Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tối hôm qua, cô ôm tôi suôt cả một đêm

“Sao lại có thể như vậy được, đây rõ ràng là nick zalo của chị

mà…”

Diệp Tuyết đưa điện thoại di động của cô ta cho Diệp Vân xem,

Diệp Vân nhìn thấy màn hình điện thoại di động, sắc mặt của cô ta

cũng trở nên khẩn trương.

“Bình thường quản lý của chị sẽ phụ trách những mạng xã hội

như facebook hoặc là zalo.” Diệp Vân cảm thấy có người đang âm

thầm thao túng, cô ta lập tức gọi điện cho quản lý của mình, nhưng

đối phương lại nói, hôm nay không đăng nhập vào zalo của cô ta.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Vân tràn đầy hoảng sợ.

Cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta biết, có một số

người có thể dễ dàng lấy được mật khẩu của cô ta…

“Chị à, chị nói tin nhắn zalo này không phải là do chị gửi, vậy đó

là ai…

Vẻ mặt của Diệp Tuyết cũng tràn ngập không hiểu, ngay lúc cô ta

vừa mới nói ra được một nửa, chỗ hành lang gấp khúc bên tay trái, có

một bóng dáng cao lớn đi ngang qua.

Diệp Tuyết đối diện với ánh mắt âm trầm của người đàn ông, cả

người cô ta giật thót.

Quách Cao Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn họ, tay phải anh

cầm một chồng văn kiện, cứ như thế nhanh chân đi lướt qua bọn họ.

Trong lòng chị em Diệp Vân và Diệp Tuyết run lên, vừa rồi ánh

mắt lạnh lùng của anh, rõ ràng mang theo cảnh cáo…

“Là anh ta?”

Giọng nói của Diệp Tuyết run rẩy, lập tức kéo tay Diệp Vân lại:

“Chị ơi, chuyện này nên xử lý như thế nào đây, có phải anh ta đã biết

chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc lần trước…“

Diệp Tuyết vội vã tự an ủi mình: “Không thể có khả năng đó,

khoảng thời gian gần đây, Lê Yến Nhi trở về, anh ta không tiếp tục để

ý đến chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc nữa…“ Nếu không, lấy thủ

đoạn của Quách Cao Minh, anh đã sớm ra tay.

Nhưng vừa rồi…

Trong đầu Diệp Vân cũng rất rối loạn, rõ ràng chính là do Quách

Cao Minh gửi tin nhắn zalo cho Diệp Tuyết…

“Vì sao anh ta lại đột nhiên bảo em dẫn theo con gái đến nhà họ

Quách?” Trong lòng Diệp Tuyết dâng lên sự sợ hãi.

Diệp Vân cũng đè nén lại sự hoảng sợ: “Chị không rõ.”

Quách Cao Minh muốn để Diệp Tuyết và Doãn Thành Trung kết

hôn với nhau? Nhưng vì sao anh lại phải làm như thế…

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Ai biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì chứ, cả ngày vui buồn

thất thường, rất khó hầu hạ, cái tên khốn kiếp Quách Cao Minh kia…“

Cả ngày mọi việc của Kiều Bích Ngọc đều không thuận, cô ngâm

mình trong bồn tắm lớn, tức giận đập lên mặt nước, bọt xà phòng bắn

lên tung tóe.

Đám người Kiều Văn Vũ và Doãn Thành Trung đã rời đi, chẳng

qua Kiểu Bích Ngọc không muốn ăn, cho nên bữa tối nay, cô bỏ ăn,

cả người làm ổ trong phòng ngủ phụng phịu.

Vốn dĩ cô chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm để bớt giận, nhưng

cô càng ngâm mình thì tâm trạng lại càng phiền muộn.

Doãn Thành Trung và Diệp Tuyết sắp đi đăng ký kết hôn, Kiều

Văn Vũ lại thiên vị hai con hồ ly tinh nhà họ Diệp, còn có Quách Cao

Minh vô duyên vô cớ nổi giận với cô.

“Vì sao lại là lỗi của mình chứ, vì sao lại không công bằng như

thế, vì sao!” Cô tức giận đến mức hai má đỏ bừng, Kiều Bích Ngọc đã

ngồi trong phòng tắm phàn nàn một lúc lâu rồi.

Ngay cả chính bản thân Kiều Bích Ngọc cũng không biết mình đã

ngâm mình bao lâu, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình có phần choáng

váng, lúc cô muốn đứng lên, lại phát hiện chân tay như nhữn ra,

không còn sức lực gì.

Bịch một tiếng, cơ thể cô lại rơi vào trong bồn tắm.

Có nước làm giảm xóc, vì thế cô không bị thương gì, cô đang

muốn gọi người làm nữ đến, lập tức nghe được tiếng cửa phòng tắm

bị người ta mở ra.

“Có thể dìu tôi một chút không, chân tôi run…”

Người cô mềm nhũn ngã vào trong bồn tắm, nhàm chán nghịch

nước.

“Cô! Cô ngâm mình từ xế chiều đến bây giờ đấy hả?”

Giọng nói lạnh lùng đè nén lại lửa giận.

Đầu óc của Kiều Bích Ngọc phản ứng hơi chậm, cô ngẩng đầu

lên, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đỉnh đầu của người kia.

Cô còn chưa nhìn thấy rõ, đối phương giống như nổi giận, đi đến

vớt cô từ trong bồn tắm lên…

Động tác của anh rất vội vàng, chóp mũi cô đập vào lồng ngực

cường tráng của anh: “Làm gì thế, không thể dịu dàng hơn một chút

à!” Cô xoa chóp mũi của mình, lập tức nhỏ giọng phàn nàn.

Người đàn ông kia rất tức giận, đang muốn lên tiếng dạy dỗ cô,

nhưng ánh mắt anh lại rơi vào trên cơ thể trần truồng của cô, trong

lòng đột nhiên cảm thấy khô nóng.

“Tôi lạnh quá…”

Bỗng nhiên, cô gái trước mặt anh không sợ chết, lầm bẩm một

câu.

“Kiều Bích Ngọc, nếu như cô bị cảm lạnh, tôi sẽ…”

Anh lạnh lùng uy hiếp, vừa nghe thấy những lời này, Kiều Bích

Ngọc giật thót, cô ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy rõ người đàn ông

trước mặt mình chính là Quách Cao Minh.

Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ ngây ngốc đó của cô, sắc mặt anh

đen lại, lập tức cầm một chiếc khăn tắm lớn, quấn lên người cô, bế cô

ra khỏi phòng tắm.

“Đừng lộn xộn!”

Anh đặt cô ngồi xuống giường, vốn dĩ anh dự định trực tiếp ném

người phụ nữ này lên trên giường, chẳng qua mái tóc dài của cô đều

ẩm ướt.

Kiểu Bích Ngọc ngâm mình quá lâu, cả người mềm nhũn không

sức lực gì, khó có được dáng vẻ thuận theo, mặc anh giày vò.

Được rồi, vậy thì dứt khoát ghé vào trong ngực anh, đầu tựa vào

trên vai anh, cô cứ như thế thoải mái dựa vào người anh, thỉnh

thoảng còn oán trách mấy câu: “Quách Cao Minh, anh đừng dùng

sức kéo tóc tôi như thế, tôi hơi đau đấy.”

Quách Cao Minh buông tầm mắt xuống, hung dữ trừng mắt nhìn

gương mặt ửng đỏ của cô, tay phải cầm lên một chiếc khăn bông

khô, giúp cô nhóc chết tiệt này lau tóc.

Cậu chủ nhà họ Quách chưa từng hầu hạ người phụ nữ nào, đừng

nói đến việc sấy tóc cho một cô gái.

Vì thế, Quách Cao Minh phải tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng

sấy khô được tóc cho cô.

“Kiều Bích Ngọc, cô xoay người lại…”

Tóc trên trán cô còn hơi ẩm, người phụ nữ chết tiệt này lại giống

như con gấu koala, cứ như thế nằm sấp trên người anh, ngay cả động

cũng chẳng muốn động.

Quách Cao Minh không còn cách nào, đành phải cầm máy sấy

hướng về phía trước trán cô.

“Ôi chao, sao anh lại dùng máy sấy chĩa thằng vào mặt tôi vậy,

nóng lắm!“

Kiều Bích Ngọc giống như bị người ta mưu sát, không ngừng kêu

to, hai tay cô giãy dụa muốn phản kháng, sắc mặt Quách Cao Minh

âm trầm, cố gắng chịu đựng không nổi cáu: “Cô câm miệng lại cho

tôi!”

Nhưng Quách Cao Minh thật sự không có thiên phú sấy tóc cho

người ta, gió nóng từ máy sấy thổi vào da đầu Kiều Bích Ngọc, cô quả

thật không chịu nổi…

“Tôi không muốn, tôi không muốn…”

Bên ngoài cửa, sắc mặt người làm nữ rất khẩn trương, bọn họ

muốn đi vào, nhưng lại không dám, âm thanh này có vài phần mập

mờ.

Đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng bịch!

Nhóm người làm nữ quay sang nhìn nhau, bọn họ sợ xảy ra

chuyện gì lớn, lập tức đẩy cửa ra: “Cậu Cao Minh, có phải đã xảy ra…”

Chuyện gì?

Bọn họ còn chưa nói xong, hai người làm xông vào bên trong, vẻ

mặt ngạc nhiên, cứng đờ tại chỗ.

Chuyện này… Đây là tình huống gì đây?

Máy sấy bị rơi xuống mặt đất, mà trên giường lớn, cả người Kiều

Bích Ngọc nhào vào trong ngực Quách Cao Minh, hai cơ thể kề sát,

triển miên bên nhau…

Sắc mặt người làm đỏ bừng, thì ra mợ chủ của bọn họ lại mạnh

mẽ như thế…

Bọn họ lúng túng, vội vàng xoay người rời đi, không dám làm

phiền niềm vui riêng tư của vợ chồng bọn họ.

Mà lúc này, trong phòng ngủ, Quách Cao Minh bị đè ở bên dưới

lại giống như bị gì đó kích thích, hoảng sợ giật mình, lại không kịp

phản ứng.

Anh trợn mắt nhìn cô gái ở trên người mình, đôi môi mềm mại của

cô, đúng lúc mút vào phần cổ họng mẫn cảm của anh, trêu chọc tất

cả những sợi dây thần kinh trên người anh, điều này khiến trong

người anh cảm thấy rất khô nóng…

“Kiều Bích Ngọc, cô rất muốn…” Anh lên tiếng, giọng nói trở nên

khàn khàn.

“Muốn cái gì, tôi không muốn gì cả!”

Lúc này, đầu óc của Kiều Bích Ngọc đang choáng váng, nghe

thấy giọng điệu âm trầm của anh, cô vội vàng lật người, tránh khỏi

người anh.

Nói thật lòng, cơ thể của Quách Cao Minh quá cứng, rất cộm vào

người, lúc này tóc của cô đã được sấy khô, cô nằm trên giường lớn,

rất hưởng thụ, hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không muốn động đậy

nữa.

“Tôi muốn đi ngủ.“ Cô nhắm mắt lại, lầm bẩm.

Ý cô muốn nói, anh đừng ầm ï đến cô nữa!

Quách Cao Minh mím môi, oán hận nhìn chằm chằm cô, anh cưới

cô về nhà đã được một tháng, trong một tháng này đã khiến cho sự

kiên nhẫn của anh tăng lên.

Chẳng qua tuy Quách Cao Minh tức giận, sắc mặt còn khó coi

hơn diêm vương, nhưng tay anh vẫn kéo chăn cho cô nhóc đang ngủ

say sưa kia, tránh cho cô bị bệnh, người bị phiền lại là anh.

“Kiều Bích Ngọc, cô rất phiền phức…”

Quách Cao Minh bị cô lăn qua lăn lại cũng có chút mệt mỏi, anh

dứt khoát nằm bên người cô, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt của

cô, ngón tay khẽ vuốt ve lên lông mày, chóp mũi, đôi môi cô…

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn làn da của cô… Trong đáy

mắt mang theo trầm tư.

“Ngứa quá…“ Cô có chút mơ hồ, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt

sáng rực nhìn chằm chằm mình, nghiêng người, không cho anh đụng

vào mặt mình.

Quách Cao Minh không vui, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Kiều Bích Ngọc, Doãn Thành Trung sắp kết hôn rồi!“ Tay phải

anh chống lên đầu mình, ánh mắt vẫn dừng ở trên gương mặt cô, ý tứ

sâu xa nói một câu.

“Anh ta kết hôn, tôi còn lâu mới đi!”

Kiểu Bích Ngọc nghe được câu hỏi của anh, dường như cái tên

Doãn Thành Trung kia đã kích thích đến cô, cô bất mãn hừ một tiếng.

“Sao thế? Cô để ý à, không dám đến đó?”

Giọng nói của Quách Cao Minh lập tức trở nên nghiêm túc.

“Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.” Có lẽ đầu óc của cô đã hơi

choáng váng, nói chuyện có phần không rõ ràng: “Tôi không muốn,

không muốn nhìn thấy những người nhà họ Kiều kia, không muốn

nhìn thấy đám người Doãn Thành Trung…”

Đột nhiên cô nghĩ đến mấy chuyện không vui, trong nháy mắt,

tâm trạng đi xuống.

“Bọn họ bắt nạt tôi… Kiều Bích Ngọc rất ít khi lộ ra dáng vẻ ấm

ức như thế, ngày thường cô luôn giả bộ kiên cường, một người chịu

đựng tất cả những mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Lời cô nói khiến trong lòng anh chấn động.

Quách Cao Minh quen biết cô rất lâu, rất lâu, nhưng đây lại là lần

đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô.

“Ai bắt nạt cô?”

Anh càng đến gần cô hơn, tay phải của anh vòng qua eo cô,

giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành cô.

“Ông cụ Quách quá hung dữ!”

Kiểu Bích Ngọc không thích bi thương, cô sẽ không sa vào trong

cảm xúc bi thương, trong lúc giống như rơi vào cõi thần tiên, cô quên

sạch những người cô ghi hận, đột nhiên nhớ đến nhà họ Quách.

“Còn có Quách Cao Minh chết tiệt kia nữa!” Cô lẩm bẩm cái tên

này, dáng vẻ hơi phẫn nộ.

Quách Cao Minh chán nản, dường như cô nhóc trong ngực anh

rất bất mãn với anh, không ngừng càu nhàu.

Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ lay tỉnh cô dậy, hung hăng

dạy dỗ cô một lần, chẳng qua hôm nay…

Hôm nay, tạm thời bỏ qua!

Cô nhóc chết tiệt này, nhất định là ngâm mình trong bồn tắm,

ngâm đến choáng váng rồi.

Nếu không, cô đâu ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh như thế,

Quách Cao Minh vén mái tóc dài ra sau cho cô, ánh mắt anh cứ như

thế lằng lặng nhìn cô.

Kiểu Bích Ngọc thật sự rất mệt mỏi, nhất là hôm nay, nhà họ Kiều

đến đây, cô không thích cãi lộn, nhưng mỗi lần gặp người cha Kiều

Văn Vũ và mẹ kế Diệp Vân kia, cô sẽ nhớ đến người mẹ đã tự sát của

mình.

Cơ thể của cô vô thức dịch lại gần Quách Cao Minh, hai tay ôm

lấy người đàn ông, mặt rúc vào trong ngực anh cọ xát, ngửi hơi thở

mát lạnh trên người anh, giống như có thể giúp cô an tâm hơn.

Quách Cao Minh trầm thấp cười một tiếng.

Kiểu Bích Ngọc ngủ một giấc đến sáng, cô rất ít khi ngủ ngon

như vậy, vừa mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn gần

trong gang tấc, nhất thời bị choáng váng.

“Dậy đi!” Quách Cao Minh đã sớm thức dậy, anh biết tối qua cô

chưa ăn gì.

Kiểu Bích Ngọc giống như gặp quỷ, lập tức từ trên giường đứng

dậy.

Ngay sau đó, cô đi vào trong nhà vệ sinh để rửa mặt, trong đầu

không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thế nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương, tóc

của mình như ổ quạ, cô lập tức chạy ra, quát to: “Quách Cao Minh,

tối hôm qua, rốt cuộc anh đã làm gì tôi thế!”

Quách Cao Minh nghĩ đến dáng vẻ giày vò người khác của cô tối

hôm qua, anh giận dữ nói: “Kiểu Bích Ngọc, tối hôm qua, cô cường

thế ôm tôi suốt cả một đêm!”

Cường thế ôm anh suốt cả một đêm!

Kiều Bích Ngọc đỏ mặt đến tận mang tai, người đàn ông chết tiệt

này, nói chuyện mập mờ như thế.

Cô ủ rũ cúi đầu, quay về lại trước gương, vẻ mặt phẫn nộ chải tóc

của mình: “Tên khốn kiếp, anh ta nhất định là đang trả thù mình, cho

nên mới sấy tóc mình ra nông nỗi này…”

Cô không biết, cậu chủ nhà họ Quách căn bản không biết sấy tóc

cho người ta, nhất là mái tóc dài của nữ, việc này đòi hỏi độ khó quá

cao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio