Chương : Chúng tôi chắc chắn không ly hôn
“Cả người Kiều Bích Ngọc nóng lên hãm hập, cả
người nặng nề, không thoải mái mà quay sang đối diện
hai người, mặt vẫn nhâm nghiền, giọng nói trầm trầm,
thiêu thào nói nhỏ: “Con không đối bụng..”
Đôi má cô cũng vì nóng sốt mà đỏ hồng lên.
“Quãng thời gian trước ở Thụy Sĩ hắn rất mệt mi,
đã vậy lúc trưa còn đầm mưa nữa chứ..”
“Cung Nhã Yến cầm cặp nhiệt độ đo thân nhiệt cho
cô, nhịn không được mà nhỏ giọng trách mảng.
…Người thì gầy gò, lại dễ sinh bệnh, còn không
chịu ấn uống tứ tế”
Cuối cùng dì ấy cũng chỉ biết thở dài, từ nhỏ sức
khỏe của Kiều Bích Ngọc vẫn luôn rất tốt, chẳng biết
tại sao từ hồi gả về nhà họ Quách xong lại xây ra nhiều
nhiều chuyện như vậy.
‘Cung Nhã Yến xuống lầu thông báo cho Kiều Văn
‘Vũ chuyện Kiều Bích Ngọc sinh bệnh, sốt độ đổi với
người trưởng thành cũng không phải đặc biệt nghiêm.
trọng, bà cụ Kiều vẫn không nhịn được, lo lắng hỏi một
câu: “Tại sao đột nhiên lại đổ bệnh như thế chứ”
‘Vé mặt Kiều Văn Vũ đen kịt, nặng rrề như trời giông
bão, trong lòng ông lúc này có một cơn giận không
cách nào kìm nén đang chờ bộc phát.
“Trèo cao muốn gả vào nhà họ Quách làm cái gì,
.đến bây giờ đã được cái gì chưa mà suốt ngày xảy ra
chuyện rồi bây giờ lại đột nhiên đổ bệnh.
Ngay từ đầu ông đã không đông ý cho cô gả vào
nhà họ Quách, không biết tên Quách Cao Minh kia cho
con bé được cái gì, mấy thứ như vinh hoa phú quý nhà
này không cần, kết hôn một năm mà nhận hết đau kh
này đến hiếm nguy khác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
“Sắc mặt Cung Nhã Yến cũng trở nên phức tạp.
“Từ nhỏ sức khỏe của con bé Bích Ngọc vẫn luôn
rất tốt, rất ít khi bị bệnh… phải nhanh đưa con bé tới
bệnh viện để hạ sốt đi” Bà cụ Kiều cảm thấy bây giờ đi
viện vẫn là ổn thỏa nhất, không thì thật không yên tâm
nổi
‘Cung Nhã Yến mang rượu cồn và thuốc hạ sốt lên
rồi hỏi cô một tiếng,
..on không đi bệnh viện đâu”
‘Cung Nhã Yến cũng bất đắc dĩ: “Có lẽ cũng không.
có việc gì đâu, Cao Minh lau người bằng rượu cồn cho.
con bé đi rồi dán miếng dán hạ sốt lên, giờ đang độ,
chỉ cần lại cho nó nghỉ ngơi một chút chắc có thể hạ sốt
Kiều Bích Ngọc có một người ông ngoại là tướng
“quân họ Gõ, ông ấy cũng chỉ có một đứa cháu gái bên
ngoại là Kiều Bích Ngọc nên từ khi cô sinh ra đã vô
cùng yêu thương, chiều chuộng, chiều đến mức khiến
cô quá tùy tính, lại lớn gan, không sợ trời không sợ đất
nhưng cũng cho cô rèn luyện được một cơ thể khỏe
mạnh, cho nên từ bé đã chắng bao giờ sinh bệnh vặt
như vì bây giờ bỗng nhiên lại sốt tần nên như vậy
nên là một chuyện rất kỳ lạ
Kiều Bích Ngọc sinh bệnh cũng khiến trong lòng
những người nhà họ Kiều càng thêm bất mãn với nhà
họ Quách, Cung Nhã Yến nghĩ vậy cũng không nhìn
được mà thở đài một hơi
‘Cũng vì Kiều Bích Ngọc đổ bệnh nên cả nhà cũng
chẳng còn ai muốn ra ngoài ăn cơm nữa, Cung Nhã
‘Yến chỉ nấu nhanh vài món, mọi người cũng chí ăn tạm
cho đỡ đới.
“Đợi chút nữa con bé tỉnh ngủ thì lại cho con bé ăn
chút cháo nóng rồi mới được uống thuổc hạ sốt”
‘Cung Nhã Yến đang nấu cháo, đúng lúc trông thấy,
Quách Cao Minh đi từ trên lầu xuống liền nói
Minh, chúng ta ăn tối trước.”
Quách Cao Minh không để ý đến di ấy mà nhanh
‘nhanh chân mở cửa rồi đi ra ngoài.
‘Cung Nhã Yến kinh ngạc nhìn theo bóng dáng vội
vàng rời đi của Quách Cao Minh, không rõ Kiều Bích.
Ngọc đang bệnh mà Quách Cao Minh lại muốn đi đâu,
nhưng cũng không dám ngăn trở không cho anh ta rời
đi. Mặc dù Quách Cao Minh được coi là con rế trên
danh nghĩa của nhà họ Kiều, nhưng trước đó anh còn
là con trai của nhà họ Quách, nào có ai dám có ý kiến
gì với hành động của anh chứ.
‘Còn đối với nhà họ Kiều mà nói, trèo lên cành cao
như nhà họ Quách như vậy cũng không có gì đáng vui
vẻ, chỉ cảm thấy khó xử mà thôi.
‘Vẻ mặt bà cụ Kiều không hiề. dễ nhìn, bà ấy ngồi
trước bàn ăn, liếc nhìn những món ăn đơn giản bày.
trên bàn, trong nội tâm không khỏi cảm thấy tự tí
Nhà họ Quách kia không phải gia đình bình
thường, mang ra mấy món ăn tầm thường như vậy đế
mời cậu chủ của nhà đó quả thức là keo kiệt. Thực ra,
nhà họ Kiều bây giờ không còn lớn mạnh như trước
nữa, cũng vì thế mà càng cảm thấy tự tỉ, càng cắm
thấy hành động vừa rồi của Quách Cao Minh như đang
xem thường họ.
Nghĩ vậy, bà cụ Kiều không khỏi thở dài một hơi
lều Văn Vũ nặng nề đập đôi đũa xuống mặt bàn,
mặt đầy tức giận nói: “Nhã Yến, em ra khóa trái cửa
chính lại, sau này đừng cho mấy người ngoài tủy ý tiến
vào”
Vẻ mặt ung Nhã Yến có chút do dự, không biết
làm thế nào cho phải, dĩ ấy biết Kiều Văn Vũ chẳng qua
là đang giận chó đánh mèo, tức giận nên không muốn
cho Quách Cao Minh vào cửa.
Dì ấy vừa mới đứng dậy qua đóng cửa thì không
ngờ cánh cửa lại mở ra một lần nữa.
Người đi vào là một người đàn ông xa lạ, người
đàn õng đang mặc một bộ đồng phục của một nhà
hàng nào đó, trên tay là một thủng các tông, động tác
rất cẩn thận bê nó vào trong nhà, người này lễ phép.
mở miệng hi: “Thưa ngài, những thứ này ngài muốn
đặt ở đâu ạ
“Anh là ai,ai cho anh tự tiện đi vào như vậy?”
‘Vé mặt Kiều Văn Vũ đen kịt, nhìn thấy một người
xa lạ không kiêng nể gì bước vào nhà mình, ông lập
tức với lấy cây gây rồi chống bước nhanh tới đó
giãn mà quát lên
‘Cung Nhã Yến thấy ông cầm lấy cây gây thì vội
vàng chạy đến, sợ ông vì tức giận bước sai chân mà
ngã xuống. Di đến gần đỡ ông ấy, nhíu mày đánh giá
mấy nhân viên giao món ăn tới
“Chúng tôi không hiề đặt đồ ăn mang tới
‘Cung Nhã Yến còn chưa dứt lời thì lại nghe thấy
ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, quay sang nhìn
thì lại thấy một người phục vụ giao hàng khác tới
người này cũng bưng một thùng các tông vào hỏi: “Xin
hỏi, những món súp này muốn đặt ở đâu a”
“Ai gọi những thứ này vậy?”
“Là người đàn ông ở ngoài kia.”
Quách Cao Minh bước vào sau cùng, trên tay anh
cũng bê theo một thùng các tông đồ ăn được giao đến.
“Sau đó mấy thùng đồ ăn được người ta giao đến
khiến cho bàn ăn, bàn trà phòng khách, tủ TV, thậm chí
còn bày ra cả niền nhà, không chỗ nào còn trống.
Hai người nhân viên giao hàng bày xong tất cả
món ăn vào trong thì rất nhanh rời đi, trước khi đi còn.
không quên hô to một câu: “Chúc quý khách dùng bữa
ngon miệng, hẹn gặp quý khách lần sau”, vô cùng
chuyên nghiệp.
ung nhã Yến trợn mắt nhìn tất thảy. Trong nhà
tràn ngập đủ các loại đồ ăn nóng hổï, tử các loại cháo,
món xào, món chưng, bún, bánh bao, chè đậu đỏ, ngay
cả kem đều có luôn.
Ngay đến cả Kiều Văn Vũ chứng kiến màn này
cũng đơ ra không biết phải làm sao, ông cũng nhận ra
biểu tượng của nhà hàng nổi tiếng được in trong bao.
bị, đóng gói cẩn thận, đây chính là logo cúa nhà hàng
mà con gái ông thích ăn nhất, đứa con gái của ông
thích nhất mấy món nhà hàng này làm.
Quách Cao Minh không nối gì mà đi thẳng lên lầu
bai
“Thấy vậy mặt Kiều Văn Vũ lại trở về màu đen như.
trước, ông lập tức thúc dục Cung Nhã Yến: “Nhã Yến,
em lên xem con bé một chút, con bé bây giờ còn đang.
sốt cao, không biết bị tên người ngoài kia làm cái gì nữa
Vẻ mặt Cung Nhã Yến vô cùng bất đắc đị, Quách
Gao Minh này bồng nhiên trở thành một tay xấu xa cân
đề phòng rồi. D ấy cũng không trì hoãn chút nào mà
cũng nhanh chân chạy lên lầu hai. Quách Cao Minh
bồng nhiên mưa nhiều đô ăn như vậy về nhà, không
cần nói cũng biết là để hầu hạ.
“Không muốn!
‘Cung Nhã Yến vừa mới đi tới cửa phòng đã nghe
thấy trong phòng vang lên giọng nói trầm trầm, thêu
thào của Kiều Bích Ngọc: “Không ăn” Người phụ nữ
nghi trên giường vẫn đang nhâm chặt hai mất, dáng vẻ
kia quả thật giống mở mất cũng lười, nhỏ giọng từ chối
“Ăn một chén cháo thôi tồi còn uống thuốc..”
“Không”
“Em muốn ăn gì, dưới lầu đều có.
Quách Cao Minh ngồi tại mép giường, chăm chút
cho người phụ nữ nằm dài trên giường vì bệnh, giọng
nói rất nhẹ nhàng, nhưng còn gượng gạo, như thể chỉ
mới biết thế nào để dỗ dành người khác thôi vậy.
Cung Nhã Yến thấy một màn này thì kinh ngạc
không thôi. Đây là lần đầu tiên dì ấy chứng kiến một
Quách Cao Minh dịu đàng như vậy, sự kiên nhẫn cả
anh dành hết cho cô, từng chút một dỗ dành Kiêu Bích:
Ngọc mà không ngại mệt.
“Ăn bún hay mì?” Anh vẫn còn đang cò kè mặc cả
cùng cô,
“Không ăn”
Quách Cao Minh cau mày, cứ luôn bị từ chối thế
nên sắc mặt anh có chút khó coi. Cung Nhã Yến không.
thể không nhanh chân bước vào, dài ấy cũng không.
trông mong gì vào một cậu chủ nhà họ Quách có thể
nhân nại bao lâu với một người con gái
“Bích Ngọc rất t khi bị bệnh, nhưng một khi con bé
bị bệnh sẽ không muốn quan tâm đến người khác,
không cần xen vào, cứ để con bé muốn làm gì thì làm
là ổn rồi. Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
‘Cung Nhã Yến ôn hòa nói, những lời này dì ấy nói
là thật, nhưng Quách Cao Minh ngồi trên mép giường.
lại quay sang nhìn đi ấy bằng một ánh mắt bất thiện.
Ánh mất lạnh lùng kia như đang nói, cô ấy bị bệnh
mà còn không quan tâm, mặc kệ cô ấy sống chết, như
vậy khác nào ngược đãi cô ấy.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Cung Nhã Yến cũng
không biết nói gj, chí đành thở dài
Bên này, Quách Cao Minh lại tiếp tục ngồi ở mép
giường dỗ dành Kiều Bích Ngọc ăn uống: “Uống một ít
súp, có súp hảo sâm em thích”
Kiều Bích Ngọc nâm trên giường nghe vậy hơi do
dự một chút.
“Ăn chút gì đó sau uống thuốc thì mới không cần đi
bệnh viện.
“Tôi không đi bệnh viện!” Kiều Bích Ngọc bỗng
nhiên lớn tiếng phản đối, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn
Quách Cao Minh rất kiên nhãn, anh thỏ tay đẩy
chăn mềm ra, tranh cho cô khó thỏ: “Kiều Bích Ngọc,
nghe lời! lời này bồng nhiên không ngăn cản được mà
lộ ra một chút tức giận.
Nhưng lời này vừa nói ra lại khiến người phụ nữ:
trên giường chú ý ới anh, hai mắt cũng mở ra nhìn
thẳng vào mặt anh, anh mắt đây mơ hồ. Quách Cao
Minh nhìn bộ dáng yếu ớt của cô trong lòng bỗng nhiên
rất xúc đông, lại thấy hối hận vì ngữ khí mình vừa dùng.
Anh thả nhẹ thanh âm thương lượng cùng với cô:
“Kiều Bích Ngọc, em muốn ăn gì, em phải ăn lót dạ
một chút gì đó thì mới có thể uống thuốc được, em
uống thuốc xong, em muốn gì anh cũng đồng ý, được không?”
‘Cung Nhã Yến nhìn một màn trước mắt bằng ánh.
mắt đầy khó tin, trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ
Kì quái. Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
bây giờ Quách Cao Minh này bỗng địu dàng một
cách khác thường, anh ta kiên nhẫn nói chuyện, dỗ
dành Kiều Bích Ngọc rất ân cần, nhưng nhìn bộ đáng
anh chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, trái lại còn giống
như rất hưởng thụ khi chăm sóc cho cô, có vẻ như rất
vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, nhe nhàng của
Kiều Bích Ngọc khi cô bị bệnh.
Kiều Bích Ngọc khi bị bệnh sẽ trở nên vô cùng an
tính, ÿ lại, dì ấy Quách Cao Minh có vẻ nhầm lẫn.
nghiêm trọng rồi, bởi vì cho dù là khi còn bé, Kiều Bích
Ngọc bị ốm cũng không bao giờ khóc, không đòi hỏi,
càng sẽ không làm nững người khác.
“Trên giường, Kiều Bích Ngọc bó chãn tròn quanh
người chỉ duy nhất lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ. Cả
người cô đều phát nhiệt da thịt cũng vì thế thế mà đỏ
ửng lên, mãi tóe dài trên gối cũng lòa xòa xõa bung
‘Quách Cao Minh nhìn thấy thì vô thức kéo nhẹ tíc cô.
‘Thế nhưng người phụ nữ trên giường giống như.
ghét anh quá phiền toái vậy.
“Anh đừng có làm phiên nữa”
kiều Bích Ngọc bị sốt đến mức đầu óc cứ mơ mơ.
hồ hồ, khẽ vung tay đuối tay anh đĩ, sau đó lại trở mình,
khuôn mặt lại vui sâu vào trong gối giống như không
nghe hốt thảy bên ngoài nói gì, không muốn bị quấy rầy.
Khuôn mặt tuấn tú của Quách Cao Minh cứng đờ.
Anh nhớ rõ, ai đó nói rằng con gái khi bị bệnh sẽ
rất yếu ở, nghe lời, thích làm nũng, lại muốn có người
để ÿ lại. Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
‘Vậy tại sao tình trạng của anh lúc này chẳng giống
gì vậy?
‘Cung nhã Yến nhìn thấy thế cũng buồn cười, nhưng
đương nhiên không dám cười ra tiếng. Dì ấy ho nhẹ vài
tiếng rồi lại lặp lại đề nghị vừa nãy: ‘Đã đo thân nhiệt
rồi, con bé cũng đang bắt đầu hạ sốt, cứ để cho con bé
ngủ đi, không cần làm phiền nó,lát nữa con bé tỉnh dậy thấy
đói sẽ tự giác lấy đồ để ấn”
“Cậu cũng xuống dưới ăn chút gì đi.”
Mua nhiều đồ như thể để dưới lậu, Cung Nhã Yến
đoán chừng, khả năng Quách Cao Minh đã mua toàn
bộ menu, mỗi mon mua một phần nghĩ rằng chắc chắn
Kiều Bích Ngọc sẽ thích rồi chọn một món ăn, nhưng
lại không ngờ rằng Kiều Bích Ngọc còn không thèm để
ý đến cậu ta.
DÌ ấy cho rắng người đàn ông này sẽ nhất quyết
không chịu đi mà ngồi lì ở đây, lại không ngờ, một lát
sau, mặt Quách Cao Minh văn lạnh tanh gật đâu với
mình một cái, sau đó anh lập tức đi xuống lầu
Cung Nhã Yến chỉnh lại dáng ngủ của Kiều Bích
Ngọc, nhìn lại cháu mình rồi lại nhịn không được quay
đầu đánh giá bóng lưng của Quách Cao Minh đang rời đi
‘Cung Nhã Yến rất kinh ngạc khi nhìn thấy Quách
Cao Minh kiên nhân chăm sóc Kiều Bích Ngọc như vậy.
Trước kia dì ấy đã từng phản đối Kiều Bích Ngọc
.đến với Quách Cao Minh, năm ấy ngoài trì chỉ ấy, mẹ
của Kiều Bích Ngọc và Quách Tuấn Hùng ra thì không
ó ai chấp nhân chuyện hoang đường đó, cũng như
chuyện để Kiều Bích Ngọc gả vào một nhà gia thế như.
nhà họ Quách, ai cũng sợ Kiều Bích Ngọc gả về đó sẽ
bị người ta bắt nạt, phải chịu uất ức.
Hiện tại xem ra, mọi chuyện cũng không phải như.
mình tưởng tượng.
Quách Cao Minh đã xuống lầu, ban đầu anh nghĩ
rằng cầm món súp hải sâm lên lầu rồi lại tiếp tục cò kè
‘ mặc cả với Kiều Bích Ngọc, uy bức lòi dụ nhất định.
phải để cô ăn chút gì đó vào bụng. Hơn nữa cô đang sốt
người chắc chân sẽ mất nước nên sẽ khát nên lúc
nãy khi anh nhắc đến súp hái sâm thì cô do dự, không
tổ vẻ bài xích.
Nhưng mà, khi anh vừa mới xuống thì đã thấy Kiều
‘Văn Vũ mặt lạnh tanh nhìn anh rồi khiển trách.
“Con gái tôi không chịu nổi ân huệ lớn này của cậu
đâu, những thứ này cậu mang đi tất đĩ, con bé sẽ
không ăn những gì cậu mua đâu, cũng không cần đến
sự chăm sóc của cậu, nhà của tôi cảng không chào.
đón cậu!”
Kiều Văn Vũ tức giận nói, trong lời nói không khách
khí chút nào mà thắng thân đuổi người.
‘Sắc mặt Quách Cao Minh lập tức trở nên âm trầm
khó coi,hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông
trung niên đứng chân ở đầu câu thang
“Chuyên của tôi với cô ấy, không cân các người xen
“Anh đề thấp giọng, lạnh lùng nối
Kiều Văn Vũ giận đến không tự kiềm chế được:
“Sao? Chuyện của cậu với nó, cậu với nó thì có chuyện
gì.. ngay từ khi bắt đầu đã là do cậu ép buộc nó, nó
ngay từ đầu đã không nên đến với cậu, tất cả là do
mình cậu giở trò sau lưng.”
“Quách Cao Minh, tôi mặc kệ mục đích của cậu là
gì mà đến với nó, nhưng những thứ xung quanh lẫn.
các mối quan hệ sặc mùi lợi ích quanh cậu quá phúc.
tạp, không phù hợp với thế giới nó đang sống. Hơn nữa,
ngay cả con cái cũng không phái sự ràng buộc giữa
cậu và nó, nên cậu đừng hèn hạ tới mức dùng những
đứa trẻ để áp lên con bé thứ gọi là trách nhiệm và đạo.
đức nữa”
“Con bé là do tự tay tôi nuôi lớn, tôi hiểu rõ nó, nó.
rất độc lập không bao giờ sẽ ÿ lại, thuận theo một tên
đàn ông, con bé rất kiên cường, cũng không cân đến
sự chăm sóc của cậu!” Kiều Văn Vũ nổi giận đùng
đủng, từng câu từng chữ cảng ngày càng giống quát
len, thanh âm vang vọng khâp cả căn nhà.
“Trân lâu Cung Nhã Yến cũng loáng thoáng nghe
thấy tiếng ồn ào nên vội vàng chạy xuống xem, bà cụ
Kiều ở phòng khách cũng nghe rõ mồn một nên vội
vàng đi tới điều hòa bầu không khí căng thẳng này
Nhưng Quách Cao Minh cứ đứng lặng đó nghe
từng câu trách cứ của Kiều Văn Vũ lại không hề phản
bác nửa chữ.
Mà trong đầu anh lúc này bỗng lại vọng lại lời nói
của Kiều Bích Ngọc với anh lúc trước, Tôi không cầu.
anh cứu tôi, tôi cũng không cần anh
‘Cung Nhã Yến nhìn về phía Quách Cao Minh vẫn
đang đứng lặng, tầm mặc không nói, trong lòng không
khỏi lo lắng bất an.
Hồi lâu sau, hai mắt Quách Cao Minh lạnh lùng
nhìn về phía mấy người, ngữ khí trong lời nói cũng rất
bình tĩnh: “Các người có hai lựa chọn.”
“Các người hoặc trở thành người nhà của tôi, hoặc.
trở thành kế thù của tôi”
“Thanh âm của Quách Cao Minh lạnh lếo và nặng
Cung Nhã Yến nghe vậy hai mắt cũng trợn trồn,
đầy kinh hãi mà nhìn anh, Kiều Văn Vũ nghe anh trắng
trợn uy hiếp như vậy thì hung hãng trừng mắt nhìn anh,
tức giận vô cùng, huyết áp cao vọt lên, ngón tay run
run chỉ vào mất anh.
Quách Cao Minh thì như không có việc gì, thản
nhiên vòng qua Kiều Văn Vũ rồi đi tới lấy món súp hải
sâm vẫn còn ấp rồi lại đi thẳng lên lâu hai, mặc kê
người nhà họ Kiều vẫn chưa hết bằng hoàng.
Đi được mấy bước anh tựa như lại nhớ đến điều gì
mày hơi ngừng lại, mở miệng lạnh lùng bố sung thêm.
một câu: “Cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi chắc chẩn sẽ
không ly hôn”