Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 361

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Thai đồi của cô ấy

“Đang suy nghĩ gì?”

Châu Mỹ Duy hẹn Kiều Bích Ngọc dạo phố,

nhưng nhìn có vẻ rất không thích hợp.

Kiều Bích Ngọc từ lúc đi ra ngoài đến bây

giờ vẫn luôn không quan tâm, đang lơ đễnh đi thì

vô tình va phải cột xi măng, trên trán lập tức đỏ

ửng.

Cô xoa xoa vết đỏ ửng trên trán, nói một

câu, “Có một tin tốt, một tin xấu”

“Cái gì?”

Châu Mỹ Duy cảm thấy cô đang rất kích động.

Kiều Bích Ngọc biểu lộ rất phức tạp, mấp

máy môi, không nói.

Châu Mỹ Duy hiểu rõ tính cách của cô, Kiều

Bích Ngọc không muốn nói việc gì tình, ép buộc

cô cũng vô dụng, chịu mềm không chịu cứng,

càng là cưỡng ép cô càng phản kháng dữ dội

Châu Mỹ Duy tính tình ôn hòa, chủ động kể

về tai nạn xấu hổ của bản thân, “Hôm qua mình

cùng Bùi Hưng Nam về Bùi gia, a, mình thật

muốn đào cái hố để chui xuống, thật mất thể

diện, xấu hổ chết đi được.”

Châu Mỹ Duy nói tiếp, “Cha mẹ Bùi Hưng

Nam, còn có hai bác của anh ấy, bọn họ ngồi

ngay trong phòng khách chờ bọn tớ trở về mở

đường thẩm vấn, một hỏi một đáp, mình ngại

lắm, mình cảm thấy mình đang trèo cao, mà thực

ra tình cảm của mình với Bùi Hưng Nam cũng

không tính là quá sâu sắc, chẳng qua lần đó

mình hồ đồ không tỉnh táo lăn giường cùng anh

ta một lần. Hôm đó mình bị ốm, đầu óc không

tỉnh táo mà!”

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

Châu Mỹ Duy càng nói càng thảm, cảm thấy

bản thân đã làm một việc thương thiên hại lí.

“Tại sao mình lại nhất thời xúc động đi lấy

giấy đăng ký kết hôn cùng anh ta cơ chứ.”

Châu Mỹ Duy vừa nói vừa âm thầm tính

toán, “Kiều Bích Ngọc, cậu nói, mình chết cũng

không thừa nhận chuyện này có được không?

Mình đột nhiên muốn mua vé máy bay chạy đến

nơi khác trốn một thời gian.”

Kiều Bích Ngọc thấy Châu Mỹ Duy vì áp lực

quá lớn lại muốn đào hôn, “Bùi Hưng Nam nói

thế nào?”

Nói đến cái tên bại hoại đáng ghét Bùi Hưng

Nam, Châu Mỹ Duy liền rất bức xúc!

“Trước đó mình đã thương lượng với anh ta,

anh ta nói sẽ do mình làm chủ hết, thế mà lúc

mình và anh ta đến Bùi gia liền lập tức tam tỉ hội

thẩm, nhiều trưởng bối, nhiều ánh mắt như vậy

nhìn mình chằm chằm!”

Châu Mỹ Duy muốn xù lông.

“Lúc ấy mình lo lắng không biết ứng phó

như thế nào, sau đó cha của Bùi Hưng Nam lên

tiếng hỏi một câu, bọn mình từ khi nào thì ở bên

nhau? Anh ta vậy mà không thèm cho mình một

tí mặt mũi nào, trực tiếp nói “Lên giường xong

liền đi đăng ký: Ông trời ơi, thật mất thể diện

chết đi được. Anh ta thật quá đáng”

Mẹ nó, lại bị cái tên Bùi Hưng Nam lưu manh

giả danh tri thức kia cho hố.

Kiều Bích Ngọc thấy Châu Mỹ Duy thẹn quá

hóa giận, bỗng nhiên có chút buồn cười.

Châu Mỹ Duy càng nói càng kích động, chán

nản, “Cậu biết anh ta tồi tệ nhất là cái gì không?”

“Hôm qua bị mấy trưởng bối nhà anh ta bắt

lại thẩm vấn thì cũng thôi đi, nhưng cái tên đáng

chết Bùi Hưng Nam còn gọi con trai hắn Bùi

Thanh Tùng ra cùng nói chuyện. Cái tên nhóc

Bùi Thanh Tùng kia mỗi lúc nhìn mình, ánh mắt

vô tội giống như đang trách cứ mình đoạt mất vị

trí của mẹ nó. A, mình thật sự xấu hổ vô cùng,

mình thật có lỗi với nó.”

Châu Mỹ Duy đi đến chỗ khúc quanh của

một con ngõ nhỏ, cô dựa vào vách tường, ủ rũ

đến mức không muốn đi.

“Mình cảm thấy Bùi Thanh Tùng thật sự

thích cậu.”

Châu Mỹ Duy thở dài một hơi, “Kiều Bích

Ngọc cậu không hiểu, trẻ con đều rất nhạy cảm,

cậu xem kể cả Quan Liên đối xử với Bùi Thanh

Tùng chưa đủ tốt, nhưng cô ta vẫn là mẹ Bùi

Thanh Tùng, vẫn máu mủ tình thâm.”

Nghe đến đó, Kiều Bích Ngọc tròn mắt nhìn

Châu Mỹ Duy, trong đáy mắt như có điều suy

nghĩ, ‘Máu mủ tình thâm’.

Hai cô đứng ở một góc của con đường buôn

bán rất phồn hoa, còn tầm nửa tháng nữa là đến

tết, cho nên phố lớn ngõ nhỏ đều tấp nập người

qua lại, từ cửa hàng lớn đến các quầy hàng nhỏ

đều bày vô số hàng hóa, khắp nơi ồn ào náo

nhiệt, đã rất có không khí tết.

Kiểu Bích Ngọc lấy lại tỉnh thần, cô nhìn

sang đối diện góc đường có một thân hình nhỏ

bé quen thuộc đang hướng chiếc đầu nhỏ nhìn

qua bên chỗ các cô đang đứng.

Rất nhanh Kiều Bích Ngọc nhận ra đối

phương, đưa tay vẫy người bên kia, hô một tiếng,

“Bùi Thanh Tùng.”

Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia mặc bộ vest

màu đen, một thân soái khí, cậu bé có khuôn

mặt trắng nõn nà, ngũ quan tỉnh xảo, vô cùng

tuấn tú làm người ta yêu thích, các cô gái đi dạo

phố thi thoảng cũng trêu đùa cậu bé.

Bị Kiều Bích Ngọc phát hiện hành tung,

khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Thanh Tùng có chút

xấu hổ, đành phải thoải mái đi tới, mà phía sau

hắn còn có một vị trưởng bối nắm bàn tay nhỏ

bé của cậu.

Châu Mỹ Duy đứng tại đối diện Kiểu Bích

Ngọc nên không thấy rõ tình hình, nghe cô hô

một tiếng, lập tức quay người nhìn về phía sau,

giật mình nhảy dựng lên.

Sao mà trùng hợp như vậy.

“Cô Bùi.”

Châu Mỹ Duy thấy mẹ của Bùi Hưng Nam, lễ

phép chào một tiếng.

Kiều Bích Ngọc cũng không nhận ra người

nhà của Bùi Hưng Nam, nghe Châu Mỹ Duy xưng

gọi như vậy, cũng theo cô ấy gọi một tiếng,

“Chào cô Bùi.”

Mẹ của Bùi Hưng Nam là giảng viên đại học,

chủ yếu làm nghiên cứu chữ tượng hình Ai Cập

cổ, bà ấy có dung mạo đoan trang thanh tú, lông

mày cong cong, ánh mắt như có ý cười, phong

cách nói chuyện cử chỉ toát lên vẻ thư hương thế

gia dịu dàng khí chất.

“Cháu chính là cháu dâu Quách gia đúng

không, lần trước ta cùng chồng ta đến Quách gia

có thoáng thấy cháu.”

Mẹ của Bùi Hưng Nam mỉm cười nắm lấy tay

Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc tùy ý cười một tiếng, cô thử

đánh giá mẹ của Bùi Hưng Nam dưới vị trí của

Châu Mỹ Duy, cảm thấy người phụ nữ này hẳn là

rất hiển lành, có thể chung sống được. Bất kể

như thế nào, khẳng định tốt hơn nhiều so với

Quách Thanh Nga và Giang Mỹ Linh.

Châu Mỹ Duy lúc trước ở nhà Bùi Hưng Nam

thấy rất thích vị phu nhân này, thư hương thế

gia, có học thức, có nội hàm, mà lại có lòng thiện

lương rất dễ thân cận.

Nhưng bây giờ, nói thật, đột nhiên từ một

bảo mẫu biến thành con dâu Bùi gia, Châu Mỹ

Duy vẫn cảm thấy chưa thể quen được, cô hiện

tại chỉ cảm thấy khó chịu.

Bùi Thanh Tùng nắm tay bà nội, đôi mắt to

sáng long lanh, vô cùng ngoan ngoãn chào hỏi,

“Cô Kiều, dì Châu.”

Châu Mỹ Duy liếc mắt qua tên tiểu quỷ này,

rồi nhìn về phía mẹ Bùi Hưng Nam cười xấu hổ

hỏi, “Trùng hợp như vậy, cô cũng ra mua đồ?”

Mẹ Bùi Hưng Nam cười rất từ ái, đưa tay

vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Bùi Thanh Tùng, sau

đó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Châu Mỹ

Duy, nói với cô.

“Là Bùi Thanh Tùng nói muốn ra theo dõi cháu.”

“Bà nội!”

Bùi Thanh Tùng nghe thấy thế, lập tức

kháng nghị.

“Đàn ông con trai dám làm dám chịu, chẳng

phải lúc trước cháu sợ cô Mỹ Duy chạy đi mất,

bà còn chưa kịp ăn cơm trưa đã bị cháu túm đi

sao? Cháu còn hung hăng nói muốn theo dõi sát

sao, sợ mất dấu, lại sợ bị phát hiện.” :

Mẹ Bùi Thanh Tùng chuyện hài hước dí dỏm,

mỉm cười trêu chọc cháu trai.

“Cháu không có.”

Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng khuôn mặt đỏ rực,

bướng bỉnh kiêu ngạo không chịu thừa nhận.

Châu Mỹ Duy hiểu rõ tính khí của Bùi Thanh

Tùng, không thể ôm trán bất lực.

Với tư cách là người ngoài, Kiểu Bích Ngọc

nhìn bọn họ, trong lòng vui mừng cho Mỹ Duy.

Bùi gia là một gia đình tốt, tuy không phải là kiểu

quan chức giàu có, nhưng cũng tính là sung túc,

có học thức. So với sự tranh đoạt, đấu đá của

các gia đình thượng lưu, cuộc sống như thế này

thật tốt.

Cô Bùi nói rằng chưa ăn trưa, nên Kiều Bích

Ngọc và mọi người quyết định tìm một nhà hàng,

trước khi tiếp tục mua sắm.

Bây giờ là hai giờ chiều, buổi trưa nên không

có nhiều người, ở sảnh trông rất sạch sẽ và rộng

rãi. Cô Bùi nói rằng bây giờ vào phòng riêng thì

phiền phức lắm, nên tất cả quyết định ngồi ở bàn

ngoài sảnh.

Nhà hàng này nổi tiếng với món bánh bao

súp và bánh bao thịt heo nướng, Châu Mỹ Duy

gọi một một vài suất, đồng thời gọi món súp cà

rốt cho Thanh Tùng

“Cháu không muốn ăn cái này.”

Cậu bé Thanh Tùng lập tức không chịu ăn

món được mang đến.

Châu Mỹ Duy lập tức dạy dỗ cậu, “Cháu

nghĩ cô không biết sao? Cô giáo cháu bảo lần

nào cháu cũng lén giấu cà rốt trong chậu hoa,

bây giờ mau ăn món này đi.”

Khi Châu Mỹ Duy là bảo mẫu của Thành

Tùng, giáo viên mầm non vẫn thường kể cho cô

nghe về những hành vi xấu của cậu.

Bà Bùi chỉ cười khi nghe điều này.

Thanh Tùng không thích cà rốt, cho rằng đó

là thứ khó ăn nhất trên đời, hơn nữa cậu cũng

không phải là thỏ. Tại sao phải ăn cà rốt?

Cậu bé bực bội, đẩy đĩa súp cà rốt ra xa

hơn, muốn chống đối đến cùng.

Giây phút này, Châu Mỹ Duy bỗng ra dáng

mẹ kế, hung dữ nói, “Thanh Tùng, cháu thật kén

ăn, không ăn cà rốt sẽ không thông minh đâu.”

Tuy nhiên, vào lúc này, bà Bùi ngạc nhiên

nói: “Cô Kiều, tại sao cô chỉ ăn vỏ mà không ăn

nhân trong bánh bao?”

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu. Một bàn, ba

người, sáu cặp mắt nhìn cô chằm chằm, đột

nhiên cô thấy xấu hổ.

“Cháu… cháu không thích ăn bánh bao.” Cô

ngập ngừng giải thích.

“Cháu không thích ăn bánh bao sao?”

“Không hẳn, cháu không thích ăn bánh bao

nhân thịt. Nếu là nhân tôm, cháu sẽ ăn một ít,

cháu chỉ thường ăn bánh bao hấp.”

Bà Bùi và Thanh Tùng rất tò mò với hành vi

kén ăn kỳ lạ của cô.

“Cháu nghĩ thật kỳ lạ khi thịt bị băm nhỏ như

vậy.“ Đây là lời giải thích của Kiều Bích Ngọc.

Châu Mỹ Duy nhìn bạn mình một cách bi

thảm.

Vốn dĩ muốn dạy cho Thanh Tùng về việc

không được kén ăn, nhưng cô lại quên mất Bích

Ngọc mới là người kén ăn nhất ở đây.

Thanh Tùng vẫn rất quý Bích Ngọc, để

chứng minh sự nam tính của mình, cậu nhanh

chóng ăn sạch đĩa súp.

Sau khi dùng bữa xong, họ đến quầy thanh

toán hóa đơn, khi chuẩn bị rời đi gặp một người

họ hàng Bùi gia.

Một phụ nữ trẻ khoảng tuổi đang đẩy xe

em bé, nhìn thấy bà Bùi và Thanh Tùng đã nhiệt

tình đến gần chào hỏi.

Dì Bùi nắm tay Châu Mỹ Duy và trò chuyện

với người bà con này rất tự nhiên, “Đây là con

dâu chị.”

“Hưng Nam kết hôn từ khi nào vậy?“ Người

phụ nữ có vẻ ngạc nhiên.

“Chị cũng bị bất ngờ. Bọn trẻ bây giờ kín

tiếng, lại thích làm theo ý mình. Kệ, miễn là sống

tốt với nhau.”

Rõ ràng Châu Mỹ Duy lại không ngờ lại gặp

người quen trong tình huống đột ngột như vậy,

trong lòng có hơi lo lắng. Bà Bùi đã thừa nhận

con dâu, câu bé Thanh Tùng cũng đứng cạnh Mỹ

Duy khiến cô phải mỉm cười trước tình huống

như vậy. Còn Bích Ngọc cũng chỉ biết giữ im lặng.

Kiều Bích Ngọc đứng sang một bên, không

xen vào, cứ nhìn chằm chằm vào đứa bé trong xe

đẩy.

Vào lúc này, cô cảm thấy trẻ sơ sinh là

những sinh vật nhỏ bé, rất tuyệt với. Chúng

trắng trẻo, bé bỏng, mềm mại, tưởng như chỉ cần

một cái chạm nhẹ cũng làm chúng đau.

Mặc dù đã từng hoài thai, nhưng cô lại chưa

từng tận tay ôm trong lòng những sinh mạng nhỏ

này ấy… chắc hẳn chúng cũng yếu ớt, cần được

che chở như thế này.

Kiều Bích Ngọc tự hỏi, liệu hai đứa con sinh

đôi của cô có giống như vậy không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio