Chương : Muốn mua cho
“Không hiểu sao… Gần đây mình luôn cảm
thấy lạnh cả sống lưng.”
“Người nhà họ Quách còn tìm bác sĩ tâm lý
cho mình, bảo hormone thai kỳ sẽ khiến người ta
dễ nghĩ ngợi lung tung, đa nghi mẫn cảm… Hôm
trước mình bứt rứt tới phát điên, tìm Quách Cao
Minh than phiền, kết quả anh ấy chẳng dỗ mình
thì thôi, còn không biết xấu hổ mà cười mình.”
Kiều Bích Ngọc rất bất mãn.
Cô ở nhà dưỡng thai, ăn cơm trưa xong thì
làm tổ trong phòng ngủ, gọi điện tìm Châu Mỹ
Duy càu nhàu.
“Mỹ Duy, công việc của cậu sao rồi, cậu có
thời gian tới nhà họ Quách chơi không” Kiều
Bích Ngọc nhàn rỗi tới phát sợ, thậm chí cô hoài
nghỉ bản thân thật sự sẽ chán tới mức mắc mấy
chứng hoang tưởng: “Nếu cậu không rảnh thì
mình qua tìm cậu nhé.”
Châu Mỹ Duy cầm điện thoại, trợn trắng
mắt: “Van cậu đừng ra ngoài, bây giờ cậu mang
thai đôi, lỡ như đụng trúng chỗ nào đó, mình
không biết phải ăn nói với chồng cậu thế nào
đâu.”
“Ý cậu là mình không thể ra ngoài cho đến
khi sinh con vào tháng mười hả!” Kiều Bích Ngọc
rất bất bình.
Bây giờ có phải phụ nữ mang thai đều không
có nhân quyền không!
Châu Mỹ Duy có chút đồng tình với cô: “Chủ
yếu là chồng cậu quá kinh khủng.”
“Đúng rồi, anh Quách nhà cậu đâu rồi, chắc
anh ấy sẽ ở nhà chờ sinh với cậu nhỉ?”
Cô ấy thăm dò được mấy tin tức nhỏ từ
đồng nghiệp cũ ở tập đoàn IP&G, Quách Cao
Minh đã giao dự án chính của công ty cho phó
tổng giám đốc, thư ký tầng cao nhất đang phấn
khích đồn thổi, tổng giám đốc của bọn họ xin
“nghỉ thai sản”.
“Trước kia đúng là anh ấy đã nói sẽ giảm bớt
thời gian làm việc để ở bên mình.”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng thì thào, người
bên ngoài luôn nói thủ đoạn của anh tàn nhẫn,
nhưng Quách Cao Minh thật sự rất tốt với cô, có
điều nghĩ lại, cô có chút bực dọc.
“Bây giờ anh ấy không có ở nhà, anh ấy rất
bận, tối hôm qua đã lên máy bay tới Mỹ rồi.“ Hơn
nữa cô biết Hà Thủy Tiên cũng đi với anh.
Không biết bọn họ vội vàng tới Mỹ làm gì.
“Hình như anh ấy rất tin tưởng Hà Thủy
Tiên.”
“Cậu vẫn đang ghen chuyện của Hà Thủy
Tiên à?”
“Không hẳn.” Giọng Kiều Bích Ngọc nghèn
nghẹn: “Chỉ là, có một người phụ nữ khác quan
tâm đến người đàn ông của mình, cảm giác rất
khó chịu.”
Châu Mỹ Duy đột nhiên tức giận hét một
tiếng: “Kiều Bích Ngọc!”
“Đừng đoán mò nữa, lúc trước cậu nói, cậu
rơi xuống hồ cá gì đó, trông thấy bóng đen ở cửa
phòng các kiểu nhất định là do cậu rảnh tới phát
hoảng. Cứ yên phận làm sâu gạo của cậu đi,
đừng tìm đường chết cáu kỉnh với Quách Cao
Minh để mấy cô ả bên ngoài chui vào kẽ hở,
không làm không chết!”
Gần đây Châu Mỹ Duy bận tìm việc làm, đủ
loại quy tắc ngầm ở chỗ làm việc khiến cô ấy
phiền chán lại không thể nào phản kháng, vì
cuộc sống chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng, vì vậy
cô ấy thật sự rất hâm mộ Kiều Bích Ngọc.
Cô ấy nói một đống đạo lý lớn, nhưng người
họ Kiều nào đó bên kia đầu điện thoại lại đột
nhiên trầm mặc.
Châu Mỹ Duy rất phiển muộn: “Cậu đang
nghĩ vớ vẩn gì đấy?”
“Ha ha ha, không có gì.“ Kiều Bích Ngọc lên
tiếng, bắt đầu xét lại bản thân, hình như mình
không làm tròn bổn phận của một người vợ:
“Mình đang nghĩ, hình như mình chưa từng chính
thức tặng món quà gì cho Quách Cao Minh”
“Xin hỏi anh muốn mua quà cho vợ à?”
Trên phố mua sắm xa hoa ở Seattle, tất cả
nữ nhân viên đều được huấn luyện nghiêm khắc,
nhìn người đàn ông mặc âu phục đắt tiền trước
mặt, trên ngón vô danh của anh đeo một chiếc
nhẫn bạch kim, rõ ràng là người đã kết hôn.
Trong thành phố phồn hoa này, có rất nhiều
người đàn ông trong giới thượng lưu ôm những
cô gái xinh đẹp tới đây, trong miệng dỗ ngon dỗ
ngọt, mua quà tặng đắt tiền lấy lòng phụ nữ, hơn
nữa bọn họ đều biết rõ, những người đàn ông kia
luôn thích giả bộ độc thân, không thích đeo nhẫn
cưới, như người trước mặt rất hiếm.
“Quen anh nhiều năm như vậy mà em lại
không biết, thì ra anh cũng biết lãng mạn.”
Đây là phố buôn bán gần sân bay quốc tế,
hôm nay vì thời tiết nên máy bay đột ngột bị
hoãn, vì vậy trên đường về bọn họ có thêm chút
thời gian rảnh rỗi, Hà Thủy Tiên cho là anh sẽ
chờ trong phòng khách quý giống như bình
thường, không ngờ anh lại cảm thấy có hứng thú
với đồ trang sức của phụ nữ.
“Thưa anh, anh có thể xem thử sợi dây
chuyền ngọc trai đen Polynesia vừa được
chuyển tới sáng nay này, cực kỳ hợp với khí chất
đặc biệt của vợ anh, dịu dàng trang nhã cao
quý.”
Quách Cao Minh không để ý tới người nhân
viên nhiệt tình, nhìn thoáng qua sợi dây chuyền
ngọc trai đen trên khay lông tơ trắng, vòng bên
ngoài là hình trái tim bằng bạch kim được đính
kim cương nhỏ, ngọc trai đen được khảm chính
giữa, khiến nó càng thần bí cao quý.
Anh rũ mắt nhìn quanh đồ trang sức trên
quầy kính.
Giống như không quá hứng thú với mấy món
đồ của phụ nữ, tay anh nhàm chán xoay nhẫn
cưới bạch kim trên ngón vô danh, như đang suy
nghĩ nên mua cái nào.
“Cao Minh, anh cảm thấy sợi dây chuyền
ngọc trai đen này thế nào?”
Hà Thủy Tiên nở nụ cười, rất tùy ý hỏi anh
một câu, nhất là khi ánh mắt đối mặt với nhân
viên trước mắt, ý cười trong mắt bất giác sâu
hơn.
Hiển nhiên nhân viên trong cửa hàng sẽ cho
rằng cô ta là vợ anh, cô ta không phải, nhưng giờ
phút này cô ta không muốn mở miệng phủ nhận.
“Ngọc trai không thích hợp với cô ấy.”
Câu nói của Quách Cao Minh rất nhẹ.
Tay anh chỉ cái ngoài cùng bên trái trong
quầy kính: “DJ, lấy ra Đó là mã số riêng
của đồ trang sức trong cửa hàng bọn họ.
Tất nhiên nhân viên cửa hàng không dám
chậm trễ, đẩy cửa kính, cẩn thận lấy cái vòng cổ
bằng hồng ngọc trong quầy.
Sợi dây chuyền này có chút đặc biệt, không
được tính là quý nhất cửa hàng, chữ “Chance”
trong tiếng Pháp được viết bằng bạch kim, mang
ý nghĩ may mắn, chữ cái đầu tiên viết hoa, được
khảm một viên hồng ngọc tương xứng một cách
tài tình.
Cái này không giống với những nhãn hiệu
cao cấp khác trong cửa hàng của bọn họ, đây
chỉ là sản phẩm của một bậc thầy châu báu đột
phá ý tưởng thiết kế ra, bởi vì hầu hết các cặp
tình nhân đều thích mua mấy món trang sức thể
hiện tình yêu, từ “may mắn” này lại có chút khác.
“Anh mua sợi dây chuyền này tặng cho Bích
Ngọc à?”
Sắc mặt Hà Thủy Tiên có chút phức tạp,
giọng nói đè thấp nghe bình thản, lập tức nói
một câu đúng trọng tâm: “Mua kiểu mới nhất
bên kia đi.”
Thật ra tay nghề và đá quý của sợi dây
chuyền này khá tỉnh xảo, nhưng nếu là thứ
Quách Cao Minh tặng cho phụ nữ, có lẽ nên
chọn loại đá quý đắt hơn, chói mắt hơn mới phải.
“Cô ấy sợ mấy thứ kỳ lạ.”
Quách Cao Minh trực tiếp bảo nhân viên cửa
hàng gói lại, không khỏi ném câu tiếp theo, Hà
Thủy Tiên nghe không rõ.
Hà Thủy Tiên thông minh như vậy, ngây
người trong chốc lát, thật ra chuyện Kiều Bích
Ngọc sợ bóng tối và ma quỷ không phải bí mật gì.
Hình như hồng ngọc có thể trừ tà.
“Anh Quách đây mê tín như vậy từ bao giờ thế?”
Hà Thủy Tiên cười trêu chọc anh, hơi
nghiêng đầu, khóe môi có chút đắng chát, con
người thật sự sẽ thay đổi, không ngờ rằng anh
cũng như vậy.
Quách Cao Minh tự mình cầm túi quà nhỏ
xinh này, giọng điệu bình thản.
“Tôi không tin những thứ đó.”
Từ trước đến nay anh không tin những
chuyện không tồn tại đó, càng không tin cái gì là
trùng hợp, anh chỉ tin cố ý sắp xếp, đủ mọi cách
tính toán.
Chỉ là, nếu như… Nếu như có một ngày, anh
sai lầm, anh không có khả năng bảo vệ cô…
Vào lúc một người tuyệt vọng vô tận sẽ bằng
lòng tin vào quỷ thần, cầu xin một tia hy vọng xa
vời cuối cùng. Mà anh hy vọng vào lúc cô bất lực
nhất có thể có đủ vận may, mọi sự bình an.