Chương : Tôi cho rằng cô chết rồi
Sắc trời dẫn tối, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc tải nhợt, giếng như.
bị hoảng sợ, cô không ngừng chạy về phía trước, vẫn luôn chạy trốn.
Đường nứi gập ghềnh quanh co, cô vấp phải cục đá, bị rơi mất
một chiếc giày, cô không quan tâm đến những chuyện này, giống như.
bị người nào đó đuổi theo, cô thở hồn hển đi về phía tây.
Cô nhớ rõ, bên này có một thôn nhỏ, cô phải đi tìm người, phải
kêu cứu…
Bốn phía vô cùng hoang vắng, bầu trời tích một tổng mây thật
cày, không đủ ánh sáng, một lát sau bắt đầu có mưa nhỏ, mưa nhỏ
khiến cơ thể cô ướt nhẹp,
Bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên, phía trước có một nhà ngói đơn
sơ, cô kích động chạy tới.
“Xin hỏi có ai ở đây không?” Cô vừa kêu to, vừa cảnh giác nhìn.
xung quanh mình.
Lúc cô vươn tay muốn gõ cửa, lúc này mới phát hiện cửa không.
có khóa, cô đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, bởi vì bầu trời tối lại, mây
đen trên bầu trời bắt đầu di chuyển, cho nên cô không thẩy rõ tình
hình trong phòng lắm,
“Xin chào, tôi bị người ta bắt cóc tới nơi này, mong giúp tôi với…”
C hoàng sợ kể, nâng chân cẩn thận đi vào,
Cô ở bệnh viện bị mấy người đàn ông bắt tới vùng ngoại ô hẻo,
lánh này.
Vừa rồi cô nhân cơ hội mài sợi dây rất thô trói tay mình vào cái
lốc rỉ sét ở góc tường, sau đó nhanh chóng cởi dây trói trên chân
‘của mình, trong ngực đều là ấm ức khó chịu.
Cô bị người ta bắt tới nơi này, bị đám bắt cóc hung tàn kia uy
hiếp đe dọa, kinh hoàng chạy trốn, hiện giờ lại cô đơn lẻ loi trong
đêm mưa bão to như vậy, đều tại Quách Cao Minh làm hại!
Người đàn ông kia quá tàn nhẫn, quá vô tình!
Nhìn mưa to ở bên ngoài, dòng nước cuốn cuộn đánh mạnh vào.
cđất đá trên núi…
“Ra ngoài! Nhanh ra ngoài đi Nhà sắp sập rồi..” Bên ngoài có
bóng người vội vàng chạy tới, hoảng sợ kêu to.
Kiều Bích Ngọc đứng ở giữa ngôi nhà, cô bất chợt quay đầu lại
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, không ngừng run rẩy, cô thấy lũ ở ngoài
“cửa bất ngờ đánh tới kéo theo rất nhiều đất đá to, nhà cửa bắt đầu
lung lay sắp đổ…
Kiểu Bích Ngọc giống như bị đọa sợ, trong lòng cô vô cùng sốt
ruột, rất muốn bước đi, nhưng không khống chế nổi cơ thể, chân
giống như nặng ngàn cân, cô sợ tới mức đã không còn sức lực, đôi
mắt trống rỗng tuyệt vọng,
Rầm một tiếng rất lớn, âm thanh đinh tai nhức óc này vang vọng.
phía chân trời
“Đó là âm thanh gì thế?”
Bống nhiên Quách Cao Minh dừng bước lại, vẻ mặt anh rất khó.
coi nhìn bổn phía.
Lúc này tiếng sấm kèm theo tiếng chớp, tiếng mưa rơi che giấu.
rất nhiều âm thanh, có người suy đoán: “Có khả năng là núi lỡ làm
sập nhà”
Lông mày Lục Khánh Nam nhíu lại, nhìn thời tiết ác liệt, sắc mặt
‘của anh ta lập tức thay đổi, cảm thấy cuồng lên: “Trăm ngàn lần đừng
tới nhà dưới chân núi, chú ý an toàn, nếu không rất dễ bị chôn vùi ở
bên trong.”
“Cậu chủ Quách, chúng tôi đã phái người chía nhau ra tìm, nơi
này rất nguy hiểm, anh vẫn nên trở về trước đi, có tin gì, chúng tôi sẽ
thông báo cho anh trước tiên…”
Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh Quách Cao Minh che dù
cho anh, cung kính nói.
“Cao Minh, nơi này rộng như vậy, trong lúc này chúng ta không
biết được nên đi đâu tìm người, vẫn nên rời đi trước đi, ở nơi này thật
sự quá nguy hiểm!” Lục Khánh Nam cũng mở miệng nói với anh,
Hiện giờ sẩm sét vang đội, cộng thêm trời mưa liên tục, mưa to
đã xóa đi dấu chân của Kiểu Bích Ngọc, như vậy phải đi đâu tìm
người đây?
Quách Cao Minh vẫn luôn mím chặt môi, không để ÿ tới bọn họ,
thần kinh căng thẳng giống như đang kim nén gì đó, đôi mắt sắc bén.
nhìn bến phía, áp lực khiến trái tim chưa bao giờ đập điên cuồng như.
vậy,
Bỗng nhiên về mặt anh hoảng sợ, bước nhanh về phía trước, mạo.
hiểm chạy thẳng về phía bên trái
Người phía sau thấy Quách Cao Minh dính mưa, lập tức đuổi theo
sau, chỉ thấy toàn thân Quách Cao Minh đã ướt đẫm, mà lúc này anh.
ngồi xổm người xuống, trong bùn đất dơ bẩn có một chiếc giày của.
con gái.
Quách Cao Minh trừng mắt nhìn chiếc giày trong bùn đất, đây là
giày của Kiều Bích Ngọc.
Trái tim càng đập điên cuồng hơn, anh ngẩng đầu nhìn theo phía
mũi giày, không để ý tới người phía sau chạy nhanh về phía trước.
Nhưng mà Quách Cao Minh chạy không được xa, bỗng nhiên anh
dừng lạ rối
Biểu cảm của anh hoàn toàn sợ hãi, nhìn ngôi nhà rách nát bị bùn.
cất chôn vùi, đã thành một đồng hoang tàn.
“Ngôi nhà, ngôi nhà này là vừa rồi chúng tôi nghe thấy âm thanh.
sập xuống, không biết bên trong có người bị..” Chôn vùi hay không.
Đám Lục Khánh Nam chạy tới, nhìn đống hoang tàn này, biểu
cảm kinh ngạc nói: “Cho dù thế nào, chúng ta vẫn nên nhanh chóng
rời khỏi nơi này… Có người lập tức để nghị.
“Kiểu Bích Ngọc…”
Quách Cao Minh giống như bị chuyện gì kích thích, bỗng nhiên
liểu mạng nhào vào trước đống hoang tàn, dùng lực nâng ván cửa
rách nát lên, hét to một tiếng
Giọng nói vội vàng xao động của anh kèm theo tiếng sẩm sét,
khiến người ta cảm thấy không yên lòng.
Người phía sau lập tức phản ứng kịp, cũng đi lên trợ giúp tìm người.
Kiểu Bích Ngọc ở trong ngôi nhà này sao?
Biểu cảm của Lục Khánh Nam rất kỉnh ngạc, nhìn bốn phía hoang
vắng trống trải, phía trước phát hiện giảy của cô, nếu cô thật sự đến
bên này, như vậy vừa rồi mưa to như vậy, cô chắc chắn sẽ chạy tới
“đây trú mưa, như thể…
Cô bị chôn ở phía dưới rồi…
Lục Khánh Nam không để ý tới hình tượng cậu chủ nhà giàu bình
thường được chiều chuộng, vẻ mặt lo lắng lập tức giúp di chuyển một
số đổ ra, tất cả mọi người ở trong mưa, kêu to tên của Kiểu Bích
Ngọc, đều thấp thôm lo âu
Bất chợt Quách Cao Minh quỳ xuống, kim nén rất nhiều cảm xúc,
hai tay anh đấm mạnh xuống bùn đất.
Từng quyển đấm vào, trong mắt không thể che giấu được âu lo,
bọn họ đều biết, trong hoàn cảnh như vậy, người cứu viện chắc chắn
không thể tới đây kịp thời, mà bị chôn ở phía dưới đã sớm…
Tâm trạng của anh tràn ngập hối hận, bất lực. Annày rất nguy hiểm, anh vẫn nên trở về trước đi, có tin gì, chúng tôi sẽ
thông báo cho anh trước tiên…”
Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh Quách Cao Minh che dù
cho anh, cung kính nói.
“Cao Minh, nơi này rộng như vậy, trong lúc này chúng ta không
biết được nên đi đâu tìm người, vẫn nên rời đi trước đi, ở nơi này thật
sự quá nguy hiểm!” Lục Khánh Nam cũng mở miệng nói với anh,
Hiện giờ sẩm sét vang đội, cộng thêm trời mưa liên tục, mưa to
đã xóa đi dấu chân của Kiểu Bích Ngọc, như vậy phải đi đâu tìm
người đây?
Quách Cao Minh vẫn luôn mím chặt môi, không để ÿ tới bọn họ,
thần kinh căng thẳng giống như đang kim nén gì đó, đôi mắt sắc bén.
nhìn bến phía, áp lực khiến trái tim chưa bao giờ đập điên cuồng như vậy.
Bỗng nhiên về mặt anh hoảng sợ, bước nhanh về phía trước, mạo.
hiểm chạy thẳng về phía bên trái
Người phía sau thấy Quách Cao Minh dính mưa, lập tức đuổi theo
sau, chỉ thấy toàn thân Quách Cao Minh đã ướt đẫm, mà lúc này anh.
ngồi xổm người xuống, trong bùn đất dơ bẩn có một chiếc giày của.
con gái.
Quách Cao Minh trừng mắt nhìn chiếc giày trong bùn đất, đây là
giày của Kiều Bích Ngọc.
Trái tim càng đập điên cuồng hơn, anh ngẩng đầu nhìn theo phía
mũi giày, không để ý tới người phía sau chạy nhanh về phía trước.
Nhưng mà Quách Cao Minh chạy không được xa, bỗng nhiên anh
dừng lạ rối
Biểu cảm của anh hoàn toàn sợ hãi, nhìn ngôi nhà rách nát bị bùn.
cất chôn vùi, đã thành một đồng hoang tàn.
“Ngôi nhà, ngôi nhà này là vừa rồi chúng tôi nghe thẩy âm thanh.
sập xuống, không biết bên trong có người bị..” Chôn vùi hay không.
Đám Lục Khánh Nam chạy tới, nhìn đống hoang tàn này, biểuh rất oán hận
trình, có rất ít chuyện anh không làm được, không thể để chuyện này
xây ra, không thể.
Lục Khánh Nam nhìn thấy anh như vậy, anh ta hoàn toàn khiếp
sợ
Anh ta không biết, hóa ra Quách Cao Minh luôn lạnh nhạt sẽ để ý
một người phụ nữ như vậy.
Mưa vẫn rơi như cũ, sấm sét cũng chưa bao giờ dừng lại, nhưng.
đột nhiên, Lục Khánh Nam mơ hồ nghe thấy một số âm thanh truyền
từ phía sau tới:
Bởi vì vẻ mặt Quách Cao Minh kinh hoảng vội vàng xao động như’
vậy, cho nên dọa tất cả những người theo tới, bọn họ không dám
chẩn chữ chút nào liều mạng cứu người, chỉ có Lục Khánh Nam quay
đầu nhìn về phía sau.
Chỉ trong phút chốc, biểu cảm của Lục Khánh Nam như gặp quỷ.
Một giây sau, anh ta lập tức xông lên trước nắm lấy bả vai của
Quách Cao Minh, kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Cao Minh, anh.
xem, anh xem phía sau….
Quách Cao Minh không để ý tới anh ta, mãi đến khi Lục Khánh
Nam lo lắng kêu to một tiếng: “Kiểu Bích Ngọc không chết, cô ấy ở
phía sau!”
Cơ thể của Quách Cao Minh hơi chấn động, ngẩng đầu lên kính
ngạc nhìn Lục Khánh Nam, trong giây phút này, người khiếp sợ nhất
là Lục Khánh Nam, bởi vì vậy mà anh ta thấy được đôi mắt của Quách
Cao Minh đỏ bừng.
Lục Khánh Nam chưa kịp hoàn hồn, Quách Cao Minh đã vội vàng.
bò dậy, chạy ra phía sau.
Toàn thân Quách Cao Minh đẩy bùn đất dơ bẩn không chịu nổi,
cdưới mưa to cọ rửa, chưa bao giờ bước chân của anh lại hỗn loạn như.
vậy, trong đôi mắt tràn ngập kính ngạc và phức tạp, còn ẩn giấu một
“chút vui mừng, thay đổi khôn lường, khiển người ta nhìn mà không
hiểu
Anh đứng ở trước mặt cô, vươn tay ra chạm vào gương mặt cô,
Kiểu Bích Ngọc ở phía đối diện giổng như bị khi thế đột nhiên chạy
tới của anh dọa sợ, lập tức giật mình không nhức nhích.
Sau đó lúc Kiểu Bích Ngọc muốn mở miệng, Quách Cao Minh lại
tiến lên thêm một bước, ôm lấy cô thật chặt.
Cơ thể này rất ấm, anh không ngừng tăng sức lực, ôm cô càng
lúc càng chặt hơn.
Kiểu Bích Ngọc bị anh ôm chặt lấy không thoải mái, cơ thể của
hai người bọn họ dán sát vào nhau dưới cơn mưa to như vậy, phản
ứng đầu tiên của cô là muốn đẩy anh ra, nhưng mà…
‘Vậy mà cô phát hiện, Quách Cao Minh ôm chặt lấy mình, cơ thể.
anh còn hơi run rẩy, giống như kìm nén cảm xúc kịch liệt, hoặc có lẽ
là sợ hãi.
‘Sợ hãi sao? Người đàn ông giống như Quách Cao Minh, sao anh
có thể biết tới ái từ sợ hãi này,
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy vô cùng buổn cười, nhất là lúc trước
anh nói ra những lời máu lạnh vô tình như vậy.
“Buông ra! Đừng đụng vào tôi…” Vẻ mặt cô chán ghét, trong đôi
mắt tràn ngập bài xích với anh.
Đám Lục Khánh Nam cũng che ô chạy tới: “Người không sao là
tốt rồi, Kiều Bích Ngọc, chúng tôi đều cho rằng cô bị chôn sống trong
nhà ngói này rồi…
Lúc giọng của Lục Khánh Nam truyền tới, Quách Cao Minh giống
như hoảng sợ đột nhiên hoàn hồn lại
Anh lập tức buông cô gái trước mắt ra, trên gương mặt xưa nay
luôn lạnh lùng của anh xuất hiện chút xấu hổ, cảm thấy vừa rồi mình
thất thổ cỡ nào,
Kiểu Bích Ngọc lùi về sau một bước, vẻ mặt lạnh lủng không nhìn
anh nữa
Mưa to kèm theo sấm sét vang lên, trước phế tích hoang tán
không hiểu sao bầu không khí lại hơi kỳ lạ.
Dùng ô che trên đầu Kiểu Bích Ngọc, có người muốn thay đổi bầu
không khí, cười mở miệng: “Nếu đã tìm được mợ chủ, như vậy chúng.
ta nên rời khỏi nơi này…”
“Các cậu không thể rời khỏi nơi này!“ Bỗng nhiên một giọng nói
xa lạ chất phác vang lên.
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu lại
nhìn: “Anh Mạc.” Vừa rồi cô thật sự ở bên trong nhà ngói này, may mà.
anh Mạc – vị thôn dân này cứu mình, cô vô cùng cảm kích.
Kiểu Bích Ngọc chủ động tới gần, thái độ nói chuyện cũng rất dịu
dàng, so với về mặt lạnh lùng khi đối diện với Quách Cao Minh, đãi
ngộ khác biệt này biểu lộ rất rõ.