Chương : Đừng cưng chiều cô ấy
“Nhà họ Quách, vậy mà mùng một đầu năm lại trải qua ở nơi
này…”
Đã là đêm khuya, cả ngày Kiều Bích Ngọc đều vô cùng buồn bực,
buổi tối không ngủ được, chạy tới vườn hoa ở sau nhà ngắm phong
cảnh.
Nhìn hoa cỏ trong vườn hoa, hành lang gấp khúc tinh xảo của
nhà họ Quách, cô cảm thấy mọi thứ đều không chân thực, cô chưa
bao giờ muốn sống ở nơi lộng lẫy rộng rãi như vậy.
“Chẳng trách những người phụ nữ khác nhìn thấy Quách Cao
Minh sẽ như nhìn thấy miếng thịt, giống như hổ rình mồi…” Gả vào
nhà họ Quách đúng là rất hư vinh.
Một cơn gió đêm thổi tới, Kiều Bích Ngọc co rúm cổ lại, chà xát
hai tay, rất lạnh.
“Cô đứng ở đây làm gì?” Bỗng nhiên ở phía sau vang lên giọng
nói trầm thấp.
Kiểu Bích Ngọc vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức cảnh giác
hơn.
Cô xoay người sang chỗ khác, thì thấy Quách Cao Minh bước
nhanh về phía mình, trong lúc này, cô không biết nên nói gì.
Anh quay trở về làm gì, không phải là anh muốn ở lại bệnh viện
với cô Lê của anh sao?
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tối nay trăng không sáng lắm, chỉ có
ngọn đèn màu cam ở trong vườn hoa, Quách Cao Minh thấy cô bị gió
lạnh thổi đôi má hơi ửng đỏ.
“Hơn nửa đêm cô không ngủ, đứng ở đây làm gì?“ Không biết vì
sao, giọng nói của anh rất bực bội.
Chẳng lẽ đi dạo ở vườn hoa cũng không được sao? Cô rất muốn
phản bác, nhưng không dám.
“Sau giờ tối trở về phòng ngủ đi!“ Quách Cao Minh giống như
có thể đọc được tâm tư của cô, lạnh lùng âm trầm ra lệnh cho cô.
“Dựa vào cái gì chứ?“ Cô vô cùng tức giận, trực tiếp hét lên.
Đối với cô Lê thì dịu dàng như vậy, vừa về nhà thì dạy bảo cô,
dựa vào cái gì?
Ánh mắt của Quách Cao Minh càng lúc càng thâm thúy phức tạp,
tiến lên một bước, không hiểu sao trong giọng nói của anh lộ ra tức
giận: “Cô cảm thấy một người phụ nữ mang thai thích hợp chạy loạn
khắp nơi à?”
“Tôi không có…” Cô vừa định phản bác, lại nghĩ tới vừa rồi mình
thật sự ra ngoài một chuyến.
Quách Cao Minh cúi thấp đầu nhìn lòng bàn tay cô đều bị lạnh
mà đỏ lên, biểu cảm càng không kiên nhẫn, không nói nhiều lời, vươn
tay kéo cô đi vào trong phòng.
Quả nhiên tay của cô rất lạnh, bước chân của Quách Cao Minh
càng có vẻ bực bội.
Kiểu Bích Ngọc bị anh đột nhiên nắm lấy, gần như là kéo đi, cô
rất không hài lòng: “Này, buông ra, tôi sẽ tự mình di…”
Quách Cao Minh nghe thấy tiếng hét của cô ở phía sau, vẻ mặt
không được tốt cho lắm, dẫn theo cô đi vào phòng rồi lập tức buông
lỏng cô ra.
“Về phòng ngủ đi!“ Trong giọng nói của anh có chút không kiên
nhân.
Kiểu Bích Ngọc nhìn gương mặt âm trầm của anh, trong lòng
càng thêm bực bội rồi.
“Tôi không ngủ!”
Cô tức giận nghiêm mặt, trực tiếp nói ba chữ.
“Cô!” Quách Cao Minh tức tới mức vẻ mặt âm u, vậy mà còn dám
mạnh miệng.
“Kiểu Bích Ngọc, lần trước cô cầu xin tôi thế nào, cô nói mình sẽ
làm mẹ thật tốt, cô mang thai đi khắp nơi để gió đêm thổi, cô có kiến
thức hay không vậy?”
Kiểu Bích Ngọc mấp máy môi, không dám phản bác nữa, cúi đầu,
biểu cảm hơi xấu hổ.
Quách Cao Minh thấy cô đột nhiên im lặng, cúi gằm đầu giống
như nghiêm túc nghĩ lại, trong lòng vừa tức vừa… Hết cách với cô.
“Về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.“ Bây giờ, giọng điệu của anh dịu đi
một chút.
“Tôi không ngủ.” Cô vẫn nói câu này.
Quách Cao Minh nheo mắt lại, trừng mắt với người phụ nữ đối
diện.
Anh đã sớm biết người phụ nữ này rất phiền phức, rất khó nuôi…
“Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc là cô muốn làm gì… Quách Cao Minh
nghĩ tới những người khác đều khuyên anh đừng làm khó dễ Kiều
Bích Ngọc, hiện giờ nhìn thấy cô, càng nghỉ càng tức giận, kìm nén
bực bội trầm giọng hỏi lại.
“Tôi đói bụng.” Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chằm chằm hơi xấu
hổ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, rầu rĩ nói: “Ông nội nói mang thai
không được ăn quá no, mà dạ dày của tôi lại lớn…”
Gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Quách Cao Minh ngẩn ra, bị câu
nói “dạ dày của tôi lớn” chọc tức.
Kiều Bích Ngọc cúi đầu, không dám nhìn anh, đôi má hơi ửng đỏ
vì xấu hổ, đói bụng không ngủ được…
“Không cần, đừng gọi đầu bếp.” Cô lén ngẩng đầu, lập tức nhìn
thấy Quách Cao Minh vừa định gọi người giúp việc, cô nhanh chóng
ngăn cản: “Tôi không muốn nửa đêm đánh thức người khác, hơn
nữa…”
Biểu cảm của cô hơi chột dạ: “Tôi không thích ăn cháo dinh
dưỡng lắm.” Ai muốn ăn mấy thứ đó, còn khó ăn hơn cả cháo trắng!
Người phụ nữ này đúng là kén ăn!
Quách Cao Minh tức tới mức sắc mặt âm trầm, ánh mắt phức tạp
nhìn chằm chằm cô rất lâu…
Thật ra chính bản thân Kiểu Bích Ngọc cũng không rõ chuyện
này là sao, tóm lại… Cuối cùng hai bọn họ lén lút tới phòng bếp.
Vốn dĩ cô định nhân lúc mọi người đều ngủ thiếp đi, lén đi vào
phòng bếp tìm chút gì đó để ăn, kiếm chút gì đó lấp đầy bụng, nhưng
Quách Cao Minh lại giúp cô nấu mì! Kiều Bích Ngọc có chút được
cưng chiều mà sợ hãi.
“Cô biết nấu không?” Quách Cao Minh liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô
đừng ở đây cản trở.
Kiểu Bích Ngọc không biết nấu nướng, trên cơ bản, ở trong bếp,
cô chính là đồ bỏ đi, khổ luyện nhiều năm, vẫn không có chút thiên
phú nào, thậm chí ngay cả nấu mì, cô cũng không biết.
Kiều Bích Ngọc thành thật đứng trong góc, nhìn Quách Cao Minh
cho mì vào, lại thái một ít hành và thịt bò, hơn nữa anh còn ướp một
số gia vị khiến thịt bò nhìn rất ngon.
Nhớ tới món canh lươn hầm mà Quách Cao Minh nấu mấy ngày
trước, cô có chút giật mình, không ngờ tới tài nấu nướng của anh lại
tốt tới vậy.
“Quách Cao Minh, có phải là anh rất thích vào bếp hay không?”
Cô thán phục một tiếng.
Tay cầm dao của Quách Cao Minh hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô
với ý tứ hàm xúc không rõ, giống như hơi bực mình, anh không để ý
tới cô.
Kiểu Bích Ngọc chú ý thấy anh hơi tức giận, vội vàng bổ sung
một câu: “Thật ra tôi muốn nói, người đàn ông vào bếp nấu ăn rất
giỏi, trước đây tôi còn muốn tìm một người chồng là đầu bếp.“
“À…“ Anh tùy ý đáp lại một tiếng, nhớ tới một việc trước đây, biểu
cảm của anh trở nên phức tạp.
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy tối nay anh hơi khác thường, cô nghĩ
một lát, có khả năng là do sang năm mới.
“Quách Cao Minh, anh có thể nấu món tôm chiên xù được
không?”
Anh ngước mắt lên nhìn cô, thấy rõ được vẻ mặt thèm ăn của
Kiểu Bích Ngọc, cô còn đảo mắt nhìn anh, giống như rất thèm ăn.
Quách Cao Minh vô cùng tức giận: “Không có tôm!“ Không biết
vì sao anh lại để ý tới cô.
“Tôi thấy trong nhà có rất nhiều cua, từ bên Úc mang tới…“ Trong
giọng nói của cô có chút kích động: “Hấp cua lên, sau đó chiên giòn,
ăn rất ngon!”
Trộn lẫn bột mì, trứng và nước với nhau, bỏ thịt cua vào trong,
sau đó thả vào trong chảo dầu rán vàng, cuối cùng… Có món cua tẩm
bột chiên giòn.
“Quách Cao Minh, anh đúng là giỏi thật đấy!”
Kiểu Bích Ngọc có chút hưng phấn, chủ động nhận lấy cái bát to
trong tay anh, dùng đũa kẹp hai miếng cua tẩm bột chiên giòn vào
trong mì nói: “Tôi dễ nuôi lắm, không cần bỏ vào nước chấm giúp tôi
đâu.” Cho vào trong mì ăn luôn là được.
Quách Cao Minh tức giận nhìn bộ dạng kích động của cô, còn
không biết xấu hổ nói mình rất dễ nuôi.
Kiều Bích Ngọc bưng bữa tiệc lớn mỹ vị của cô ra ngoài bàn ăn
cơm, ăn như hổ đói, Quách Cao Minh đứng ở một bên, nhìn cô ăn rất
thỏa mãn.
Bỗng nhiên vẻ mặt anh hơi phức tạp, không biết tối nay anh bị
làm sao vậy, vậy mà thật sự giúp cô làm chuyện nhàm chán như thế.
Kiểu Bích Ngọc ăn uống no say, tâm trạng vô cùng tốt, dán sát
vào anh chân thành nói cảm ơn.
“Ăn no rồi chứ? Hài lòng chưa?” Quách Cao Minh nhìn gương mặt
ngây ngốc tràn ngập ý cười của cô, chán nản ra lệnh một câu: “Ngủ
đi!”
Kiểu Bích Ngọc lập tức ngoan ngoãn thay đồ ngủ lên giường,
không dám lỗ mãng.
Cô ôm chăn, lộ ra biểu cảm vô cùng hạnh phúc, còn có chút
không dám tin, cậu chủ như anh mà tự mình nấu mì cho cô, còn nấu
cho cô món cua tẩm bột chiên giòn cô thèm đã lâu, nếu mỗi ngày anh
đều như vậy thì tốt biết mấy.
Quách Cao Minh đi từ trong phòng tắm ra, người phụ nữ trên
giường đã ngủ thiếp đi.
Dưới ánh đèn mờ tối, lông mày cô hơi nhíu lại, trên gương mặt
còn có ý cười, tốt hơn vẻ mặt cảnh giác lúc trước nhiều.
Quách Cao Minh nhìn cô như vậy, hơi thất thần, vén chăn lên,
nằm ở một bên khác, lúc này mới phát hiện ở giữa chiếc giường bị cô
dùng gối chắn.
Không biết tức giận từ đâu tới, vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm,
anh vươn người qua chiếc gối này, tay phải nắm lấy cái mũi của cô,
bịt mũi cô lại không cho cô thở giống như trừng phạt.
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy không thoải mái, thở rất khó khăn,
gương mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại.
Nhưng hai tay quơ lung tung theo bản năng: “Buông ra, buông…”
Ở trong mơ cũng sẽ phản kháng.
Quách Cao Minh thấy bộ dạng cô rất khó chịu, lúc này mới buông
lỏng cô ra, anh cười khẽ một tiếng, rất nhỏ, đè nén chút cưng chiều.
Anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, kéo cái gối ở giữa giường
xuống, kéo chăn cho cô, lúc này mới tắt đèn ở đầu giường, nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Lúc trước Kiều Bích Ngọc bị người ta bắt đi, anh vẫn luôn bận
rộn, bỗng nhiên Lê Yến Nhi trở về, anh cũng không nhàn rỗi, tối nay,
thật ra anh còn mệt hơn cả cô…
Tuy anh ngủ rất sâu, nhưng từ xưa tới nay Quách Cao Minh luôn
rất nhạy cảm, cho dù là đi ngủ anh vẫn rất cảnh giác.
Khoảng gần giờ sáng, anh cảm nhận được cơ thể của người
phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên co rút lại, còn run rẩy một phen.
Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô.
“Kiều Bích Ngọc!” Quách Cao Minh hoảng sợ, lập tức tỉnh táo lại.
Người phụ nữ ở bên cạnh vẫn nhắm chặt mắt, không đáp lại anh,
nhưng gương mặt của Kiều Bích Ngọc có vẻ tái nhợt, trên trán chảy
đầy mồ hôi lạnh.
Lông mày Quách Cao Minh nhíu chặt lại, bàn tay to vươn về phía
trán cô, rất nóng.
Anh lập tức xuống giường, cầm di động lên: “Lập tức gọi bác sĩ
Mạc tới đây…”
Bác sĩ riêng của nhà họ Quách nghe nói là cậu chủ tự mình gọi
điện, vội vàng đi tới đây nhanh nhất có thể.
“Sao lại thế này?”
Quách Cao Minh thấy vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng kiểm tra cho
Kiểu Bích Ngọc, trong lòng có chút không kiên nhẫn: “Cô ấy làm sao
vậy?” Rõ ràng là lúc trước rất tốt, hơn nửa đêm đột nhiên phát sốt.
Bác sĩ nghe anh hỏi với giọng điệu không thân thiện, có chút
khẩn trương mở miệng: “Cậu chủ, có phải là lúc trước mợ chủ bị cảm
lạnh hay không?”
“Tôi, tôi bị gió đêm thổi mà thôi.“ Kiểu Bích Ngọc ở trên giường
đã tỉnh dậy, nhưng đầu cô rất nặng, lúc này nói chuyện giọng nói hơi
khàn khàn.
Cô sợ Quách Cao Minh giáo huấn mình, chột dạ giải thích: “Tối
nay tôi có mặc quần áo dày.”
Quách Cao Minh nhìn cô vì phát sốt mà đôi má đỏ bừng bộ dạng
suy yếu, biểu cảm hơi tức giận, dời mắt nhìn bác sĩ trước mắt: “Tuần
trước cô ấy nhảy vào trong hồ bị cảm lạnh.”
Thiếu chút nữa là Kiều Bích Ngọc quên mất chuyện này, cô càng
thêm lo lắng hơn, vươn tay kéo góc áo của anh, cầu xin: “Quách Cao
Minh, đừng nói với ông nội, tôi cầu xin anh đừng nói với ông nội…”
“Tất cả video clip đều bị xóa, ông nội không biết.“ Anh nhìn bộ
dạng hoảng sợ của cô, nhỏ giọng nói một câu.
“Cậu chủ, nếu là tình huống như vậy, trong khoảng thời gian này
mợ chủ không thích hợp mệt nhọc.”
Đương nhiên là Quách Cao Minh biết, đây là nguyên nhân vì sao
anh muốn hủy bỏ hôn lễ.
“Nhưng mà cậu chủ, có phải là tối nay mợ chủ ăn đồ lạnh gì đó
hay không?” Bác sĩ lại hỏi một câu.
Quách Cao Minh nghĩ một lát, nói chỉ tiết, biểu cảm của bác sĩ
hơi kinh ngạc: “Cậu chủ, mang thai không được ăn cua.” May mà
không ăn quá nhiều!
Không thể cưng chiều cô.