Chương : Không nói, không có nghĩa là không đau lòng
“Ngọc bội của Kiều Bích Ngọc ư?”
“Huyết ngọc hình trăng non cái gì… Tôi thật
sự không biết, cậu ấy không nói với tôi.
Châu Mỹ Duy bị hỏi đến khó hiểu.
Nhìn dáng vẻ hơi cố chấp của cậu Lục trước
mắt, cô ấy suy nghĩ một chút rồi bổ sung một
câu: “Nhưng Kiều Bích Ngọc nói với tôi, gần đây
cậu ấy gặp được một chuyện lạ.”
“Chuyện lạ?”
Lục Khánh Nam không nghe được chuyện
ngọc bội, tâm trạng anh ta hơi chán chường, anh
ta không hứng thú với chuyện lạ gì lắm.
“Là thế này, Kiểu Bích Ngọc bảo gần đây
điện thoại cậu ấy nhận được hai tin nhắn.”
“Một cái hiển thị số điện thoại của Quách
Cao Minh, nội dung là bảo cô ấy tới tiệc rượu ở
khách sạn Gordon vào một ngày mưa to, cái còn
lại là ngày hôm qua, tin nhắn hiển thị số điện
thoại của Hà Thủy Tiên, bảo cậu ấy tới câu lạc
bộ Golden.A””
Châu Mỹ Duy cố gắng nói kỹ càng.
Cô ấy rất lo, nhất là việc giao hàng vô cớ lần
này, có thể gả vào nhà họ Quách tất nhiên khiến
người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng nếu cái giá gả
vào nhà giàu là cả tính mạng cũng không thể
đảm bảo, vậy Kiều Bích Ngọc phải làm sao đây?
“Thủy Tiên bảo cô ấy tới câu lạc bộ
Golden.A?”
Lục Khánh Nam có chút nghi hoặc, lập tức
bác bỏ: “Không thể nào.”
Châu Mỹ Duy thấy vẻ mặt anh ta như vậy, có
chút nóng nảy.
“Anh cũng không tin Kiều Bích Ngọc đúng
không, nhưng cậu ấy không cần phải nói dối,
cho dù thật sự có hiểu lầm gì đó cũng có thể tạm
thời tin cậu ấy… Hơn nữa nếu như bình thường
Hà Thủy Tiên không âm thầm khiêu khích khắp
nơi, cậu ấy đã không để ý mãi”
“Hà Thủy Tiên âm thầm nói gì với Kiều Bích
Ngọc?”
“Tôi không biết.”
Châu Mỹ Duy nghèn nghẹn nói ba chữ, Kiều
Bích Ngọc không nói với cô.
“Tình tình Kiều Bích Ngọc cởi mở như vậy,
Hà Thủy Tiên có thể bắt nạt cô ấy hả?” Lục
Khánh Nam không đồng tình.
Đột nhiên Châu Mỹ Duy cũng hơi giận.
“Này, đừng tưởng rằng đám nhà giàu các
người tự cho là biết tất cả mọi chuyện, quả thực
cô Hà kia không làm gì cậu ấy, nhưng lời nói sắc
nhọn như dao đủ để làm tổn thương lòng người,
các người cho rằng Kiều Bích Ngọc không nói là
không có việc gì. Tôi quen cậu ấy lâu như vậy rồi,
mẹ cậu ấy tự sát, cậu ấy bị mẹ kế nhắm vào, bị
nhà họ Kiểu bài xích, bị tên Doãn Thành Trung
kia lạnh nhạt ba năm mà không nhắc tới một chữ
nào, cậy ấy chỉ là không quen khóc lóc kể lể với
người khác, tính tình cậu ấy bướng bỉnh, quen
chịu đựng một mình, anh thật sự cho rằng cậu
ấy không nói thì sẽ không đau lòng hả!”
Lục Khánh Nam bị cô ấy mắng, đờ cả người ra.
Anh ta nhướng mày nhìn bạn học Châu, thấy
bình thường tính tình cô ấy mềm mỏng, vậy mà
lại có thể nói đạo lý lớn, quả nhiên gần mực thì
đen, bị Kiều Bích Ngọc đầu độc rồi, không nhìn
ra là rất hung hãn.
Hành lang của khu nội trú trong bệnh viện
không khỏi yên tĩnh lại.
Vừa rồi Châu Mỹ Duy mắng người cũng là
nhất thời xúc động, bình thường cô ấy làm gì có
gan mắng mấy “người thượng đẳng” đó chứ,
Châu Mỹ Duy cảm thấy hơi lúng túng, nghiêng
người đi.
Cho dù là những tin nhắn và chuyện giao
hàng là như thế nào, cô ấy cũng chỉ cảm thấy
bất công thay những tổn thương của Kiều Bích
Ngọc.
Trong hội của bọn họ, cả đám đều không tin
“Đợi Quách Cao Minh trở về, tôi sẽ nói với
anh ấy những chuyện này.”
Lục Khánh Nam cũng không để ý bị cô ấy
giảng đạo một trận, anh ta ho khan một tiếng,
làm dịu bầu không khí, bình tĩnh đáp lại.
“À… Cảm ơn anh.”
Châu Mỹ Duy thấy cậu Lục dễ nói chuyện
như vậy, có chút giật mình.
Giây trước cô ấy còn sợ đối phương sẽ độc
ác dọa cô ấy các kiểu, may mà… Cô ấy thề cô ấy
chỉ nhất thời xúc động mà thôi.
Để tránh bản thân bất cẩn đắc tội mấy quý
nhân này, Châu Mỹ Duy quyết định rời khỏi cho
an toàn, vô cùng quy củ mà nói một câu: “Tôi đi
xem Kiều Bích Ngọc.” Nói xong, cô ấy nhanh
chân trở về phòng bệnh.
Có lẽ do tối qua Kiều Bích Ngọc ngủ không
ngon lắm, cộng thêm khó chịu sau khi ăn thức ăn
nhanh, cô nằm trên giường bệnh ngủ rất say.
Châu Mỹ Duy không dám đánh thức cô,
nhàm chán đi vòng vòng trong phòng bệnh, cẩn
thận kéo rèm chặn ánh nắng chiều, lúc này cô ấy
mới nhớ giữa trưa bản thân không ăn gì, hơn nữa
buổi phỏng vấn của cô ấy đã thất bại rồi, tệ thật,
đột nhiên đói hơn.
Châu Mỹ Duy xoay người, định ra khỏi bệnh
viện tìm cái để ăn.
Vừa khéo một y tá đẩy xe nhỏ với một ít
thuốc dạng lỏng.
Châu Mỹ Duy liếc qua những chất lỏng kia,
chữ tiếng Anh ghi chú cực kỳ nhỏ, cô ấy không
thấy rõ, nhưng dược phẩm trong bệnh viện nhất
định đều là chính quy.
Cô ấy đi lướt qua y tá này, cả hai lễ phép gật
đầu với nhau, rồi cô ấy ra khỏi phòng bệnh.
“Chúng ta cùng đi ăn nhé, trên đại lộ phía
trước có một nhà hàng cũng không tệ lắm.”
Trùng hợp gặp được Lục Khánh Nam ở phía
cuối hành lang vừa cúp điện thoại, anh ta gọi cô
Z.
ấy.
Vẻ mặt Châu Mỹ Duy có hơi chần chờ,
không biết có nên đi theo hay không.
Cô ấy không muốn chiếm hời của bất kỳ ai,
nhất là đám con nhà giàu này.
“Lo lắng cái gì?”
Dáng vẻ Lục Khánh Nam rất vô tội: “Không
phải là cô cho rằng tôi có tâm tư không đứng
đắn gì chứ, yên tâm đi, tám trăm năm trước Kiều
Bích Ngọc đã cảnh cáo tôi, không được phép có
mưu đồ với cô, tôi rất lương thiện thuần khiết
CO ý
Câu “Tôi rất lương thiện thuần khiết” kia
khiến Châu Mỹ Duy có chút buồn cười.
Đối phương đã nói vậy, Châu Mỹ Duy cũng
không cố tình gây sự, đi theo anh ta vào thang
máy.
Đến bãi đỗ xe, xưa nay với phụ nữ Lục
Khánh Nam rất ga lăng, kéo cửa xe ở ghế phụ
cho Châu Mỹ Duy, lái xe, đàng hoàng đi tìm thức
ăn ngon.
Châu Mỹ Duy cau mày, thấy anh ta càng
chạy càng xa, mở miệng nói: “Có thể tùy tiện ăn
ở gần hay không, một mình Kiều Bích Ngọc ở
bệnh viện không tốt lắm”
“Cô đúng là lo lắng cho cô ấy.
Lục Khánh Nam không nhịn được nói móc
người phụ nữ họ Kiều kia, phụ nữ bạo lực như
vậy sao lại quen sinh vật mềm mại thế này chứ,
nói không chừng là Kiều Bích Ngọc cưỡng ép ức
hiếp người ta, ngẫm lại, bạn học Châu này sống
cũng không dễ dàng.
Xe chạy xa bệnh viện, rễ vào đại lộ phía
trước.
“Không cần lo cho Kiều Bích Ngọc, cô ấy chỉ
bị đau bụng mà thôi, bác sĩ cũng bảo truyền hai
chai nước biển, nằm nghỉ ngơi là có thể về nhà rồi.”
“Chỉ cần truyền hai chai nước biển là được hả?”
Đột nhiên Châu Mỹ Duy thẳng người dậy,
quay đầu sang nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp.
Lục Khánh Nam bị cô ấy nhìn khó hiểu, gật
đầu: “Đúng vậy, lúc cô ấy được đưa đến, không
phải đã truyền hai chai nước biển sao, để cô ấy
ngủ đủ, lát nữa chúng ta tùy tiện mua một phần
cháo qua, lái xe đưa cô ấy về nhà.”
Sắc mặt Châu Mỹ Duy thoáng cái hoảng sợ,
lời nói bên môi tràn ngập lo lắng: “Quay lại.”
“Cái gì?”
“Lập tức, lập tức quay xe lại, quay về bệnh
viện.”
Cô ấy nôn tóm tay Lục Khánh Nam trên tay
lái, giọng nói căng thẳng bén nhọn: “Mau trở về
bệnh viện.”
“Sao vậy?”
Tâm trạng Lục Khánh Nam cũng căng thẳng
theo, không hỏi nguyên do, mạnh mẽ đánh tay
lái, mặc kệ vi phạm luật giao thông lập tức quay
đầu xe, nhấn chân ga tăng tốc chạy về phía bệnh
viện.
Trực tiếp đậu xe trước cổng bệnh viện.
Hai người vội vàng xuống xe, bước chân như
bay, gấp gáp chạy tới khu nội trú.
Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” mà gấp rút,
Châu Mỹ Duy liều mạng nhấn thang máy, trong
lòng nóng như lửa đốt.
“Đi cầu thang bộ.”
Nhìn con số hiển thị trên thang máy, cô ấy
tức giận quay người định đi cầu thang bộ bên
trái, Lục Khánh Nam đưa tay kéo cô ấy lại: “Kiều
Bích Ngọc chỉ mệt mỏi đang nghỉ ngơi thôi, cô
đừng căng thẳng quá.”
“Nhưng, nhưng tôi… Lúc tôi vừa rời khỏi
phòng bệnh của Kiều Bích Ngọc, có một y tá đẩy
xe mang theo vài bình chất lỏng vào.”