Chương : Thổ lộ trong đêm yên tĩnh
Kiểu Bích Ngọc cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn Quách
Cao Minh thân mật ôm Lê Yến Nhi rời di…
“Kiều Bích Ngọc, cô không sao chứ?” Lục Khánh Nam an ủi một
câu.
Cô cúi đầu, lông mi dày che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng
lẩm bẩm: “Không sao, bị thương nhẹ mà thôi.”
Lục Khánh Nam chán nản: “Tôi nói này, Cao Minh mang họ Lê kia
rời đi, cô đừng quá đau lòng.”
“Ai đau lòng chứ? Tôi còn lâu mới đau lòng!”
Kiểu Bích Ngọc giống như bị nói trúng tâm sự, cô ngẩng cao đầu
rống to với anh ta: “Hiện giờ tay phải của tôi đau tới mức chảy nước
mắt rồi, anh ta muốn làm gì thì làm, không có một chút quan hệ gì với
tôi!”
Lục Khánh Nam: “…“ Người phụ nữ này đúng là vịt chết còn cứng
mỏ.
Anh ta thấy rõ bi thương xuất hiện trong mắt cô, nhìn chồng mình
ôm người phụ nữ khác rời đi, dù thế nào cũng có chút cảm xúc.
Hai bọn họ cùng đi thang máy tới bãi đỗ xe.
Lục Khánh Nam không nhịn được lải nhải với cô: “Không phải tôi
bảo cô lên tầng cao nhất sao, sao lại chạy tới tầng vậy?”
“Tôi nhìn thấy Lê… Không có gì!” Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc âm
trầm, không muốn nói câu kế tiếp.
Lục Khánh Nam đi tới bên cạnh xe mình, mở cửa xe, tức giận
châm chọc cô: “Kiều Bích Ngọc, tôi đã sớm nói với cô rồi, phụ nữ thì
phải nên nghe lời một chút, vừa rồi Cao Minh tức giận với cô, cô nên
ngoan một chút nghe anh ấy dạy dỗ vài câu thì sẽ không sao, cô cứ
thích chống lại anh ấy…”
Nói đi nói lại, không có mấy người dám nói chuyện với Quách Cao
Minh như vậy, nếu là người khác đã sớm bị đuổi ra ngoài.
“Cả ngày anh ta dịu dàng với cô Lê của anh ta, tôi đắc tội anh ta,
anh ta vừa nhìn thấy tôi đã mắng ngay, dựa vào cái gì mắng tôi chứ?”
Kiều Bích Ngọc nghe anh ta nhắc tới Quách Cao Minh vẻ mặt càng
âm trầm hơn.
Lục Khánh Nam nghe đến đó, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Từ xưa tới nay Quách Cao Minh luôn thờ ơ với mọi chuyện, có thể
khiến anh tức giận thật sự không nhiều, nhưng mỗi lần gặp phải
chuyện của Kiều Bích Ngọc, cảm xúc đều khác biệt.
“Trở về nhà họ Quách, tự mình nghĩ biện pháp lấy lòng Quách
Cao Minh đi…“ Lục Khánh Nam ngồi vào vị trí ghế lái, cho cô một đề
nghị.
“Tôi không sai!“ Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không phục.
Ngay lúc Kiều Bích Ngọc muốn ngồi vào vị trí ghế phụ, bỗng
nhiên có một bóng người chạy vội về bên này.
“Mợ chủ…” Là vệ sĩ của nhà họ Quách.
Vệ sĩ giống như rất lo lắng truy hỏi: “Mợ chủ, cô có thấy cậu chủ
nhà chúng ta đâu không?”
Kiều Bích Ngọc phụng phịu, không trả lời.
Lục Khánh Nam ở bên trong xe hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra
hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Vệ sĩ thấy Lục Khánh Nam cũng ở đây, lập tức cung kính gọi một
tiếng: “Anh Lục.”
Anh ta nhanh chóng nói xong: “Hôm nay chúng tôi đi cùng anh
Quách tới bên câu lạc bộ luyện quyền, phút trước người của
“Civilize“ gọi điện cho anh Quách, nói là mợ chủ ở tầng không liên
lạc được.”
Vệ sĩ nói xong, ánh mắt kỳ lạ đánh giá Kiều Bích Ngọc, tiếp tục
nói: “Vẻ mặt anh Quách âm trầm, cúp điện thoại đã cầm chìa khóa xe
tới nơi này, mấy chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, anh Quách
luôn vượt đèn đỏ tới đây, ở con đường núi đi với tốc độ cao suýt đâm
phải người ta…”
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam nghe đến đó, biểu cảm đều
ngớ ra một lúc.
“Anh Lục, có phải là bên “Civilize” xảy ra chuyện gì hay không,
nghe nói anh Quách muốn dọn tầng ?” Vệ sĩ truy hỏi: “Hiện giờ anh
Quách đang ở đâu vậy?”
Kiểu Bích Ngọc mím chặt môi, đôi mắt hơi tối tăm.
“Không có chuyện lớn gì, Cao Minh đã rời khỏi Civilize…” Lục
Khánh Nam lạnh nhạt nói vài câu, vệ sĩ gật đầu với hai bọn họ rồi rời
đi.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc âm trầm ngồi bên cạnh vị trí lái,
không rên một tiếng.
Lục Khánh Nam lái xe đưa cô về nhà họ Quách trước, dọc theo
đường đi, trong lòng anh ta cũng có chút mơ hồ và khó hiểu.
“Kiều Bích Ngọc, trước đây cô có quen biết Cao Minh không?”
Lúc xe sắp tới nhà họ Quách, Lục Khánh Nam không nhịn được
hỏi một câu.
Kiều Bích Ngọc rầu rĩ nói: “Anh hỏi làm gì, lại muốn nói tôi giống
Lê Yến Nhi à, cô ta chỉ là phẫu…” Thuật thẩm mỹ mà thôi.
“Thôi, Kiều Bích Ngọc, với đầu óc này của cô cho dù trước đây
không quen Cao Minh, cô cũng đắc tội anh ấy tương đối nhiều.” Lục
Khánh Nam buồn bực trừng cô.
Xe vững vàng đỗ bên ngoài cửa lớn nhà họ Quách, Lục Khánh
Nam xoay người cầm lấy túi xách màu đỏ trả lại cho cô: “Túi xách của
cô rơi trên xe tôi, lúc trước ở Civilize không liên lạc được với cô,
chẳng trách tôi gọi cho cô mà cô không nghe máy…”
Kiểu Bích Ngọc nghe anh ta oán giận một lát xong, xuống xe,
theo người giúp việc của nhà họ Quách trở về.
Cô cầm lấy túi xách của mình, đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì
đó, lập tức lấy di động của mình ra, quả nhiên là Lục Khánh Nam gọi
cho cô hai cuộc, hơn nữa…
Biểu cảm của cô lập tức phức tạp, đôi mắt nhìn chằm chằm danh
sách cuộc gọi nhỡ, Quách Cao Minh gọi cho cô cuộc gọi nhỡ…
“Chắc hẳn bây giờ, anh đang ở bên cô Lê của anh rồi.”
Kiều Bích Ngọc trở về phòng ngủ, trong lòng tràn ngập buồn bực,
đóng rầm cửa phòng, không hiểu sao rất bực bội.
Rầm…
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm, đóng mạnh cửa xe lại.
“Cao Minh…“ Người phụ nữ ngồi bên ghế lái dịu dàng gọi anh
một tiếng, mang theo quan tâm: “Cao Minh, anh làm sao vậy, có phải
là không thoải mái hay không?”
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm, quay đầu trừng gương mặt
quen thuộc bên cạnh mình.
Lê Yến Nhi bị ánh mắt âm u của anh nhìn chằm chằm, không hiểu
sao trong lòng hơi bối rối.
“Cao Minh, anh tới Civilize tìm em à?” Trong giọng nói của Lê Yến
Nhi có chút chột dạ, giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt giải thích: “Em, em
bị mấy đồng nghiệp ép tới đây, nói là nhất định phải ăn một bữa cơm
với nhà sản xuất.”
Nói xong, vẻ mặt cô ta khiếp sợ, giống như rất hoảng sợ nắm lấy
tay Quách Cao Minh, giọng nói run run: “Em không nghĩ tới hoàn
cảnh bên Civilize lại phức tạp như vậy, đúng là rất đáng sợ, những
người đó thực sự quá xằng bậy…”
Quách Cao Minh nghe cô ta nói vậy, đôi mắt âm trầm nhìn chằm
chằm gương mặt cô ta, nhưng không nói một tiếng, giống như đang
suy nghĩ sâu xa chuyện gì đó.
Mà Lê Yến Nhi chú ý tới anh có chút không yên lòng.
Giống như anh không quan tâm chuyện của cô ta ở Civilize, chỉ
đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Cao Minh, em đồng ý với anh sau này sẽ không đi tới nơi như
vậy nữa, anh đừng tức giận.” Lê Yến Nhi yêu kiểu ngọt ngào nói,
mang theo cầu xin.
Quách Cao Minh nhìn cô ta, trong lòng tràn ngập cười mỉa.
Nếu cô cũng ngoan như vậy…
Anh dựa lưng vào xe, khép hờ mắt, trong lồng ngực tràn ngập
cảm xúc phức tạp.
Lúc này anh nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, Lê Yến Nhi im lặng
ngồi bên cạnh anh, không thể rời mắt khỏi người đàn ông này.
Diện mạo của Quách Cao Minh vô cùng xuất chúng, gương mặt
trắng nõn ngũ quan thâm thúy, có lẽ là vì xuất thân của anh đặc biệt,
cho nên khí chất xa cách không dễ tiếp cận trên người anh, luôn
khiến người ta không tự giác được mê muội.
“Cao Minh…”
Lê Yến Nhi cẩn thận dán sát vào anh, giọng nói của cô ta yêu
kiểu làm nững, cơ thể chủ động dựa sát vào ngực anh, hai tay chậm
rãi cởi cúc áo sơ mi của anh ra…
Cô ta chú ý tới mái tóc ngắn và áo sơ mi của anh hơi lộn xộn,
hình như lúc trước anh rất vội chạy tới Civilize, Lê Yến Nhi nghĩ tới
đây, anh khẩn trương như vậy là vì mình, trong lòng cô ta tràn ngập
ngọt ngào.
Càng thêm lớn mật vươn tay xuống phía dưới, cởi thắt lưng của
anh, tay muốn đi xuống khiêu khích…
“Cao Minh, em rất yêu anh.” Giọng nói của cô ta mê ly bày tỏ tình
yêu, ngẩng đầu muốn hôn môi anh…
“Xuống xe…”
Quách Cao Minh vẫn ngồi yên trên ghế không có bất cứ động tác
gì, nhưng khi mở miệng giọng nói rất lạnh lùng, lập tức phá vỡ bầu
không mập mờ này.
Lê Yến Nhi không cam lòng, mỗi lần muốn tiến thêm một bước
với anh, anh sẽ từ chối, tối nay cô ta nhất định phải…
Cơ thể mềm mại của cô ta dán sát vào lồng ngực cường tráng
của anh, kích thích lửa nóng dâng lên, dán sát vào tai anh dùng giọng
điệu hấp dẫn gọi tên anh: “Cao Minh…”
Người phụ nữ chủ động, dùng giọng điệu dịu dàng điểm đạm
đáng yêu thì thầm, đàn ông bình thường đều sẽ không từ chối…
“Anh nói rồi! Xuống xe…”
Nhưng vẻ mặt của Quách Cao Minh không kiên nhẫn đẩy cô ta
ra, Lê Yến Nhi giống như bị giọng nói của anh dọa sợ, lập tức ngớ
người.
“Cao Minh.“ Lê Yến Nhi có chút không cam lòng, nhưng rất e sợ
anh.
Quách Cao Minh nhìn gương mặt cô ta, kìm nén bực bội trong
lòng: “Xuống xe.” Anh ra lệnh một câu cuối cùng.
Ở trước mặt anh, Lê Yến Nhi là một cô gái ngoan ngoãn, cô ta
biết, dựa theo tính cách của Quách Cao Minh, không thể làm trái lời
của anh.
Cô ta xuống xe, được vệ sĩ của Quách Cao Minh đưa về.
Mà Quách Cao Minh ngồi một mình ở vị trí lái chiếc xe thể thao
mở mui, tay phải để tùy ý trên cửa xe, ngẩng cao đầu, im lặng nhìn
chằm chằm bầu trời ở phía xa.
Lê Yến Nhi nhìn anh như vậy, trong lòng luôn có chút bất an.
Cô ta chưa bao giờ thấy Quách Cao Minh như vậy, hình như anh
rất bực bội, người đàn ông giống như anh, còn có thể vì chuyện gì mà
phiền lòng.
Lê Yến Nhi ngồi trong xe của vệ sĩ, quay đầu lưu luyến nhìn phía
sau…
Bỗng nhiên Quách Cao Minh nhếch miệng, giống như nhớ tới
chuyện gì đó, ấn mạnh chân ga đi qua xe bọn họ, biến mất ở trong
đêm đen…
Lê Yến Nhi giật mình, bóng dáng vượt qua đó lộ ra bực bội và lo
lắng, anh đi đâu thế?
Quách Cao Minh đi thằng về nhà họ Quách.
“Anh Quách, có cần chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh không?”
Người giúp việc trong nhà thấy anh trở về, lập tức tiến lên ân cần hỏi
thăm.
“Không cần…“ Vừa mới nói xong, Quách Cao Minh dừng bước lại,
trầm giọng hỏi một câu: “Mợ chủ đâu?”
Người giúp việc báo cáo chỉ tiết: “Nửa tiếng trước, cậu chủ nhà
họ Lục đưa mợ chủ trở về, hiện giờ đang ở phòng ngủ hẳn là chưa
(sVku”
Quách Cao Minh nghe đến đó, biểu cảm lộ ra chút phức tạp.
Anh đi thẳng lên tầng hai, nhưng anh không trở về phòng ngủ.
Mà ngồi ở bên phòng làm việc, vẫn ngồi như vậy…
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi bên cửa sổ sát đất có gió
mát ban đêm thổi tới, đôi mắt Quách Cao Minh mới nhìn về phía đồng
hồ trên tường, một giờ sáng rồi.
Chắc hẳn cô đã ngủ thiếp di…
Trên gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh xuất hiện chút nổi
giận, anh ít khi có cảm xúc như vậy.
Nhất là nhớ tới lúc trước vẻ mặt cô quật cường nhìn thẳng vào
mắt anh…
[Anh dựa vào cái gì mắng tôi?] Giọng nói tức giận của cô luôn
vang vọng bên tai anh… Anh không muốn mắng cô, không muốn cãi
nhau với cô.
Quách Cao Minh rời khỏi phòng đi về phía phòng ngủ, bàn tay
nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Anh nhìn về phía giường trước tiên, trong phòng ngủ chỉ bật một
cái đèn rất tối, người phụ nữ ở trên giường nghiêng người ngủ say rồi.
Anh đứng bên giường, rủ mắt nhìn gương mặt ngủ say của cô.
Thực ra hôm nay tâm trạng của anh không tốt, hôm nay là rằm
tháng giêng, anh rất hận ngày này, nhất là nhận được điện điện thoại
nói cô đến Civilize, cảm xúc bực bội càng không đè nén được, cho
nên anh mới mắng cô.
Quách Cao Minh nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ, điều chỉnh
ngọn đèn, cúi người, vén chăn lên, ánh mắt nhìn ngón tay phải của
có.
Không biết cô lại chọc chuyện gì, lần này ngay cả ngón tay đều bị
kẹp tới mức tụ đầy máu đen bầm tím…
Anh cầm lấy tay cô kiểm tra, có khả năng là ban đêm nên cơ thể
rất mẫn cảm, người phụ nữ ở trên giường cảm nhận được đau đớn,
lông mày thanh tú hơi nhíu lại, rút tay về theo quán tính.
“Kiều Bích Ngọc, lúc nào em mới học ngoan một chút…”
Đôi mắt Quách Cao Minh sáng rực nhìn chằm chằm cô, giọng
điệu rất buồn bực lại… Hết cách với cô.
Anh xoay người đi về phía ngăn tủ, muốn lấy hộp thuốc ra.
Nhưng Quách Cao Minh mới đi hai bước, cả người cứng đờ tại
chỗ, nhìn chiếc bánh sinh nhật đặt trên mặt bàn phòng khách nhỏ ở
phòng ngủ…
Là cô mua bánh sinh nhật cho mình.