Chương : Cởi áo ra
Rầm!
Kiểu Bích Ngọc đóng sắm cửa lại, đuổi đôi nam nữ chó chết kia
ra ngoài.
‘Vành mắt cô đỏ bừng, cố nén cảm xúc bi thương trong lòng
mình, nhưng cô không thể không thừa nhận, cảm giác này thật sự rất
đau đớn.
Cô đã từng dùng hết toàn lực để yêu người đàn ông này, cô
không hối hận, chỉ hận lúc trước mắt mình bị mủ.
Ánh mắt Kiểu Bích Ngọc ngơ ngác nhìn căn phòng cũ nát này, cô
nhẩm mắt lại, muốn ổn định lại tâm trạng của mình
Cô muốn đi về phía chiếc ghế gỗ, đột nhiên chỗ mắt cá chân
truyền đến cảm giác nhói đau
Kiều Bích Ngọc cau mày, chậm rãi đi về phía chiếc ghế gỗ kia rồi
ngồi xuống
Vừa tôi le cô ném tên khốn Doãn Thành Trung kia qua vai, dùng
.quá nhiều sức, cho nên không cẩn thận sái chân.
Cô cúi người, đang muốn vén quần lên xem qua vết thương ở
chân mình, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước.
chân.
Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Kiểu Bích Ngọc chính là, Doãn
Thành Trung không sợ chết, còn dám quay lại trêu chọc đến cô,
chẳng qua rất không có khả năng đó, bản thân cô là đai đen Karate,
cú ném vừa rồi, nhất định khiển anh ta phải đi bệnh viện.
Có lẽ là tài xổ nhà họ Quách đi lên tìm cô, nghĩ đến đây, sắc mặt
cố gắng nở một nụ cười, nhìn về phía cửa.
Thể nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cô cứng.
đỡ.
Mắt Kiều Bích Ngọc hơi trợn to, nhìn về phía người đàn ông đột
nhiên xuất hiện kia.
Anh…
“Chẳng phải anh đi công tác đến mai mới về , vì sao anh lại ở chỗ
này?
Quách Cao Minh đột nhiên xuất hiện trong căn phòng nhỏ hẹp,
rách nát này, ánh mắt anh nhìn xung quanh một lượt.
Sắc mặt anh lạnh lùng, không nói một lời, sải bước đi thẳng đến
bên cạnh cô.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy sắc mặt không có ý tốt của anh, giống
như là đến trả thù.
Rõ ràng cô không đắc tội với anh.
“Anh, anh đến tìm tôi hả?” Cô có chút không xác định.
“Rốt cuộc đã xây ra chuyện gì
Quách Cao Minh không trả lời cô, ngược lại lạnh lùng, nặng nể:
hỏi một câu.
Trong lúc nhất thời, Kiểu Bích Ngọc không biết anh đang hỏi về
chuyện gì, cô ngồi trên chiếc ghế đơn sơ, còn Quách Cao Minh thì
đang đứng, vốn dĩ anh cao một mét tám mươi lăm, dáng người cao.
ráo anh tuần, lúc này bị anh từ trên cao nhìn xuống như thể, trong
lòng cô cảm thấy khẩn trương,
Kiều Bích Ngọc không muốn bị anh nhìn xuống như thể, vô thức
.đứng lên, lập tức giải thích: “Ông nội đã đồng ý để cho tôi ra ngoài
Nhưng Quách Cao Minh không đợi cô nói xong, sắc mặt anh lạnh
lùng, đột nhiên đi lên một bước: “Ngồi xuống!”
Lần này dọa cho người Kiều Bích Ngọc nghiêng về sau, đặt mông
ngồi lại xuống ghế.
“Cởi áo ra”
Anh ngồi xổm xuống, cùng cô nhìn thẳng vào mắt nhau, đột
nhiên lại lạnh lùng ra lệnh.
kiểu Bích Ngọc lập tức cuống lên, vội vàng đưa tay lên che ngực.
mình: “Anh muốn làm gi?”
Nhưng sắc mặt Quách Cao Minh âm trắm, giống như không có
kiên nhẫn, lập tức đưa tay cởi quần áo của cô, sức lực của anh lớn,
trong nhảy mắt áo khoác của Kiểu Bích Ngọc đã nhanh chóng bị anh
cởi xuống.
“Quách Cao Minh, tuy tôi có việc nhờ anh, nhưng anh không thể
.ép buộc tôi,
Cô che chấn cho chiếc áo sơ mỉ mỏng manh của mình,
giận dữ mắng anh.
“Cô câm miệng cho tí
Theo tiếng giận dữ mắng mỏ của anh, hai tay của anh xé rách áo
sơ mi của cô, lạch cạch, những chiếc cúc áo sơ mi không ngừng rơi
xuống mặt đất.
Da cô tiếp xúc với không khí có chút hơi lạnh, tay Quách Cao
Minh hung dữ kéo mạnh một cải, trực tiếp cởi áo sơ mi của cô ra.
Trong lòng Kiểu Bích Ngọc cảm thấy nhục nhã, nâng tay lên,
muốn phản kháng
“Ối đau…”
Thể nhưng, ngay tại lúc Kiểu Bích Ngọc nâng tay phải của mình
lên, cô mới cảm giác được, chỗ cánh tay của mình truyền đến cảm
giác nhói đau
“Không được lộn xộn!”‘
Hai tay Quách Cao Minh ẩn lấy bả vai của cô, ánh mắt thâm trầm
cảnh cáo cô.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn như thể, trong lòng không khỏi cảm
thấy chột dạ, ánh mắt liếc thoáng qua cánh tay phải của mình, vậy
mà trên tay áo sơ mí màu trắng của cô rịn ra một chút mầu.
Chắc hẳn là do lúc trước ném Doãn Thành Trung qua vai, cánh
tay dùng sức quá lớn, cho nên vết thương cũ của cô chảy máu.
Bàn tay anh mơn trớn lên vết thương ở trên cánh tay cô, đây là
một tuần trước, ở nhà họ Quách, cô bị mảnh thủy tinh đâm bị thương,
.đã khâu lại, nhưng khi đó vết thương rất sâu, cho nên rất khó khép
Bại
Lần này bị chính cô làm rách, máu tươi chảy đọc theo cánh tay
trắng nõn của cô rơi xuống, nhìn có chút thấy mà giật mình.
“Hộp thuốc đâu?” Quách Cao Minh lạnh lùng hỏi một câu:
Kiểu Bích Ngọc không dám cử động, ngoan ngoãn chỉ về phía
một ngăn tủ ở đối diện: “Ở đấy”
Quách Cao Minh đứng thẳng người, không quên trừng mắt nhìn
thoáng qua cô, cảnh cáo cô không nên nhúc nhích.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn như thế, cô có chút quẫn bách, cúi
đầu, sắc mặt đỏ bừng.
ô biết, anh muốn tìm hộp thuốc là để cẩm máu cho cô, nhưng
bây giờ cô bị anh lột sạch, trên người chỉ còn áo lét, đối mặt với anh,
quả thật rất xấu hổ.