Chương : Chuẩn bị làm cha cũng rất khẩn trương
“Đường Tuấn Nghĩa sẽ không làm tổn
thương đến tôi.”
Lục Khánh Nam khó thở hỏi ngược lại một
câu: “Vậy Quách Cao Minh có làm tổn thương
đến cô ư?”
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác, không trả lời anh
ta.
Khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều
chuyện, trong lòng cô rất loạn, không muốn suy
nghĩ gì.
Cô từ trên sofa đứng lên, sải bước đi qua
Lục Khánh Nam, cô không muốn tiếp tục thảo
luận về vấn đề này nữa.
Lục Khánh Nam nhìn cô rời đi, sắc mặt anh
ta âm trầm quát to.
“Cô cũng cảm thấy Quách Cao Minh là
người vô tình vô nghĩa ư, cô ở chung với anh ấy
gần một năm, anh ấy là người như thế nào, cô
thật sự không biết à, người bên ngoài đều nói
thủ đoạn của anh ấy tàn nhẫn, nhưng Kiều Bích
Ngọc, cô không có tư cách.”
Không có tư cách ư?
“Quách Cao Minh là người như thế nào?”
“Không ai hiểu anh ấy, không ai biết rốt cuộc
trong lòng Quách Cao Minh đang tính toán
chuyện gì.”
Cô chậm rãi bước chân rời khỏi biệt thự
Uyển Như, dọc theo con đường nhỏ trên hành
lang gấp khúc, cô không có lòng dạ nào thưởng
thức hồ sen hay hoa cỏ xung quanh, một đường
đi về phía trước, trong đầu không ngừng nhớ lại
những tin đồn mà trước đó cô đã từng nghe qua.
Tin đồn liên quan đến Quách Cao Minh, cô
đã được nghe rất nhiều.
Chẳng qua chuyện liên quan đến anh, cô lại
hiểu biết rất ít ỏi.
“Anh ấy cố ý giấu diếm tôi, sao tôi biết được
chứ.” Kiều Bích Ngọc tự mình lẩm bẩm, ánh mắt
hoảng hốt nhìn vườn hoa rộng lớn của nhà họ
Quách.
“Có phải khoảng thời gian gần đây đã xảy ra
chuyện gì không?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói,
Kiều Bích Ngọc còn cho rằng là Lục Khánh Nam
đuổi tới, nhưng lúc nghe rõ giọng nói này, vẻ mặt
cô lộ ra suy nghĩ trong chốc lát.
“Tìm tôi có việc gì không?”
Cô không trả lời, ngược lại rất bình tĩnh hỏi
ngược lại một câu.
Người đến tìm cô chính là quản gia, quản gia
đã ở nhà họ Quách gần năm, chủ yếu là phục
vụ sinh hoạt thường ngày của ông cụ Quách, là
người rất khiêm tốn, nhưng bao gồm nhà họ
Quách, thậm chí là việc trong tập đoàn, lời nói
của ông ta rất có trọng lượng.
Đối với người nhà họ Quách, thật ra không
khó ở chung như bên ngoài đồn thổi, chỉ là Kiều
Bích Ngọc luôn có cảm giác mình không hòa
nhập vào được cuộc sống của bọn họ, trong lòng
cô có một tầng ngăn cách.
Quản gia nhìn ra được tâm trạng của cô
không tốt, nếu cô đã không nói, vậy ông ta cũng
không hỏi, nói thẳng vào việc chính.
“Trước đó tôi tìm người sửa sang lại phòng
dành cho trẻ sơ sinh, lúc này đã hoàn thành, ông
cụ và bà chủ đang ở bên phía Nguyên Hải, muốn
cô qua đó nhìn thử một chút, xem có cần thay
đổi gì không.”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi ngoài ý muốn,
lại tìm cô vì chuyện phòng của trẻ sơ sinh.
Trước đó nhà họ Quách đã tìm người đập
thông cả tầng của biệt thự Uyển Như, sửa
sang thành phòng và chỗ vui chơi cho trẻ con.
Nhưng ông cụ Quách lại cảm thấy hơn
mét vuông không đủ cho chắt của mình chơi
đùa, cho nên tìm thợ thi công đem một căn
phòng khách ở bên chỗ biệt thự Nguyên Hải đổi
thành phòng cho trẻ sơ sinh, cứ như thế, đứa
nhỏ có thể thường xuyên qua đó ngủ.
“Tất cả mọi người đều chờ mong cậu chủ
nhỏ ra đời.”
Quản gia nở một nụ cười thân thiết.
“Đã lâu rồi ông cụ chưa từng vui vẻ như thế,
phòng trẻ sơ sinh này là do ông cụ tự mình giám
sát, tất cả thiết kế đều do ông cụ bàn bạc rất lâu
với kiến trúc sư, hôm nay làm xong, hiệu quả rất
tốt, chẳng qua ông cụ có nói, nếu như cô chưa
hài lòng thì có thể sửa lại cho tốt hơn.”
“Bọn họ còn đang bàn bạc thêm một số chỉ
tiết nhỏ, ông cụ hơi khẩn trương, mấy kiến trúc
sư cũng khó xử, hôm qua bà chủ và cô Thanh
Châu tự mình đi mua quần áo cho trẻ sơ sinh và
đồ chơi về, ở bên đó bố trí, cô cũng qua đó xem
thử một chút.”
Kiều Bích Ngọc an tĩnh lắng nghe, tuy cô
chưa đến đó nhưng có thể cảm nhận được từ
trên xuống dưới nhà họ Quách đối với sự ra đời
của người thừa kế đều rất nhiệt tình.
Theo như cô được biết, ông cụ Quách
không quá thích mẹ chồng Giang Mỹ Linh của
cô, chẳng qua trên vấn đề về đứa nhỏ, bọn họ có
chung một đề tài.
Cô đột nhiên nhớ đến Quách Cao Minh, so
sánh Quách Cao Minh với bọn họ, hình như thái
độ của anh lạnh nhạt hơn nhiều.
Có lẽ anh không quá thích trẻ con.
Kiều Bích Ngọc không muốn đến biệt thự
Nguyên Hải, suy nghĩ của cô đang rối bời, cô chỉ
muốn đi tản bộ trong vườn hoa.
“Chuyện về phòng cho trẻ sơ sinh, còn có
đồ dùng cho trẻ sơ sinh gì đó, những thứ đó đều
nghe sự sắp xếp của ông cụ, tôi không qua đó.”
Quản gia có chút kỳ lạ: “Cô không qua đó ư,
kiến trúc sư còn muốn hỏi qua suy nghĩ của cô.”
“Để ông cụ quyết định, đối với mấy thứ này,
tôi không hiểu rõ cho lắm.”
Quản gia không ép buộc cô, ông cụ Quách
đã lên tiếng, tháng sau chắt của ông cụ sẽ chào
đời, trên dưới nhà họ Quách không được phép
làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Kiều Bích Ngọc,
về cơ bản Kiều Bích Ngọc muốn gì, nhà họ
Quách sẽ làm được.
Chẳng qua Kiểu Bích Ngọc không có yêu
cầu gì.
So với trước kia, gần đây cô trở nên trầm
mặc hơn nhiều, bọn họ đoán, đại khái là cãi nhau
với cậu chủ nhà bọn họ.
“Mợ chủ, cho dù cô và cậu chủ Cao Minh có
cãi nhau, hiện tại đứa nhỏ sắp ra đời, cha mẹ
không ở bên sẽ có ảnh hưởng không tốt với đứa
nhỏ.”
Quản gia nhìn cô đi dọc theo hành lang gấp
khúc, đi tản bộ không mục đích, đột nhiên nói
với bóng lưng của cô một câu.
“Cô đã đến phòng làm việc của cậu Cao
Minh chưa?”
Những lời răn dạy đó, Kiểu Bích Ngọc đã
nghe rất nhiều, gần như mỗi ngày dì Phương đều
sẽ dặn dò cô phải chú ý cảm xúc, không thể để
ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Về phần phòng làm việc của Quách Cao
Minh, trước đó cô đã đến một lần, là lén vào, sau
đó bị anh phát hiện, Quách Cao Minh nổi trận lôi
đình, hung dữ dạy dỗ cô một trận.
Đoán chừng Lục Khánh Nam đã bị cô chọc
tức đến mức bỏ đi, mà đoạn đường này cũng
không có người đến gần cô để nói chuyện, Kiều
Bích Ngọc yên lặng đi tản bộ.
Đi tới đi lui, giống như bị ma nhập lượn
quanh một vòng, sau cùng vẫn về biệt thự Uyển
Như, phòng làm việc của Quách Cao Minh nằm ở
tầng hai biệt thự Uyển Như.
Cửa phòng làm việc không khóa, Kiều Bích
Ngọc vặn tay nắm cửa, vẻ mặt giật mình.
Cô nhớ lần trước trong lòng mang theo ý đồ
xấu, muốn một lần nữa chui vào phòng làm việc
của anh, cửa phòng đều bị khóa chặt.
Tâm trạng lần này của cô khi vào phòng làm
việc của anh tương đối khác với lần trước, lần
này càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ.
Mở cửa ra, bên trong không có ai.
Ánh mắt cô nhìn về phía trước, phía trước là
một phòng làm việc rất lớn, các văn kiện được
đặt chỉnh tề ở trên bàn máy tính, phía bên phải là
năm giá sách lớn, trong đó có đủ loại sách, bên
trái là một bộ ghế sofa và bàn uống nước, bên
cạnh có một chậu cây xanh, phía sau là cửa sổ
sát mặt đất và ban công rộng rãi.
Phong cách giản dị, nghiêm túc.
Mỗi tuần quản gia đều phái người đến thu
dọn sạch sẽ, chỉ có dì Phương và một người làm
nữ đáng tin mới có thể đi vào, bởi vì trong phòng
làm việc có rất nhiều tài liệu cơ mật.
Cô dừng bước, tò mò nhìn xung quanh.
Lần trước cô lén chạy vào, bởi vì chột dạ
cho nên cô không quá chú ý, thì ra bên đầu kia
của giá sách còn có một cánh cửa nhỏ, thông với
phòng khách ở bên cạnh. Có lẽ ngày thường
Quách Cao Minh không về phòng ngủ, anh chính
là nghỉ ngơi ở đây.
Thì ra cô thật sự không hiểu rõ anh, anh
không nói cho cô, cô cũng không hỏi.
Như vậy quan hệ vợ chồng giữa anh và cô,
đối với người bình thường mà nói, đó là tình cảm,
bình thản hay lạnh lùng?
Chính bản thân của Kiểu Bích Ngọc cũng
không biết.
Xoay người muốn đi ra khỏi phòng làm việc,
tránh cho đụng vào làm di dời vị trí của thứ gì,
chẳng qua lúc cô xoay người, ánh mắt cô lướt
qua bàn làm việc trước mặt, bước chân của cô
cũng theo đó dừng lại.
“Sách cho người chuẩn bị làm cha.”
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc sáng lên, đi lên
trước cầm quyển sách trên mặt bàn, cẩn thận
nhìn xem nhiều lần: “Sách nuôi dạy trẻ?”
Cô cúi đầu nhìn bảy, tám quyển sách được
xếp bên cạnh máy tính, toàn bộ đều là sách sau
khi sinh.
Cô dứt khoát ngồi xuống ghế của anh, cầm
một quyển lên đọc.
Từ lúc mang thai nên chú ý ăn uống như thế
nào, đến lúc sinh cần sinh mổ hay sinh thường,
quan tâm đến cảm xúc của người phụ nữ có
thai… Nhìn những dòng chữ trên sách này, Kiều
Bích Ngọc rất muốn cười.
Cô không nghĩ đến Quách Cao Minh lại ngồi
trong phòng làm việc của mình đọc những sách này.
Thì ra người chuẩn bị làm cha cũng rất khẩn trương.