Chương : Nói cho tôi biết Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu
Kiều Bích Ngọc và những người khác ở lại nhà họ Lục ăn cơm tối. Cô Quách Linh vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Quách để báo cáo, vừa cầm điện thoại vừa liếc mắt lườm Kiều Bích Ngọc như thể sợ cô sẽ đi tố cáo.
Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Quách nghe nói việc xem mắt của Thanh Châu và Lục Khánh Nam thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.
Bà Lục thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo. Bữa cơm này là đế nghênh đón Quách Linh và Giang Mỹ Linh nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng. Ngược lại những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Quách Linh ăn rất vui Về.
Ông Lục có tính tình rất ôn hòa, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười mỉm. Lục Khánh Nam rõ ràng là theo gen của cha. Anh thứ hai và anh thứ ba nhà họ Lục thì khá giống bà Lục, tính cách tương đổi cởi mở, hòa đồng. Hai người, một người kia nói rằng chính bản thân giới tính không xác định, người còn lại thì có tính cách lạ thường, thích đi đào mộ cổ. Còn anh cả nhà họ Lục thì hôm nay vắng mặt… Vị trí ngồi kia trống không, lều Bích Ngọc để ý thấy tối nay nhà họ.
Lục tiếp khách có phần miễn cưỡng khi cười, dường như có chuyện gì đó khiến toàn nhà họ Lục lo lắng, Anh thứ hai nhà họ Lục nhanh chóng hoàn thành bữa tối, sau đó đứng dậy gật đầu với những vị khách lớn tuổi như cô Quách Linh, Giang Mỹ Linh rồi nói: “Cháu mời các bác dùng bữa…” Bước chân của anh ta có chút gấp gáp, đi nhanh ra phía ngoài cửa đế gọi điện thoại.
Một lát sau, anh thứ hai nhà họ Lục quay lại, ghé sát vào tai ông Lục nhỏ giọng nói vài câu, sau khi nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm trọng. Ngay sau đó, mấy cha.
con nhà họ Lục rời bàn ăn đi vào phòng làm việc.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Quách Linh cũng thấy nhà họ Lục hôm nay có chút kỳ quái, vẻ mặt tức giận, trong lòng suy nghĩ rắng quả nhiên nhà họ Lục không thể bằng nhà họ Quách rề nếp phép tắc, khinh nhẹ khách quý.
Vẻ mặt của bà Lục hơi xấu hổ: “Chắc là có tin tức về con trai lớn của tôi, hôm nay thật sự là ngại quá.” Thực ra bà Lục cũng đã rất hối hận về việc nhận lời xem mắt với người nhà họ kia.
Mà mới đây nhà họ Quách cũng phiền vì con trai lớn của mình mất tích, nhưng nhà họ Quách đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối. Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Quách Cao Minh.
“Đã tìm thấy anh cả nhà họ Lục chưa?” Kiều Bích Ngọc không đi đang trò chuyện, cô vội vàng ngắt lời.
người lớn Quách Linh lập tức trừng mắt với cô, quát một tiếng: “Việc này không đến lượt cô lên tiếng, đừng làm cho nhà họ Quách mất mặt!” Kiều Bích Ngọc trực tiếp coi bà ta là không khí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồi chạy tới chỗ bà Lục, thúc giục: “Bác Lục, rốt cuộc là đã tìm thấy anh cả nhà họ Lục chưa.
“Bác, bác cũng không rõ lắm” Bà Lục vì lo lắng mà trở nên căng thẳng, hồi hộp. Ánh mắt hướng về phía phòng làm việc rồi lại thở dài, “Bác trai Lục của cháu đã nói bác đừng lo lắng nhiều quá, họ sẽ tìm ra cách…” Quách Linh không thế chịu đựng được việc cô xem thường mình, vẻ mặt tức giận, tay đập mạnh xuống bàn: “Bây giờ cô còn không biết cả lớn nhỏ, lát nữa theo tôi về…” Kiều Bích Ngọc cũng nổi giận, “Cô Quách Linh, cô cũng sắp thành bà già sáu mươi tuổi rồi, đừng có nổi bệnh công chúa nữa!” “Cô, cô.
Từ trước đến giờ Quách Linh chưa từng bị mắng là “bà già” như vậy, bà ta tức giận đến nỗi hơi thở cũng không còn được bình thường.
Bị kích động khiến Quách Linh quên cả lễ ‘ô là cái đồ nghị, bà ta lớn tiếng chửi bởi khốn kiếp, hôm nay xem tôi có dạy dỗ được cô không…
Bà Lục nhìn Quách Linh nhà họ Quách ngang ngược, đang không biết nên giải quyết thế nào thì may là Lục Khánh Nam từ phòng làm việc chạy nhanh tới. “Kiều Bích Ngọc” Anh ta gọi cô.
Quách Linh thấy Lục Khánh Nam chạy tới, lúc này mới tỉnh táo mà nhận ra đây là nhà họ Lục, còn phải chú ý đến thể diện. Sau đó liền nghe thấy Lục Khánh Nam hướng về phía này nói “Quách Cao Minh tìm cô? vừa nói vừa giơ giơ điện thoại di động lên.
Điều này thực sự khiến Quách Linh nghiến răng nghiến lợi vì đứa cháu trai không coi ai ra của mình.
“Bên kia sao lại ồn ào vậy?” Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại di động, cô còn chưa kịp mở miệng nói thì Quách Cao.
Minh đã hạ thấp giọng mà hỏi ngược cô một câu.
“Không có gì” Cô cầm điện thoại di động, đi đến cửa sổ sát đất bên kia.
Quách Cao Minh làm sao mà không nghe ra được đó là giọng của cô Quách Linh, the thé đến chói tai.
Vê cơ bản Kiều Bích Ngọc sẽ không nói cho anh biết về những chuyện này, anh mà có chủ động hỏi đến thì cô cũng lạnh nhạt mà bỏ qua. Ngược lại, Quách Cao Minh hy vọng rằng cô có thể nói với anh nhưng cô không muốn nói cho anh biết.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Bích Ngọc hỏi anh vì không nghe thấy có phản hồi nào.
Quách Cao Minh nhất thời không trả lời được, tối qua anh về thì cô đã ngủ rồi. Sáng sớm hôm sau anh đi ra ngoài khi cô còn chưa tỉnh dậy, buổi chiều quay trở về nhà thì cô lại ở bên nhà họ Lục. Chỉ là đột nhiên cảm giác khoảng thời gian này cũng không thể nói chuyện với cô một cách cấn thận.
“Hôm nay ở nhà nấu món Phật nhảy tường” Anh nói xong mà cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nhưng cả nhà họ Quách thì đều biết rằng Kiều Bích Ngọc thích ăn món Phật nhảy tường.
”Tôi đã ăn no ở nhà họ Lục rồi.” Cô không rõ vì sao Quách Cao Minh lại nói chuyện nhàm chán như vậy, thật ra thì cô cũng không có sở thích ăn uống lảm.
Có vẻ như Quách Cao Minh không có gì quan trọng để nói với cô, nhưng đột nhiên Kiều Bích Ngọc lại có việc gấp muốn nhờ anh.
“Quách Cao Minh, anh cử người đi nghe ngóng tin tức anh cả nhà họ Lục và Đường Tuấn Nghĩa đi… Tôi sợ hai người đó gặp phải nguy hiểm” Quách Cao Minh im lặng một lúc, thật bất ngờ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Giọng Kiều Bích Ngọc lúc này gấp gáp hơn: “Anh nhờ người đi điều tra một chút, xem hai người đó có nhập cảnh vào Italia hay không… Trước đó, cô có nhấn mạnh: “Đường Tuấn Nghĩa cũng mất liên lạc hai tháng rồi” “Tôi biết” Giọng Quách Cao Minh trở nên phức tạp, Anh vẫn luôn cử người đi tìm tung tích Đường Tuấn Nghĩa, nhưng mỗi lần nói đến cái tên “Đường Tuấn Nghĩa” với cô thì luôn làm cho tâm tư của anh trở nên phức tạp, hai người đều im lặng không nói gì “Về nhà sớm đi” Cuối cùng Quách Cao Minh nói với cô qua điện thoại di động như vậy.
Kiều Bích Ngọc ừm một tiếng rồi cô cúp điện thoại di động trước.
“Kiều Bích Ngọc, làm sao mà cô biết được cả hai đều đi qua Italia” Lục Khánh Nam bước đến, vừa lúc nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cô với Quách Cao Minh.
Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Lục Khánh Nam, tùy ý có lệ: “Anh đoán xem.” Lục Khánh Nam cũng không hỏi Quách Linh ở trên bàn ăn có vẻ tức giận, lạnh giọng nói với bà Lục như thế nhà họ Lục tiếp đãi không chu đáo.
“Xem ra nhà họ Lục bận rất nhiều việc, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, bây giờ chúng tôi đi về ngay” Bà Lục vốn là muốn lịch sự mời khách vào phòng khách uống chút trà và ăn trái cây rồi mới để họ rời đi, nhưng bà Lục cũng khá khó chịu với thái độ ngang ngược của Quách Linh nên không muốn quan tâm nhiều đến vị khách này.
Bà Lục đã biếu rất nhiều quà để nhà họ Quách mang đi. Người lái xe nhà họ Quách cũng rất nhanh chóng đến đón họ về.
“Cháu cũng tiễn mọi người về” Lục Khánh Nam cầm chìa khóa xe, trôi chảy nói.
Bữa tối hôm nay vốn là để hai bên cùng nhau bàn bạc về đám hỏi, nhưng bây giờ chưa giải quyết ốn thỏa, dùng bữa xong cảm thấy không vui, không vừa ý. Thái độ kiêu ngạo của Quách Linh như muốn mở miệng nói không cần.
Kiều Bích Ngọc nói trước một tiếng: “Lục Khánh Nam, tôi ngồi xe của anh.” Cô không khách khí mà cùng Lục Khánh Nam đi ra ngoài trước. Ở phía sau, Quách Linh tức giận nghiến răng Giang Mỹ Linh vẫn luôn im lặng, nhưng thấy Kiều Ngọc Bích quen biết một người đàn ông như thế, bà ta đột nhiên trở nên khó chịu. Đi đến trước cửa xe, bà ta nói: “Khánh Nam, làm phiền cháu rồi, bọn bác đi một xe rất thoải mái rồi” Lúc sáng, người lái xe nhà họ Quách đã lái chiếc Bugatti màu đen dừng đợi ngoài cửa cách tầm một mét. Trên mặt Lục Khánh Nam nở nụ cười thường ngày, nhưng nói chuyện lại hơi kỳ lạ: “Không phiền đâu ạ, cháu cũng muốn ghé qua nhà họ Quách tìm Quách Cao Minh bàn bạc một chuyện, Kiều Bích Ngọc thích ngồi xe của cháu thì cháu sẽ đưa cô ấy về…” Hai chiếc xe tách nhau trên đường về nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc cuối cùng không phải đối mặt với người lớn. Mặc dù chỉ: là nửa giờ đồng hồ nhưng cô cũng cảm thấy thể xác và tinh thần không thoải mái. Nếu như ngồi cùng xe với cô Quách Linh và Giang Mỹ Linh thì chắc chẩn cô sẽ bị mắng té tát.
“Ban nấy sao cô không gọi Thanh Châu qua đây?” Lục Khánh Nam biết cô phải chịu những phiền toái từ cô Quách Linh. Giang Mỹ Linh dường như cũng không thích cô, những người này thường thích làm cáo mượn oai hùm, nếu những người bên ngoài không vì lợi ích của nhà họ Quách, họ làm sao có thể làm càn như vậy. Nói khó nghe thì là những người chanh chua, đanh đá và ngang ngược.
Lục Khánh Nam đang lái xe, cố ý giảm tốc độ xuống, đi theo sát chiếc xe Bugatti phía trước. Kiều Bích Ngọc ngồi ghế kế bên duỗi người, cô vừa ngáp vừa mơ hồ nói: “Tôi không thích ngồi cùng Quách Thanh Châu cho lắm” “Vì sao?” Lục Khánh Nam tò mò quay đầu nhìn cô, lúc này Kiều Bích Ngọc nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Nhìn phía trước, cấn thận!” “Phía trước có người lao ra, mau dừng xe địt Chiếc xe phanh gấp, tiếng két chói tay vang lên.
“Chết tiệt” Lục Khánh Nam hung hăng chửi một câu, “Đồ điên, đột nhiên lao ra đường có phải muốn chết rồi không hả?” Chiếc xe dừng hẳn, người lao ra đường vừa rồi dáng dấp nhìn không rõ, quần áo dơ bấn nhiều ngày chưa giặt, đầu tóc bù xù, trông rất lôi thôi. Anh ta ngã cách xe tâm.
một mét, năm bất động Kiều Bích Ngọc thăm dò một chút, tay kéo ống tay áo của Lục Khánh Nam: “Trông không giống người giả vờ bị đụng xe” “Người này hình như thš kinh không được bình thường, điên cuồng chạy về phía đường chính. Anh ta trông rất hoảng hốt như thể có ai đó truy đuổi phía sau..” “Chúng ta xuống xe xem sao.” Cô vừa nói vừa mở cửa xe.
Vốn là Lục Khánh Nam không đồng ý, hai người nên báo cảnh sát rồi đợi cảnh sát tới thì xuống xe Kiều Bích Ngọc chủ động đi xuống xe, Lục Khánh Nam cũng không thể giữ cô lại, vì vậy anh cũng xuống xe theo cô. Anh còn định nói vài câu đế cô cẩn thận không bị lừa.
Đọc full tại truyen.one nhé “Người này trông hơi quen…” Kiều Bích Ngọc chăm chú nhìn người đàn ông đang bất tỉnh năm trên đường, xem xét kỹ từng chỉ tiết trên khuôn mặt, đột nhiên quay đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía Lục Khánh Nam hét to: “Mau tới đây đi, người này có phần giống anh lớn của anh.” Lục Khánh Nam kinh ngạc, vẻ mặt đột nhiên trở nên khẩn trương tiến lại gần.
Kiều Bích Ngọc cũng muốn ngồi xuống đế nhìn kỹ người đàn ông đang bất tỉnh kia, cô vừa khom lưng thì nghe được tiếng động lạ của bụi cây xanh bên đường.
“Đây thật sự là anh lớn của tôi!” Lục Khánh Nam nhận ra ngay lập tức, hét lên đầy xúc động.
Còn ánh mắt nghỉ ngờ của Kiều Bích Ngọc thì chú ý đến động tĩnh của bụi cây xanh kia. Vì tò mò, cô bước nhanh tới bụi cây và nhìn thấy Quách Thanh Châu Cô ta đang khóc.
Quách Thanh Châu ngồi trên bãi cỏ lộn xôn bẩn thiu, áo choàng rơi khỏi người, hai tay tự ôm chặt lấy chính mình, thân thể còn đang run rẩy, có vẻ cô ta rất sợ hãi.
Kiều Bích Ngọc giật mình vì cô nhớ lại cảnh tượng quen thuộc này, lần trước khi cô ở bệnh viện tại Nhật Bản, cô cũng bất ngờ gặp Quách Thanh Châu đang khóc.
“Không phải em ngồi ở xe phía trước sao, tại sao lại ở đây?” Bây giờ Kiều Bích Ngọc căn bản cũng không có tâm trạng an ủi cô, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác, nhìn cô ta chãm chăm: “Tôi hỏi em, sao em lại ở đây?” Cô ta vẫn vùi đầu vào khóc Kiều Bích Ngọc không chịu nối cô ta khóc lóc một cách yếu đuối như vậy, bực bội nói: “Quách Thanh Châu, em đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc là vì sao em lại ở đây, sao lại khóc ở đây?” Vừa nói, Kiều Bích Ngọc vừa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bất tỉnh nẵm trên đường, nghiến răng nghiến lợi: “Toàn thân anh cả nhà họ Lục đều là vết thương chẳng chịt, em lại đột nhiên ở đây…Có phải là em trói anh cả nhà họ Lục lại không?” Nghĩ tới khả năng này, Kiều Bích Ngọc càng thêm nóng nảy, mặc kệ bộ dạng thảm hại của cô ta, hai tay kích động lắc lắc bả vai cô ta: “Quách Thanh Châu, cuối cùng là em biết những gì, đừng khóc, nín đi, nói cho tôi biết Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?” “Chắc hẳn Đường Tuấn Nghĩa ở cùng với anh cả nhà họ Lục đúng không?”
Đọc full tại truyen.one nhé Kiều Bích Ngọc sốt sảng hỏi cô ta, nhìn về phía đường thì Lục Khánh Nam đã gọi điện thoại báo tin cho nhà họ Lục, xe cứu thương cũng đã đến đưa Lục Khánh Phong đi bệnh viện. Còn Đường Tuấn Nghĩa thì sao? Tìm thấy Lục Khánh Phong rồi, còn Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu? Trong lòng Kiều Bích Ngọc nóng như lửa đốt, bị tiếng khóc của cô ta làm bản thân càng thêm tức giận: “Quách Thanh Châu, tôi không biết là em đang giả vờ ngu ngốc hay ngây thơ… Tôi cảnh cáo em, em dám làm tổn thương những người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho em” Cuối cùng chỉ có thể buông cô ta ra.
Quách Thanh Châu vẫn không ngừng khóc.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên thở một hơi dài, bầu trời hôm nay bị mây đen che đi ánh trăng. Toàn bộ bầu trời tối đen không một ánh sao.
Lúc này, cách đó không xa Lucy trốn sau một gốc cây xanh, cô ta rất kinh ngạc khi nghe được những gì Kiều Bích Ngọc vừa nói…