Chương : Tên khốn Đường Tuấn Nghĩa, anh chạy đi đâu rồi
Thế nhưng nếu như tớ không phải là bạn gái
của Đường Tuấn Nghĩa, anh ấy sẽ chẳng muốn
liếc nhìn tớ lấy một lần.
Lời này rất không cam lòng lại bất đắc dĩ.
Quan Liên ngồi ở đối diện có chút giật mình
nhướng mày, bọn họ quen biết nhiều năm như
thế, Hà Thủy Tiên là một người lý trí, cô ta thế
mà nói ra những lời như vậy, thì ra Hà Thủy Tiên
yêu anh, yêu rất nghiêm túc.
“Thủy Tiên, cậu có nghĩ đến hay không, cậu
làm như thế sẽ chỉ càng khiến cậu cách xa anh
ấy hơn”
Quan Liên đột nhiên nhớ đến chuyện riêng
của mình, cô ta mím môi, có phần tự giếu lại
ngột ngạt, giọng điệu rất nghiêm túc: “Những
năm nay, tuy cậu có thể rất tự nhiên đi vào trong
phạm vi của đám người Quách Cao Minh, ông cụ
Quách và Giang Mỹ Linh đều có ấn tượng tốt với
cậu, nhất là cô nhóc có chứng tự kỷ như Quách
Thanh Châu lại rất ỷ lại vào cậu, thế nhưng tất cả
những điều này là vì cậu lấy thân phận bạn gái
của Đường Tuấn Nghĩa. Tầng quan hệ này cũng
mang ý nghĩa, cho dù có một ngày Quách Cao
Minh động lòng với cậu, giữa cậu và anh ấy cũng
không thể có khả năng”
“Với tính tình của Quách Cao Minh, anh ấy
tuyệt đối sẽ không cướp người phụ nữ của anh
em tốt, cậu làm như vậy chẳng phải là…”
Trước ngực Hà Thủy Tiên rất ngột ngạt, bị
Quan Liên nói trúng tâm sự, trong nháy mắt cô ta
đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về phía xa ngoài cửa
sổ.
“Khi đấy tớ không nghĩ nhiều như vậy.”
Lúc trước bọn họ cùng nhau du học ở nước
ngoài, Quách Cao Minh quá chói mắt, luôn có rất
nhiều người phụ nữ xinh đẹp muốn tiếp cận anh,
bọn họ to gan, sống rất thoáng, gần như tìm đủ
mọi cách để hiểu thêm về người đàn ông này.
“Ít nhất hiện tại so với một người xa lạ, tớ có
thêm được một phần quan tâm của anh ấy.” Hà
Thủy Tiên lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi
mình, nhưng lại rất châm chọc.
“Cậu nói cũng đúng, Quách Cao Minh này
rất cổ quái, từ trước đến nay, đối với bất kỳ
người phụ nữ nào, anh ấy đều rất lạnh lùng.”
Quan Liên cầm dĩa trên bàn, tùy ý ăn chút
bánh ngọt trên bàn, nhưng một giây sau, dường
như cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt cô ta
âm trầm, cao giọng nói: “Đúng rồi, cô ả Kiều Bích
Ngọc kia, cô ta và Quách Cao Minh có quan hệ
như thế nào.”
Hà Thủy Tiên nhìn ánh đèn ở phía xa, vẻ mặt
cô ta căng cứng rất khó coi.
“Kiểu Bích Ngọc.”
Lẩm bẩm cái tên này, trong giọng nói không
che giấu được sự tàn nhẫn, cô ta vất vả mới nghĩ
được cách đến gần Quách Cao Minh, nhưng
người phụ nữ kia lại có thể làm được dễ như trở
bàn tay, giống như mỗi ngày vất vả tăng ca làm
việc lại bị người ta cướp mất công lao vốn thuộc
về mình.
“Kiểu Bích Ngọc.”
Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc ngoan ngoãn ngồi ở
nơi hẻo lánh nhất trong bữa tiệc của nhà họ
Đường, thế nhưng đột nhiên cô cảm giác được
phía bên tay trái của mình có người đang nhìn
cô, cô lập tức cảnh giác đứng thẳng người, đi
đến tìm hiểu ngọn nguồn.
Trong bữa tiệc là ánh đèn sáng chói, trong
đại sảnh có không ít người đang nhảy Waltz,
phía đông của đại sảnh có đàn violin đang hợp
tấu, tiếng đàn trầm thấp tinh tế hòa với tiếng nói
chuyện, bầu không khí thân thiện lại không mất
đi trang trọng.
Kiều Bích Ngọc đi qua đám người, cô không
dám đi quá nhanh, cẩn thận đi đến, thật ra tâm
trạng của cô cũng không tốt lắm.
Mới vừa rồi bị chú họ của Đường Tuấn Nghĩa
châm chọc một câu, từ trước đến nay cô luôn là
người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lần này
cô chỉ có thể trầm mặc.
“Đứa cháu tự kỷ ngu ngốc kia của tôi, thật
đúng là không xứng với cô.”
“Đường Tuấn Nghĩa không phải người ngốc,
anh ấy chỉ không thích nói chuyện mà thôi.”
Phản ứng của cô có phần kích động, gần
như theo phản xạ có điều kiện phản bác ông ta.
Đối phương nghe được những lời cô nói, ông
ta nở nụ cười lạnh, lời này có chút cắn răng
nghiến lợi nói: “Sao thế, thì ra cô còn giống như
lúc trước, thói quen che chở cho thằng bé? Rốt
cuộc cô thật lòng đối xử tốt với thằng bé, hay là
do cô nhất thời nhàm chán, coi thằng bé như trò
cười. Cô đừng quên, người làm tổn thương sâu
sắc nhất đến thằng bé chính là cô, cô từng nói gì
với thằng bé? Ở ngay trước mặt thằng bé, cô
ném miếng ngọc đính hôn đi, cười nhạo rằng cô
sẽ không lấy người bị bệnh tự kỷ như thằng bé,
cô còn bảo thằng bé vĩnh viễn đừng xuất hiện
trước mắt của cô nữa”
Vành mắt của Kiều Bích Ngọc đỏ lên, cô
mím môi, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không
nên lời.
Thật ra năm đó… Cô chỉ quá mức hoảng sợ,
cho nên mới thẹn quá hóa giận, nói ra những lời
kia.
“Tôi vẫn muốn tìm anh ấy để nói lời xin lỗi.”
Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp có phần nghẹn
ngào: “Đường Tuấn Nghĩa, tên khốn kiếp này,
anh chạy đi đâu rồi.”
Cô vẫn luôn muốn tìm anh ta, nhưng không
tìm thấy.
“Đường Tuấn Nghĩa?”
Ngay tại bên trong đại sảnh của nhà họ
Đường đột nhiên có hai bóng dáng cao gầy đi
đến, một người lẩm bẩm ba chữ này, sau đó
khinh thường chửi một câu: “Người nào lại làm
mất hứng như thế, hôm nay ngày tốt lại nhắc
đến tên ngốc này.”
Kiều Bích Ngọc nghe được giọng nói cay
nghiệt quen thuộc này, sắc mặt của cô lập tức
trầm xuống, hung dữ nhìn về phía trước.
Khi hai người phụ nữ trước mặt nhìn thấy rõ
Kiều Bích Ngọc, đầu tiên là hơi ngơ ngác, sau đó
bà Đường nhanh chóng nhận ra cô, lông mày
nhíu chặt, rất bất mãn nói: “Là cô?”
“Tôi biết cô, cô chính là bé gái lúc còn nhỏ
suốt ngày chạy đến nhà chúng tôi tìm thằng con
hoang kia.“ Cô cả nhà họ Đường chanh chua nói,
lời nói rất khó nghe.
Đường Tuấn Nghĩa là con riêng, không phải
do bà Đường sinh ra, nhưng trùng hợp là bà
Đường lại chỉ sinh được hai cô con gái, sau khi
đám người quyền cao chức trọng trong nhà họ
Đường bàn bạc để Đường Tuấn Nghĩa nhận tổ
quy tông, đúng lúc mẹ đẻ của Đường Tuấn Nghĩa
bởi vì khó sinh mà chết, một lòng muốn để bà
Đường chấp nhận người con trai này.
Nhưng sự thật đâu đơn giản như thế, trong
đầu bà Đương căn bản không chấp nhận được
đứa nhỏ do kẻ thứ ba sinh ra, nhất là bé trai, cho
nên âm thầm đánh chửi với đứa bé vừa lên mẫu
giáo này, thậm chí còn tay đấm chân đá.
Khi đó Kiều Bích Ngọc thường xuyên lén
chạy đến, bởi vì Đường Tuấn Nghĩa bị mắng sẽ
không cãi lại, bị đánh cũng không phản kháng, bị
nhốt trong cốp xe chịu đói chịu sợ hãi cũng
không khóc, anh ta cứ im lặng như thế, đối với
mọi chuyện không để ý, thậm chí còn coi thường
mạng sống của mình.
Nhưng cô từ khác, từ nhỏ đã có chủ kiến.
Kiều Bích Ngọc tức giận trừng mắt nhìn hai
người mẹ con trang điểm đậm ở trước mắt: “Lúc
trước đã nói rõ, để Đường Tuấn Nghĩa quay về
nhà họ Đường, như vậy anh ấy chính là một
thành viên của nhà họ Đường, anh ấy sẽ được
hưởng quyền thừa kế của công ty, hôm nay trên
bục phát biểu, mấy người nói mấy câu chết tiệt
gì thế.”
Bọn họ tuyên bố giao công ty của nhà họ
Đường cho con rể lớn quản lý, con rể thứ hai thì
phụ trách việc thu mua nguyên liệu, cổ phần hoa
hồng đều bị những người này chiếm hết, từ đầu
đến cuối cô đều không nghe được bọn họ nhắc
đến ba chữ Đường Tuấn Nghĩa này, dường như
cho đến bây giờ cái tên đó chưa từng tồn tại.
“Chuyện của nhà họ Đường chúng tôi đến
lượt cô ở đây khoa tay múa chân à, cô cho rằng
mình là ai, cô có tư cách gì chứ?” Cô cả nhà họ
Đương nhướng mày, ánh mắt mang theo khinh
thường.
Kiều Bích Ngọc vô cùng tức giận: “Đừng cho
rằng tôi không biết, lúc trước khi nhà họ Đường
phái người đến thành phố Hải Châu tìm ông
ngoại của Đường Tuấn Nghĩa đã thương lượng
xong điều kiện, chỉ cần Đường Tuấn Nghĩa đồng
ý nhận tổ quy tông, anh ấy sẽ được hưởng %
cổ phần của công ty, thế hệ trước của nhà họ
Đường đã lưu lại giấy tờ.
Bà Đường nghe thấy cô nói như thế, trong
lòng bà ta hơi khẩn trương.
Cô cả nhà họ Đường nghe thấy chuyện liên
quan đến tiền, sắc mặt hung dữ: “% cổ phần,
nằm mơ đi, chỉ là một thằng con hoang lại dám
cùng chúng tôi tranh đoạt tài sản, tôi nhổ vào.”
“Hơn nữa nhiều năm như thế, tên ngốc kia
chưa trở về, chúng tôi coi như cậu ta chết rồi,
phần giấy tờ đó tự động hết hiệu lực.”
Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc âm trầm, muốn
xông lên đánh người, cô tức giận quát to: “Cô nói
ai chết, Đường Tuấn Nghĩa anh ấy sống rất tốt,
anh ấy sẽ trở về.”
“Cậu ta có trở về hay không, không liên
quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi.” Bà Đường
vốn không nói gì, lúc này ánh mắt của bà ta sắc
bén nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc, sau đó lại nhìn
qua một vòng khách mời trong hội trường, giọng
nói hào phóng lại đoan trang của bà ta lộ ra mấy
phần cảnh cáo: “Cho dù cô vào đây bằng cách
nào, tốt nhất bây giờ cô nên tự mình rời đi.
Kiều Bích Ngọc tức giận nhìn vệ sĩ nhà họ
Đường ở hai bên đang đi về phía mình, dáng vẻ
này chính là muốn đuổi cô ra ngoài.
Cô cả nhà họ Đương đứng ở bên cạnh kiêu
ngạo nhìn cô, giọng nói vô cùng khinh thường:
“Chỉ là một kẻ chạy đến ăn chùa, tốt nhất cô
đừng xen vào chuyện của người khác, lập tức
cút ngay.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
“Cô ấy đi cùng tôi đến đây.”