Chương : Trả thù, bát cô ta phải cất bỏ tử cung
“Diệp Vân, cô nói bậy.”
Kiều Bích Ngọc im lặng một phút, cô không
biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào,
tỉm đập nhanh, lo lắng, bàng hoàng, sửng sốt,
thậm chí có chút sợ hãi.
Đầu óc trống rỗng và hỗn loạn.
Kiều Bích Ngọc đã rất kháng cự và cố gắng
hết sức để lớn tiếng phản bác lại: “Diệp Vân, cô
nói bậy!”
“Tôi nói bậy? Ha ha ha.”
Diệp Vân cười dữ dội: “Kiều Văn Vũ, ông nói
xem, loại con hoang này có phải là con gái ruột
của ông không?”
“Ông nói cho cô ta biết, ông chính miệng nói
với cô ta rằng Kiều Bích Ngọc là con hoang, đến
cha mình là ai cũng không biết!“ Diệp Vân phẫn
nộ hét lên.
Kiều Văn Vũ vẫn ngồi trên ghế trước bàn ăn,
sắc mặt khó coi, khuôn mặt xanh xao ốm yếu,
đôi môi tím tái, mở to mắt nhìn họ, thở gấp gáp.
Cung Nhã Yến dường như không thể kiểm
chế được cảm xúc, nước mắt trượt dài trên má,
cầu xin: “Đừng nói nữa, Diệp Vân, tôi xin cô đừng
nói nữa.”
“Tại sao không nói?”
Diệp Vân nhìn Kiều Văn Vũ ở đằng kia không
nói lời nào, nỗi uất hận đè nén nhiều năm liền
bùng phát trong lòng, cô ta mắng to như oan
hồn đang đòi nợ.
“Kiều Văn Vũ, tôi và ông đã lĩnh chứng nhiều
năm rồi. Tôi đã là vợ hợp pháp của ông, nhưng
ông luôn bảo vệ người phụ nữ khốn nạn Cung
Nhã Trang và con gái của bà ta. Ông coi tôi là cái
gì? Đúng là tôi gả cho ông vì tiền nhưng tôi đã
làm gì sai? Ông đã tận mắt chứng kiến Cung Nhã
Trang đẩy tôi xuống cầu thang, ông chứng kiến
bà ta giết con tôi.”
Diệp Vân như phát điên, lấy bình hoa và
khung ảnh trong phòng khách và đập chúng
xuống sàn.
“Các người, các người cuối cùng cũng vì để
người đàn bà khốn nạn đó có thanh danh tốt. Tôi
là tiểu tam phá hỏng cuộc sống của người khác,
nhưng con tôi thì có lỗi gì? Con trai tôi vô tội.
Các người ở với tôi để chọc giận Cung Nhã
Trang.”
Cô ta gầm thét, gương mặt trang điểm đậm
đầy nước mắt.
“Kiểu Văn Vũ, ông điên rồi! Ông giết chết
chính con ruột mình, lại để Kiều Bích Ngọc đứa
con hoang này gọi ông là cha…”
“Nháo đủ rồi, câm miệng!”
Mặt Kiều Văn Vũ vẫn yếu ớt và tái nhợt như
trước, ông gian nan ngẩng đầu lên, nhìn Diệp
Vân đang bật khóc bên kia. Ông hít một hơi để
dạy dỗ, không muốn cô ta gây chuyện nữa.
Kiều Bích Ngọc ngồi đối diện với Kiều Văn
Vũ, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói giận dữ bên tai
không ngừng vang vọng.
“Chưa đủ! Còn chưa đủ!” Giọng Diệp Vân
khàn khàn, oán hận.
“Kiều Văn Vũ, để tôi nói cho ông biết, nợ cũ
giữa tôi và ông vẫn chưa trả xong, là Cung Nhã
Trang nợ tôi, là các người nợ tôi!”
Khuôn mặt trang điểm đậm, nước mắt càng
khiến khuôn mặt cô ta kinh khủng hơn, cô ta
chửi rủa như điên: “Con trai tôi chết rồi, sao con
gái của Cung Nhã Trang có thể sống sót được.”
Khi Kiều Văn Vũ nghe thấy vậy, ông muốn
nói gì đó, nhưng tim lại nhói đau, ông lấy tay phải
che ngực trái, cúi đầu thở hổn hển.
Kiểu Bích Ngọc thấy rằng có điều gì đó
không ổn với ông ta, theo bản năng đứng dậy di
về phía ông ta.
Nhưng Diệp Vân đột nhiên đi tới trước mặt
bọn họ, túm lấy cô: “Kiều Bích Ngọc, hôm nay
những thứ này có làm cô sợ không?”
Bước chân của cô ta càng lúc càng nhanh,
cô ta càng lúc càng nóng nảy.
Kiểu Bích Ngọc theo bản năng cảnh giác,
vừa quay đầu lại, Diệp Vân đã đứng sau lưng cô
như một bóng ma, móng tay sáng quắc đỏ rực
dưới ngọn đèn huỳnh quang, năm ngón tay véo
cằm nâng cô lên.
Diệp Vân cúi đầu, cười điên cuồng, tuyệt
vọng: “Tôi còn nói cho cô biết một chuyện khác.
Năm đó cô học cao trung bị mấy tên thô bạo
trong thôn núi bắt cóc suýt nữa cưỡng hiếp tập
thể. Là tôi trả tiền cho người làm việc đó, có còn
nhớ không?”
Kiều Bích Ngọc bị véo quai hàm, nhìn chằm
chằm vào khuôn mặt u ám của Diệp Vân, đồng
tử cô giãn ra một chút, khung cảnh trước kia thật
bẩn thỉu, tối tăm, bóng đêm lộn xôn.
Giọng nói của Diệp Vân bên tai cô càng chói
tai và âm u: “Lúc đó tôi ở gần đó xem. Cô bị bịt
mắt và quần áo bị xé toạc. Mấy ông già da thịt
thô kệch, thô bỉ đè lên người, cô sợ lắm phải
không? Tôi nghe thấy cô khóc lớn, lạc giọng thét
chói tai.”
“Kiều Bích Ngọc, tại sao cô không chết đi?
Cung Nhã Trang đã giết con trai tôi, tại sao cô
không chết?”
Kiều Bích Ngọc cứng ngắc, Diệp Vân hét lên
với cô một cách điên cuồng, ký ức khủng khiếp
đó lại ùa về trong cô.
Vụ tai nạn năm đó kết thúc một cách vội
vàng, khi cảnh sát tìm thấy mấy tên xã hội đen
thì bọn họ đều đã là xác chết. Vụ án liên quan
đến một số người đặc biệt, dính líu quá lớn và đã
quá cũ, bây giờ ngay cả mấy người Lục Khánh
Nam cũng không tìm được manh mối.
Vụ việc xảy ra ở thành phố Hải Châu, mà
ngay lúc đó nhà họ Kiểu như mặt trời ban trưa.
Dù sao cũng là vụ án liên quan cô chủ nhà họ
Kiều, liên quan đến thanh danh con gái, Kiều
Bích Ngọc cho rằng đó là do Kiều Văn Vũ bận
tâm đến mặt mũi nhà họ Kiều.
Hóa ra là để bao che cho Diệp Vân.
Kiều Bích Ngọc chưa từng nghĩ rằng vụ bắt
cóc khủng khiếp năm đó là do Diệp Vân làm, cô
không biết lòng căm thù của một người có thể
đáng sợ đến vậy, dường như cả đời cô chỉ bị lừa
dối bởi một lời nói dối.
Cung Nhã Yến đứng ở phía bên kia cũng
sửng sốt, bà đương nhiên biết Kiểu Bích Ngọc
gặp chuyện lúc tốt nghiệp trung học nhưng
không ngờ là do Diệp Vân làm.
Cung Nhã Yến tức giận: “Diệp Vân, cô nói cô
bị sẩy thai, con của cô vô tội, nhưng cô làm sao
có thể đối phó với Bích Ngọc, con bé cũng vô
tội, cô thật độc ác!”
“Kiều Bích Ngọc vô tội? Cô ta đã chiếm lấy
danh nghĩa cô chủ nhà họ Kiểu và được mọi
người chiều chuộng. Tại sao? Đồ con hoang như
cô dựa vào cái gì mà được như vậy?”
Ánh mắt Diệp Vân dữ tợn, đặc biệt là khi cô
ta nhìn vào khuôn mặt Kiều Bích Ngọc, đôi mắt
này rất giống với Cung Nhã Trang, khiến cô ta
hận thấu xương.
“Kiều Bích Ngọc, cô nghĩ mình thật đáng
thương khi theo Cung Nhã Yến rời khỏi nhà họ
Kiều sống khổ sở đúng không? Chút khổ sở này
thì tính gì!”
Diệp Vân trừng mắt, tràn đầy oán hận, hai
tay ôm lấy bả vai cô mắng: “Kiều Bích Ngọc, cô
sống khỏe mạnh nhiều năm như vậy, còn tôi,
Kiều Văn Vũ bắt tôi lên bàn mổ, bắt tôi phải cắt
bỏ tử cung, đời này tôi không thể làm mẹ. Kiều
Bích Ngọc, cô có thấy đáng thương không, cô
quả thực khiến người ta ghen tị đến mức muốn
lấy mạng cô.”
Diệp Vân âm hiểm, dùng lực đột ngột đẩy cô
vào góc tường, lưng Kiều Bảo đập mạnh nhưng
cô không nhúc nhích.
Diệp Vân đột ngột quay đầu lại: “Kiểu Văn
Vũ, ông làm nhiều chuyện như vậy là vì tiện nhân
Cung Nhã Trang. Có một việc tôi không nói cho
ông biết, thực ra ngày hôm đó hai người cãi
nhau, bà ta tức giận với ông là vì sợi dây chuyền
bạc này.”
Cô ta lấy một sợi dây chuyền bạc nhìn bình
thường từ trong túi áo ra, ánh đèn chiếu vào sợi
dây chuyền bạc cũ kỹ này, nó lơ lửng trên không
trung, dường như khiến người ta quay ngược về
quá khứ trong tích tắc.
Kiều Văn Vũ ngẩng đầu lên, nhìn sợi dây
chuyền bạc quen thuộc này, kinh ngạc trợn tròn
mắt, trong đầu hiện lên vô số ký ức về quá khứ.
Đây là chiếc vòng cổ quý giá của Cung Nhã
Trang, bà ấy đeo nó hàng ngày cho đến một
ngày không thấy nó đâu.
Diệp Vân nhìn rõ tình cảm sâu đậm trong
mắt Kiều Văn Vũ, cô ta đột nhiên cười phá lên,
lớp trang điểm đậm của cô ta nhòa đi, hai hàng
lệ đen láy trên khuôn mặt, cô ta cười cuồng vọng
và dữ tợn.
“Cung Nhã Trang nói là ông đã lấy sợi dây
chuyền của bà ta, bà ta đã cãi nhau với ông,
chiến tranh lạnh với ông. Bà ta nói rằng hận ông.
Ông rất muốn tìm nó cho bà ta đúng không, hơn
nữa ông cũng biết rất rõ chiếc vòng này được
Quách Tuấn Hùng, cậu chủ lớn của nhà họ
Quách tặng cho bà ta. Kiều Văn Vũ, ông thật vô
dung nhu nhược!”