dự bữa tiệc ở nhà họ Đường.
“Nhóc Thanh, những năm này, rốt cuộc anh
đang làm gì.”
“Vì sao anh không tìm em, có phải anh còn
đang giận em không?”
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, nhất
là một câu xin lỗi.