Chương : Kiều Bích Ngọc không còn tin tưởng bất kỳ ai
Kể từ khi Kiều Bích Ngọc gặp Quách Cao
Minh tại buổi bắn pháo hoa lần trước, cô đã nói
sau này cô không muốn gặp lại anh nữa. Châu
Mỹ Duy cũng cố gắng hết sức để không nhắc
đến “Quách Cao Minh” hay “nhà họ Quách”, lại
càng không dám đề cập đến hai chữ “đứa bé”.
Tất cả mọi người đều giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra và dường như mỗi ngày trôi qua
rất bình yên.
Có lẽ tình trạng bệnh của Kiều Bích Ngọc
đang dần tốt lên, cô không còn trầm cảm như
trước, thỉnh thoảng cô còn chủ động cùng Châu
Mỹ Duy đi chợ mua đồ ăn và mua một số đồ
dùng cần thiết hàng ngày. Châu Mỹ Duy đang rất
nỗ lực tìm cách bồi bổ cho cô, mà Kiều Bích
Ngọc cũng không từ chối sự chăm sóc này khiến
cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Có thể tình trạng của Kiều Bích Ngọc đã
được cải thiện. Gần đây Đường Tuấn Nghĩa ra
ngoài thường xuyên hơn, dường như anh ta đang
điều tra chuyện gì đó. Anh ta luôn đi sớm về
muộn, thậm chí có lúc không kịp trở về.
“Bây giờ mình sẽ đến nhà họ Bùi một
chuyến, một mình cậu ở nhà nếu có xảy ra
chuyện gì thì nhớ phải gọi cho mình ngay lập tức
đấy. Còn nữa, hôm qua chúng ta đã mua rất
nhiều nguyên liệu nên hôm nay không phải ra
ngoài mua thêm gì cả, thịt bò đã được ướp trong
tủ lạnh để cho bữa tối của chúng ta… ”
Vừa ra đến trước cửa, Châu Mỹ Duy lại lải
nhải: “Kiều Bích Ngọc, cậu ở nhà một mình có ổn
không đấy?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì sao?” Cô trông
rất bình thường.
“Mỹ Duy, cậu đi làm việc của cậu đi, đừng
tưởng mình là người vô dụng.”
Châu Mỹ Duy nhìn cô ngồi ở bàn ăn, ăn
bánh bao cùng sữa đậu nành, nghe giọng điệu
của Kiều Bích Ngọc giống như ghét bỏ cô ấy rất phiền.
“.. Này, thật không có lương tâm mà.”
Cuối cùng, Châu Mỹ Duy ủ rũ đóng cửa đi ra ngoài.
Dường như mọi thứ đã trở lại đúng hướng.
Đã nửa tháng kể từ khi Kiều Bích Ngọc gặp
Quách Cao Minh lần trước, Châu Mỹ Duy rất vui
khi thấy hiện tại cô đã bắt đầu lấy lại tinh thần và
cũng tăng được ba kí.
Châu Mỹ Duy vẫn làm bảo mẫu trong nhà họ
Bùi, thực ra sau khi Quách Cao Minh trở về, cô
ấy đã ngay lập tức nộp đơn xin nghỉ việc cho Bùi
Hưng Nam.
Thế nhưng tên nhóc nhà họ Bùi lại không
vui, thậm chí còn đe dọa cô ấy bằng hợp đồng
lao công không được rời đi trong vòng ba tháng.
Cho nên, cô ấy đã bị đôi cha con lòng dạ đen tối
này giam giữ và phải tiếp tục làm người ở cho
nhà này.
Dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp thạc sĩ tại một
trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài mà hiện
giờ cô ấy phải làm người trông trẻ, tên nhóc quỷ
sứ Bùi Thanh Tùng kia thực sự rất khó phục vụ,
chắc hẳn được di truyền từ cha của cậu nhóc rồi.
“Ông bà nội của cháu ở nước ngoài được
mời trở về giảng dạy vẫn chưa quay về sao?”
Châu Mỹ Duy đang mặc một chiếc tạp dề
màu hồng nhạt, hai tay đeo găng tay cao su và
đội một chiếc mũ vuông màu trắng trên đầu. Cô
ấy hoàn toàn trông giống như một bà dì quản lý
việc nội trợ và đang chăm chỉ lau gạch trên tường.
“Cho dù ông bà nội của cháu có trở lại, cô
vẫn có thể tiếp tục làm bảo mẫu trong nhà của
cháu mà, cô yên tâm đi.”
Cậu chủ nhỏ Bùi Thanh Tùng cố tình di
chuyển một chiếc ghế đẩu rồi ngồi sang một
bên, dường như cậu bé rất thích nhìn dáng vẻ
đang làm việc của cô ấy, đôi mắt to tròn sáng
ngời của cậu bé nhìn cô ấy được một lúc lâu.
Châu Mỹ Duy quay đầu lại và trợn mắt nhìn
cậu bé, nói như thể cô ấy rất hiếm lạ khi làm cu li
trong cái nhà này vậy. Cái thằng nhóc hôi hám này!
“Bùi Thanh Tùng, không phải giáo viên của
cháu đã ném cho cháu mấy quyển vở bài tập
thực hành mới sao? Nhanh chóng trở về phòng
đi.” Biết tính cậu bé rất dễ nổi nóng, cậu nhỏ như
vậy mà nói chuyện phiền phức cả ngày.
“Cháu đang đợi cô nấu cơm cho cháu.”
“Cháu không phải mới vừa ăn một miếng
bánh mì vừa uống hết một bình sữa sao?”
Châu Mỹ Duy ném chiếc giẻ bẩn vào thùng
rất có khí thế. Để có thể quay về nhà cho nhanh,
cô ấy đã phải tăng tốc làm việc, tên nhóc thối
này lại dám làm phiền cô ấy.
Bùi Thanh Tùng không chút nào sợ hãi trước
cái gọi là khẩu khí của cô ấy, mặt bánh bao của
cậu bé nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cô giáo nói, bây
giờ cháu đã lớn rồi. Cô Châu, cô muốn ngược đãi
cháu sao?”
Cô Châu? Hừm, tên nhóc thối này có khi nào
lễ phép như vậy, chắc chắn là cha của cậu nhóc
ở trong phòng làm việc. Nếu Bùi Hưng Nam đi ra
ngoài, anh ta chắc chắn sẽ mắng Châu Mỹ Duy
là một tên ngốc.
Châu Mỹ Duy dựa vào kinh nghiệm của bản
thân, vẫn là không nên dày vò cậu bé, vì thường
thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ khiến cho bản thân
mệt chết. Cô ấy mắng cậu bé là tên nhóc thối
mấy lần trong lòng, sau đó tháo găng tay và mũ
xuống rồi chạy vào phòng bếp để làm đồ ăn cho
tên nhóc con này.
“Ăn không ngon.”
Lúc nãy có lẽ Bùi Thanh Tùng đã ăn no rồi,
cậu bé ngồi trước ghế ăn hai miếng mì nhỏ rồi
đặt đũa xuống, tỏ ý không chịu ăn.
“Vậy thì cậu chủ nhỏ muốn ăn cái gì!” Châu
Mỹ Duy muốn tức giận rồi.
Nhưng cậu bé dùng đôi mắt trong sáng của
mình nhìn cô ấy, cậu bé nói: “Sao cô lại nóng nảy
như vậy, thế này là không được rồi.”
“Không được cái gì?”
“Cha cháu không thích phụ nữ hay cáu kỉnh,
cô phải luyện tập nhiều hơn.” Bùi Thanh Tùng ra
vẻ đương nhiên nói.
Khuôn mặt của Châu Mỹ Duy tối sầm lại, cô
ấy quyết định không để ý đến tên quỷ nhỏ này
nữa. Rõ ràng cô ấy nhớ rằng trẻ em rất dễ bị lừa,
cũng rất dễ thương. Chuyện gì đã xảy ra với thế
giới này vậy chứ?
Đột nhiên, Châu Mỹ Duy nghĩ, nếu cặp song
sinh của Kiều Bích Ngọc vẫn còn ở đó thì hai đứa
trẻ sẽ có tính cách gì? Cho dù được thừa hưởng
từ Quách Cao Minh hay Kiều Bích Ngọc thì nhất
định chúng sẽ vô cùng dễ thương và hoạt bát.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Tuy Bùi Thanh Tùng thích gây phiền phức
cho cô ấy nhưng cậu bé lại rất thông minh. Nhìn
thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô ấy nên cậu bé
không dám lộn xộn nữa, mà thay vào đó là cậu
bé nghiêm túc hỏi cô ấy, giọng nói trẻ con có
chút quan tâm.
“Gần đây cô rất ít nói, rất bình thường
nhưng cũng rất không bình thường. Cô chỉ muốn
hạnh phúc đơn giản thôi, sao lại khó như vậy…”
Châu Mỹ Duy lẩm bẩm một mình, cậu nhóc
đang ngồi trên ghế ăn đung đưa hai cái chân
ngắn ngủn một cách chán nản, cái đầu nhỏ
không hiểu được những chuyện sâu xa như vậy.
Hôm nay là thứ năm, hình như trường mẫu
giáo của Bùi Thanh Tùng mở một cuộc họp giữa
những giáo viên dẫn đầu nên hôm nay cậu bé
không phải đến lớp. Bình thường Châu Mỹ Duy
phải đi đón cậu bé trước khi về nhà, còn hôm
nay cô ấy muốn mau chóng chuẩn bị bữa trưa và
bữa tối cho hai cha con rồi dự định sẽ về sớm.
“Cô đã nấu xong rồi, đến bữa tối thì hai cha
con cháu cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là ăn
được nhé.”
Bùi Thanh Tùng có vẻ rất thích quấn quýt lấy
cô ấy, vốn dĩ muốn giở trò để cô ấy ở lại lâu hơn
nhưng rồi Bùi Hưng Nam bước ra khỏi phòng làm
việc. Cậu nhóc giật mình, nhảy khỏi ghế ăn như
một con gà con và nhào tới bên chân Bùi Hưng Nam.
“Cha, có hoạt động của cha mẹ và con cái ở
trường mẫu giáo vào thứ sáu. Cha bận như vậy
nên con cũng không cần cha đi cùng, con muốn
để cô Châu đi với con.”
Châu Mỹ Duy quay đầu nhìn lại, vừa lúc bắt
gặp khuôn mặt tái nhợt có chút ốm yếu của Bùi
Hưng Nam, cô ấy nhíu mày, theo bản năng hỏi
thăm một câu.
“Anh lại bị đau dạ dày à?”
Cô ấy đã không đến nhà họ Bùi một thời
gian vì cô ấy lo lắng cho Kiều Bích Ngọc. Hôm
nay cô ấy đến đây, Bùi Hưng Nam đã trở thành
một con mèo ốm rồi.
“Anh ăn mì trước đi, tôi lấy thuốc dạ dày cho anh”
Động tác của Châu Mỹ Duy vô cùng nhanh
nhẹn, nói xong một tiếng đã lập tức đi tới ngăn tủ
tìm thuốc một cách quen thuộc.
“Bệnh dạ dày đều phụ thuộc vào việc bồi
dưỡng, anh không phải là đứa trẻ nên hãy chú
trọng đến khẩu phần ăn của mình hơn đi. Hơn
nữa, không phải đến lúc bụng bắt đầu đau mới
uống thuốc, phải uống ổn định và đúng giờ…”
Gần đây cô ấy đã trở thành bà quản gia rồi.
Quả thật, bụng của Bùi Hưng Nam rất khó
chịu. Gần đây, anh ta với Lục Kì Nam đều bận
đến quay vòng vòng, sao có thể để ý thời gian
mà uống thuốc đúng giờ chứ.
Bùi Thanh Tùng đã rất quen thuộc với máy
móc, lập tức lớn tiếng nói: “Cha, cha thấy cô
Châu chăm sóc người khác rất tốt. Cha để cô ấy
đi cùng với con đi, cô ấy có thể làm tốt mà.”
Vẻ mặt Bùi Hưng Nam không có chút thay
đổi, cúi đầu nhìn đứa con trai dưới chân mình.
Thực sự hiếm khi thấy cậu nhóc này nhiệt tình
như vậy, anh ta đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của
cậu bé, rất có ý tứ nhắc nhở cho con trai rằng:
“Đừng ăn hiếp quá đáng, người ta sẽ chạy mất đấy.”
“Cô ấy không thể chạy thoát được đâu.” Bùi
Thanh Tùng cười ngây ngô.
Châu Mỹ Duy đưa thuốc qua, nhìn hai cha
con, càng nhìn càng thấy quỷ dị, vì thế bèn mở
miệng nói: “Ngày mai tôi sẽ không rảnh.” Ngày
mai, cô ấy dự định sẽ kéo Kiều Bích Ngọc đến
vùng ngoại ô, để cô có thể cùng trời xanh mây
trắng tiếp xúc nhiều hơn, cũng giúp tâm trạng cô
vui vẻ hơn chút.
“Gần đây, Kiều Bích Ngọc thế nào rồi?”
Dường như Bùi Hưng Nam đã đoán được ý
định của cô ấy, giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu.
Châu Mỹ Duy nheo mắt quan sát Bùi Hưng Nam
đang đứng trước mặt cô ấy, mang theo một chút
cảnh giác và phòng bị. Vì mối quan hệ bạn bè
heo chó giữa Bùi Hưng Nam và Quách Cao Minh,
cho nên cô ấy càng khó chịu khi nhìn thấy anh ta.
“Cậu ấy không sao, rất tốt, cảm ơn sự quan
tâm của anh!” Ngay cả lời nói của Châu Mỹ Duy
cũng rất chua ngoa.
Bùi Hưng Nam biết tại sao cô ấy lại bày ra
khuôn mặt phụng phịu như vậy, anh ta chỉ cảm
thấy buồn cười trước những lời tức giận của
Châu Mỹ Duy, một nơi trong trái tim đột nhiên trở
nên mềm nhũn.
“Quách Cao Minh đã khôi phục một phần trí
nhớ, chắc là sẽ rất nhanh nhớ lại…”
Khi Châu Mỹ Duy nghe thấy cái tên “Quách
Cao Minh” này, cô ấy lập tức dựng tóc gáy, cao
giọng hai lần và hét lên: “Tôi đã nói hiện tại Kiều
Bích Ngọc không sao, cậu ấy khỏe mạnh bình
thường, mọi thứ đều ổn!”
Quả thật Kiểu Bích Ngọc cư xử rất bình
thường và điềm đạm, thậm chí còn đấu võ mồm
với cô ấy, nhưng… dường như cô không còn tin
tưởng bất kỳ ai nữa.