Chương : Thật ra anh ấy chỉ cần cô
“Mợ chủ, vừa rồi không phải cô chủ Thanh
Châu đến đây à?”
“Vừa rồi lúc ở hành lang gấp khúc tôi có
nhìn thấy cô ấy, tôi gọi cô ấy, cô ấy lại vội vàng
chạy đi” Bình thường Quách Thanh Châu là
người rất hiểu lễ phép, hành động này hơi kỳ lạ.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của dì
Phương, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc hơi chần
chờ.
“Vừa rồi cô ấy chỉ đến đây dạo một vòng.”
“Tôi còn lo lắng hai người xảy ra xung đột gì,
đây là lần đầu tiên cô Thanh Châu đến đây, cô ấy
đến có việc gì vậy?”
“Không có việc gì.”
Kiều Bích Ngọc trả lời qua loa, rõ ràng không
muốn nhiều lời.
Dì Phương cũng thức thời không hỏi nữa,
nếu đã không có chuyện gì xảy ra, như vậy bà ấy
nên đi tiếp tục công việc, vừa mới định vào nhà
bếp, Kiều Bích Ngọc đã hỏi bà ấy.
“Dì Phương, dì có biết chuyện trước kia của
Giang Mỹ Linh không?”
Dì Phương bị cô hỏi như thế, bà ấy có chút
không kịp phản ứng, cảm thấy lúc này ánh mắt
của Kiều Bích Ngọc hơi sắc bén.
“Tôi nghe nói lúc con trẻ mẹ của Quách Cao
Minh từng mập mờ không rõ với một người đàn
ông ở bên ngoài, sau cùng cha của Quách Cao
Minh ra sức bảo vệ, Giang Mỹ Linh mới có thể
tiếp tục làm bà chủ nhà họ Quách này, cho dù
cha của Quách Cao Minh không ngại, nhưng vì
sao ông nội lại có thể khoan dung với một người
phụ nữ có tâm địa độc ác như thế chứ”
“Tuy bà chủ không được người ta khen ngợi,
nhưng những lời này không thể nói lung tung.”
Vẻ mặt của dì Phương rất khiếp sợ, ngay cả
xưng hô cũng quên mất, hoảng hốt nhìn xung
quanh: “Lúc Giang Mỹ Linh còn trẻ quả thật bị
nghỉ thông đồng với người đàn ông khác, nhưng
chuyện này đã qua.”
May mắn khu biệt thự Uyển Như này yên
tĩnh, rất ít người qua lại.
Đến tận bây giờ ông cụ Quách cũng không
thích Giang Mỹ Linh, có thể nghĩ đến người cha
đã qua đời của Quách Cao Minh rất yêu Giang
Mỹ Linh, thậm chí ngay cả người phụ nữ của
mình vượt quá giới hạn cũng có thể tiếp nhận.
Trong đầu Kiều Bích Ngọc hiện lên những lời
Quách Thanh Châu vừa nói với mình, rốt cuộc là
thật hay là giả.
“Mợ chủ, tôi biết bà chủ có thái độ không
tốt với cô, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ đẻ của
cậu chủ Cao Minh, đừng so đo với bà ta.”
Giang Mỹ Linh này khắp nơi nhằm vào Kiều
Bích Ngọc, những người làm như bọn họ cũng có
thể nhìn ra, không hiểu bọn họ kết thù với nhau
từ khi nào, nhưng dù sao cũng sống cùng dưới
một mái nhà, dĩ hòa vi quý.
Đối với chuyện Giang Mỹ Linh nhìn cô không
vừa mắt, Kiều Bích Ngọc căn bản không để trong
lòng, nhìn người phụ nữ có gương mặt hòa ái
trước mắt, cô biết dì Phương đã sống ở nhà họ
Quách nhiều năm, nếu như có bí mật gì, chắc
hẳn bà ấy sẽ hiểu rỡ.
Cô thử thăm dò: “Dì Phương, dì có biết
chuyện Quách Cao Minh bị bắt cóc lúc nhỏ
không?”
“Chuyện cậu chủ Cao Minh bị bắt cóc lúc
nhỏ có liên quan gì với bà chủ?”
Dì Phương không hiểu, nhưng Kiều Bích
Ngọc không nói tiếp nữa, đi thẳng đến chỗ thang
bộ, xem ra bọn họ thật sự không biết.
Quách Cao Minh có tính tình lạnh lùng như
thế, vì bảo vệ mẹ mình mà giấu diếm toàn bộ
người nhà họ Quách.
Trở về phòng ngủ, trong lòng rất bực bội,
Kiều Bích Ngọc cảm thấy, dựa theo ấn tượng của
cô, Quách Cao Minh không phải là người xử trí
theo cảm tính như thế, nếu như chuyện bắt cóc
lần trước là do mẹ đẻ của anh làm, khả năng hiện
giờ anh…
Sắc mặt của cô rất phức tạp, ngồi xuống
giường, cô đột nhiên cảm thấy chính mình rất
không hiểu rõ người đàn ông ở bên gối.
Mỗi lần buồn rầu, nghĩ không thông, cô luôn
có thói quen lật xem hộp gỗ nhỏ của mình,
miếng ngọc lành lạnh nằm trong lòng bàn tay
của cô.
“Khi còn bé anh ấy quá yếu ớt, có thể là vì
quá sợ hãi, quá luống cuống.”
Đột nhiên dường như Kiều Bích Ngọc đã
nghĩ thông suốt được chuyện gì: “Cho dù hiện tại
anh ấy nắm giữ nhà họ Quách, anh ấy cũng
không nói ra.”
Giang Mỹ Linh là mẹ đẻ của anh, anh lựa
chọn một mình gánh vác.
Như vậy… Một lần nữa cúi đầu nhìn về phía
miếng ngọc hình trăng non trong lòng bàn tay.
“Bọn họ nói Đường Tuấn Nghĩa là ân nhân
cứu mạng của anh.”
Nếu như Đường Tuấn Nghĩa chỉ trích anh,
anh sẽ làm gì.
“Anh trai rất không vui.”
Bên tai là câu nói đơn giản của Quách Thanh
Châu, không có bất kỳ lời hoa mỹ nào, nhưng
luôn vang vọng trong lòng Kiều Bích Ngọc, anh
rất không vui.
Một người ở trong căn phòng ngủ rộng rãi
này, nhìn chiếc gối đầu trên giường thuộc về
anh, trong lòng càng thêm bực bội.
Trong bụng cô truyền đến máy thai, cô đặt
tay lên bụng mình, không khỏi mỉm cười, sinh
mệnh mới thật đúng là kỳ diệu, nó làm cho tâm
trạng của người ta trong nháy mắt thay đổi, trở
nên vui vẻ hơn.
Cô quyết định đến tầng ba, lần trước ông cụ
đã cho người đập thông tầng ba của nơi này, một
căn phòng trẻ em gần mét vuông.
Cửa tầng không khóa, tất cả cửa sổ đều
để mở ra thông gió, nhìn thoáng qua, trên tường
là những hình vẽ ngộ nghĩnh đáng yêu.
Lần trước Kiều Bích Ngọc chỉ nhìn qua, lần
này tỉnh tế nhìn những con cá lớn, mặt biển sâu
thẳm, tòa thành, ky sĩ… Được vẽ trên tường đều
sống động như thật, gió bên ngoài cửa sổ thổi
đến, những tiếng chuông gió vang lên, nơi này
giống như một thế giới cổ tích.
Cô nhớ kỹ bên phải là phòng ngủ của đứa
nhỏ, quả nhiên hai chiếc giường gỗ đáng yêu
được đặt ở nơi hẻo lánh chờ sử dụng, bên trong
tủ quần áo là đồ cho trẻ con, từ lúc mới sinh cho
đến hai, ba tuổi đều đã được chuẩn bị xong.
“Ông nội mua những thứ này sớm quá, đến
lúc đó những kiểu quần áo này không còn thịnh
hành nữa, nhất định là do đám gian thương kia
dỗ ngon dỗ ngọt.“ Cầm mấy bộ quần áo đáng
yêu, cô không nhịn được nói mấy câu.
Cô nhìn tủ quần áo một lúc lâu, đột nhiên
phát hiện một vấn đề có chút phiền não.
“Mua đồ đôi cho song thai, đến lúc đó làm
sao nhận ra.”
Cô vừa thu dọn những bộ quần áo này, vừa
lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ, không nghe rõ lắm.
Chẳng qua lúc này người đàn ông đang
đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ gò má của cô, cô
hơi cau mày, giống như không hài lòng vì chuyện
gì đó.
Bởi vì tất cả các cửa sổ ở đây đều được mở
ra, giữa trưa mặt trời nắng chói chang, ánh nắng
chiếu vào làm cho toàn bộ không gian nơi này
ấm áp hơn.
Quách Cao Minh tựa ở cửa, yên tĩnh nhìn
người phụ nữ trước mắt.
Động tác của cô rất dịu dàng, trong miệng
không ngừng phàn nàn gì đó, còn có phần bụng
nhô lên của cô, dưới ánh mặt trời ấm áp, mỗi một
động tác của cô đều rất đẹp.
“Anh đến tìm em à?”
Đợi đến lúc Kiều Bích Ngọc quay người phát
hiện ra anh, không biết người đàn ông này đã
đứng bao lâu rồi.
Anh không trả lời cô, chỉ đứng đó nhìn cô.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Kiểu Bích
Ngọc có chút xấu hổ, giống như đang giải thích,
nghiêng đầu nhìn ra một bên cửa sổ khác: “Em
nhàm chán cho nên chạy đến xem nơi này bố trí
như thế nào.”
“Dì Phương nói trước đó em chờ anh về ăn
sáng?” Anh hỏi sang một chuyện khác.
“Không, không phải.” Đại khái là do ánh mắt
của anh quá nóng rực, trong lòng Kiều Bích
Ngọc rất loạn: “Em không chờ anh, em đã ăn
trước.”
“Thật ư”
Giọng điệu của anh rất bình thản, trên mặt
không có cảm xúc gì.
Anh đột nhiên xoay người sang chỗ khác:
“Nơi này còn có mùi sơn, em đừng ở lại quá lâu.”
Anh nói xong câu này lập tức sải bước ra
ngoài.
Kiều Bích Ngọc còn chưa kịp lấy lại tỉnh
thần, anh đột nhiên tới, lại đột nhiên rời đi, không
phải anh đến tìm cô à? Cái gì cũng không nói,
thật đúng là khó hiểu.
“Không phải từ nhỏ cậu chủ Cao Minh đã
lạnh lùng như vậy, có đôi khi cậu ấy muốn quan
tâm người ta nhưng lại không biết nên biểu đạt
như thế nào.”
Rất nhiều lần cô đều cảm thấy người đàn
ông này rất kỳ lạ, rất nhiều lần người bên cạnh
đều cười nói với cô.
“Có lẽ đơn giản chỉ là muốn gặp cô một lát.”
Chỉ là cần cô.
“Quách Cao Minh”
Cô đột nhiên gọi một tiếng thật to, người
đàn ông ở phía trước dừng bước, lập tức quay
đầu nhìn cô.