Chương : Càng đề ý sẽ càng trở nên cực đoan
“Chuyện lần này đặc biệt thật sự cảm ơn sự
giúp đỡ của mọi người, tôi cùng với bà cụ Kiều
đã bàn qua với nhau muốn mời mọi người tới nhà
họ Kiểu ăn một bữa cơm, không biết mọi người
có thời gian hay không?”
Hôm nay Bùi Hưng Nam cùng với Lục Khánh
Nam tự mình đến hỏi thăm sức khỏe của Kiều
Văn Vũ, bọn họ khiêm tốn lại lễ phép, mọi người
nói chuyện cũng rất hòa hợp, bọn họ không tỏ vẻ
tự cao tự đại.
Bà cụ Kiều đặc biệt rất thích những chàng
trai có giáo dưỡng như vậy, thật khó gặp, Cung
Nhã Yến cũng rất thích bọn họ.
“Còn có Quách Cao Minh có sắp xếp được
thời gian hay không, giúp tôi hỏi nó một chút.”
Cung Nhã Yến liền nhắc tới Quách Cao
Minh, những người bên trong phòng bệnh nghe
đến đây thoáng chút giật mình, sau đó tất cả mọi
người dường như rất ăn ý với nhau, ánh mắt bọn
họ đều nhìn về phía Kiều Bích Ngọc ở bên kia.
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu, cố ý tránh khỏi
tầm mắt của bọn họ, giả bộ như không có nghe
thấy.
Cô đỡ cha mình ngồi lên xe lăn, nghiêm túc
nói: “Đến lúc đi châm cứu rồi.”
Lục Khánh Nam nhướng mày đắc ý, cố ý lớn
giọng nói: “Khi nào thì tới nhà họ Kiều ăn cơm
vậy?”
Đồ ăn hại.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, trừng mắt lườm
anh ta một cái.
Kiều Văn Vũ ngồi trên xe lăn đột nhiên thấp
giọng mở miệng: “Chờ đến khi cơ thể cha tốt
hơn, hơn nữa năm mới cũng sắp đến rồi đi.”
Phía sau đám Lục Khánh Nam đầu tiên chính
là sửng sốt một chút.
Nếu như chủ nhà đã mở lời, bọn họ đành
phải đồng ý: “Được.”
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu được,
lần này nói qua năm mới sẽ mời bọn họ tới dùng
cơm, chẳng phải muốn nói qua một gian nữa mới
quyết định gặp một vài người đặc biệt sao.
“Tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Kiểu Bích Ngọc giúp cha đẩy xe lăn, ông ta
ngẩng đầu, sau đó liền cúi đầu nhắc nhở một
câu.
Kiều Bích Ngọc có thể nghe ra được giọng
điệu nghiêm túc của ông ta, biết ông quan tâm
mình, cũng biết trong câu nói muốn ám chỉ điều
gì.
Đi vào trong thang máy, Kiều Bích Ngọc cúi
đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của cha
mình hiện lên trong thang máy, sau đó cảm thấy
có chút không được tự nhiên, lại quay đầu nhìn
sang hướng khác nói một câu.
“Con có biết khi nào cái đầu trọc của cha
bắt đầu mọc tóc không?”
Kiều Văn Vũ trừng mắt nhìn qua bản thân
bên trong thang máy, cảm thấy chán nản.
Phẫu thuật mở hộp sọ đều phải cạo hết tóc.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy sau khi cha cô trọc
đầu, lập tức thấy ông ta già đi rất nhiều, nhưng
mà lại cảm thấy không còn hung dữ nữa.
“Có muốn con mua cho cha một bộ tóc giả
không?” Câu hỏi này của cô thật sự rất nghiêm túc.
Sắc mặt trên mặt Kiều Văn Vũ có chút khó
coi, cố gắng nặn ra hai chữ: “Không cần.”
Đây chính là biểu hiện vụng về giữa hai cha
con cô, ông ta quan tâm cô, cô cũng quan tâm
ông ta nhưng phương thức biểu đạt của hai
người họ rất giống nhau, đều rất vụng về.
Nhưng Kiều Văn Vũ cũng cảm thấy yên tâm,
con gái ông ta từ trước đến giờ đều không già
mồm cãi láo bất cứ chuyện gì, tính cách của nó
không hợp âu sầu.
Nhưng đối với cô vậy cũng tốt.
Khoa phục hồi chức năng bác sĩ đang đánh
giá tình hình thân thể của Kiều Văn Vũ, liệt nửa
người bắt đầu tích cực tiến hành trị liệu, có thể
sẽ có được cải thiện rất lớn, tuy không thể tự
mình đứng dậy di lại, nhưng vẫn có thể làm được
những động tác nhấc chân.
“Tiếp tục ở lại bệnh viện ngày, trước tết
Âm lịch có thể trở về nhà. Tóm lại ở nhà dường
như thoải mái hơn, nhưng sau khi xuất viện mỗi
ngày phải đến trung tâm để tiến hành phục hồi.”
Mấy người Cung Nhã Yến nghe thấy những
lời bác sĩ nói, dường như đã thấy được hy vọng.
Tháng sau chính là tết Âm lịch, bình thường
gia đình họ đều đã bắt đầu chuẩn bị cho Tết,
nhưng bởi vì đột nhiên Kiều Văn Vũ bị xuất huyết
não, chuyện này khiến cho bọn họ cũng không
có tâm trạng để bắt đầu chuẩn bị đón năm mới,
nhưng sau tất cả mọi thứ cũng bắt đầu trở nên
tốt hơn, bọn họ có thể vui mừng chào đón năm
mới.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Bích Ngọc và Cung
Nhã Yến đi ra ngoài mua một ít thuốc bổ cùng
một đống lớn hàng tết chuẩn bị về nhà.
Điện thoại trong tay cô đổ chuông liên hồi,
nhưng cô đang xách túi lớn túi nhỏ không biết để
đâu cho ổn.
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn là Lục Khánh Nam
gọi điện cho cô, trước tiên cô muốn xử lý công
việc trước mặt, trực tiếp bỏ qua anh ta, nhưng
anh chàng này chính là vô cùng kiên trì, cứ liên
tiếp gọi tới khiến cô tức muốn hộc máu.
Sau đó lại gửi tới một tin nhắn vô cùng kỳ lạ:
“Kiều Bích Ngọc mau nhận máy đi, tôi vừa phát
hiện ra một chuyện rất quan trọng.”
Cung Nhã Yến nghe thấy tiếng chuông điện
thoại di động của cô không ngừng vang lên, mới
tò mò nhìn một cái: “Khánh Kỳ Nam gọi tới, có
phải có chuyện gì quan trọng không?”
“Không biết anh ta bị cái gì, đúng là thần
kinh.”
Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng trả lời một câu,
sau đó dùng sức xách hải sản với hoa quả khô.
“Đống đồ này dì sắp xếp một chút là xong,
cháu mau nghe điện thoại đi, chắc chắn là có
chuyện quan trọng mới tìm cháu.“ Cung Nhã Yến
nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên
không dứt đột nhiên khiến bà ta cảm thấy có
chút bất an.
Kiều Bích Ngọc rất muốn nói ra, nhưng hình
tượng Lục Khánh Nam trong mắt trưởng bối quá
mức sâu sắc, bất luận cô có nói xấu anh ta như
thế nào, thì anh ta vẫn là con cái nhà gia giáo.
Bời vì người bình thường không hiểu về đám
Lục Khánh Nam, luôn cho rằng đám người như
anh ta sẽ có rất nhiều hào quang vây quanh,
nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ là những người
bình thường mà thôi.
Liền thấy một tin nhắn gửi tới.
“Kiều Bích Ngọc, tôi nói với cô. Châu Mỹ
Duy đã giấu cô làm một chuyện có lỗi.”
Kiều Bích Ngọc liền gọi lại, đầu bên kia Lục
Khánh Nam vô cùng kích động, liều mạng nói.
“Lục Khánh Nam, nói xấu người khác là
muốn bị đánh rồi.“ Cô cảm thấy người này đúng
là đang ngứa da.
“Cái gì mà nói xấu? Kiều Bích Ngọc, sáng
hôm nay chính mắt tôi nhìn thấy rõ ràng mà.”
Đầu bên kia điện thoại Lục Khánh Nam đang
không ngừng thề non hẹn biển, sau đó ra vẻ bí
mật, lại cười gian sau đó đè thấp giọng nói: “Cô
đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?”
Đại não Kiều Bích Ngọc thoáng tự hỏi một
giây, thẳng thắn nói, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện
trong đầu cô chính là, nghĩ đến anh ta phát hiện
chuyện có liên quan tới Quách Cao Minh.
Sau đó, cô nghe thấy Lục Khánh Nam cười
to: “Là Bùi Hưng Nam, ha ha.”
“Tôi nói cho cô biết, buổi sáng hôm nay tôi
thấy trong túi của Bùi Hưng Nam có một chiếc
nhẫn kim cương, lại còn là nhẫn cặp cùng với
chiếc trên cổ của Châu Mỹ Duy, hơn nữa còn
khắc tên. Sau khi tôi nghiêm hình bức cung, bọn
họ trực tiếp thừa nhận đã đăng ký kết hôn, cư
nhiên lại muốn bí mật kết hôn. Tôi yêu cầu bọn
họ phải tổ chức hôn lễ, phải náo một hồi.”
Mỹ Duy đã bí mật kết hôn.
Lục Khánh Nam bên kia không ngừng nói
chuyện, lại còn lớn giọng như vậy, ngay cả Cung
Nhã Yến cũng nghe thấy rõ ràng nội dung cuộc
nói chuyện của hai người bọn họ. Cho đến khi
Lục Khánh Nam nói xong chuyện phải nháo đám
cưới như thế nào, người này mới cảm thấy hài
lòng mà tắt máy.
“Mỹ Duy cùng với người nhã nhặn như Bùi
Hưng Nam đúng là rất xứng đôi.
Cung Nhã Yến cười cười ngồi xuống bên
cạnh cô: “ Khi nào bọn nó mới tổ chức hôn lễ,
định tổ chức ở đâu?”
“Cháu không biết,có thể Mỹ Duy thích đơn
giản, Lục Khánh Nam giống như bà mối, còn nói
tìm người quen nhờ thu xếp áo cưới cùng với
trang sức.”
“Mỗi người phụ nữ đều khát vọng có được
hôn lễ hoàn mỹ nhất của chính mình.”
Khi Cung Nhã Yến nói ra những lời này, bỗng
nhiên ngừng lại một chút. Bà ấy nhìn về phía
Kiểu Bích Ngọc, thanh âm cũng trở nên trầm
thấp nói: “Nhà họ Quách, chuyện cũ trước kia…”
Bà ấy hít vào một hơi: “Đôi khi, con người
chính là như vậy, nếu như cháu đối mặt với một
người ưu tú, sẽ cảm thấy tự ti, sau đó thậm chí
sẽ bài xích thành chán ghét. Ngay từ đầu dì đối
với nhà họ Quách đúng là có chút thành kiến
không đúng.”
“Dì cũng không nghĩ sẽ nói tốt cho nhà họ
Quách, nhưng đời người đều sẽ có lúc phạm sai
lầm. Nếu như một người càng để ý sẽ càng trở
nên cực đoan.”
“Cháu thử nghĩ xem, một người giống như
Quách Cao Minh làm việc gì cũng dành nhiều
thời gian và tâm trí như vậy, làm gì cũng phải tính
toán, cháu nghĩ nó là vì cái gì?”