Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 487

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Sinh thêm một đứa con gái

Bên cạnh tủ TV nhà họ Kiều có mấy cái kệ, ngoại trừ một tấm ảnh gia đình nhà họ Kiều, những thứ khác đều là ảnh trẻ con.

“Cô bé mập này chính là Kiều Bích Ngọc?” Lục Khánh Nam tò mò cầm lấy một tấm trong đó, tấc tắc kêu, quan sát, “Nhỏ như vậy đã tham gia thi đấu dương cầm của nước ngoài, còn cầm thưởng nữa”

Con gái của ông Kiều Bích Ngọc từ nhỏ chính là một mỹ nhân hư hỏng, đến chỗ nào đều được người lớn khen, nhất là khi còn nhỏ, có chút mập mạp càng thêm dễ thương, chỉ là con gái của ông càng lớn lại càng không nghe lời, cả ngày đem ông chọc tức đến cao huyết áp.

Cô ấy khi còn nhỏ rất đáng ghét đàn dương cầm” Quách Cao Minh nói một câu.

Lập tức Quách Cao Minh mím môi, khế nở nụ cười Anh nghĩ tới, Kiều Bích Ngọc khi còn bé con có một đoạn ghi hình, cô bị ép luyện tập đàn dương cầm, hướng về phía giáo viên dương cầm nghiêm túc hô ‘ con không muốn học, một bên lau nước mắt khóc, ngón tay ngắn nhỏ vẫn là rất đàng hoàng mà đàn, dáng dấp nhỏ nhản ấy của cô thực sự rất chọc cho người cười Khả năng Kiều Văn Vũ cũng lập tức nhớ lại cái việc này, đồng thời cũng cười lên tiếng Lục Khánh Nam kỳ quái nhìn cái này hai người đàn ông này, làm sao lại vô duyên vô cớ đều nở nụ cười.

Lục Khánh Nam nhìn một chút lẫn nhau cái, rất đúng trọng tâm nói câu, “Kiều Bích Ngọc khi còn bé con dáng dấp thật được người ta yêu thích” Trắng nõn xinh đẹp, nhan sắc giá trị cao, một đôi mắt to trong suốt sáng sủa, một cô bé xinh xắn như vậy, nhà ai mà không muốn a.

Quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, cười nói, “Cao Minh, anh cùng Kiều Bích Ngọc sinh con gái đi, con gái so với con trai tốt hơn nhiều, con gái là tiểu áo bông nhỏ của mẹ nha, anh xem nho nhỏ như vậy, giống như Kiều Bích Ngọc khắng định đặc biệt đặc biệt dễ thương” Lục Khánh Nam kích động cầm lẫn nhau cái nỗ lực giựt dây, khoa tay múa chân.

Nhà họ Lục bọn họ dương thịnh âm suy, theo cách nói của mẹ anh ta, nhà họ Lục muốn sinh con gái so với lên trời còn khó hơn, cho nên con gái mới là bảo bối, anh em nhà họ Lục bọn họ mấy đứa con trai này đều bị giáng chức thành cứt trâu hết rồi Sinh con gái rất tốt, con gái bây giờ đất như vàng.

Ngay cả Kiều Văn Vũ cũng quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, trong ánh mắt âm thầm có chút chờ mong.

Khi Kiều Văn Vũ tuổi trẻ bồng bột một lòng một dạ đều đặt ở sự nghiệp, hơn nữa khi đó cùng Kiều Bích Ngọc mẹ ruột gây, mấy năm nay trong lòng ông có chút tiếc nuối lúc đó không có chăm sóc tốt con gái mình. Nếu có cái cháu gái nhỏ, nếu như tính tình giống như Bích Ngọc, vậy hắn là chơi rất vui.

Cung Nhã Yến đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối, nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, cũng rất kích động chạy tới “Cao Minh, con và Bích Ngọc còn trẻ, ông cụ Quách khẳng định cũng hy vọng các con sinh thêm vài đứa nữa, như vậy mới náo nhiệt”

Khác ngược với vẻ mặt hào hứng chờ mong của họ, sắc mặt Quách Cao Minh có chút nghiêm túc, giọng nói cũng rất trịnh trọng, “Không sinh” “Vì sao a, Cao Minh, anh không nên quá trọng nam khinh nữ, con gái còn dễ thương hơn nha” Lục Khánh Nam người thứ nhất hô lên tiếng.

Anh ta bây giờ là cha nuôi của cặp song sinh, nếu như Kiều Bích Ngọc có một đứa con gái, vậy anh ta lại có thể lại cọ miễn phí một đứa con gái “Có hai đứa con trai được rồi” Cũng không phải là vấn đề con trai con gái mà là anh không muốn lại sinh con.

Giọng Quách Cao Minh lạnh lẽo, rõ ràng là không muốn trò chuyện tiếp về cái đề tài này.

Sắc mặt Kiều Văn Vũ lập tức trầm xuống, Lục Khánh Nam dường như chính mình bị mất mát cái gì to lớn, vội vã thở dài.

Cung Nhã Yến biết tính tình của Quách Cao Minh, anh đã nói như vậy rồi có khuyên cũng là vô dụng Bà cười hoà g Có hai đứa con trai cũng là được rồi….. Kỳ thực sinh con đối với thân thế phụ nữ tốn thương rất lớn, sinh thêm một thai, thân thế lại tốn thương một phần. Có vài người phụ nữ sinh nhiều quá, da bụng đều trở nên mỏng, tới thời điểm tuổi già thân thể làm sao cũng dưỡng không trở lại Nói được nửa câu, Cung Nhã Yến chính mình tựa hồ phát hiện cái gì, bà lập tức dò hỏi mà nhìn về phía Quách Cao Minh.

Tính cách Quách Cao Minh từ trước đến nay tâm tư cẩn thận, có một số việc Kiều Bích Ngọc không có

cân nhắc qua, anh đều muốn chu toàn.

Lần trước nghe Kiều Bích Ngọc gọi điện thoại càu nhàu nhắc qua một việc, Duy mua một ít que thử thai, Duy ở nhà họ Quách thử rồi là dương tính, kết quả Quách Cao Minh trở về thấy, anh tưởng Kiều Bích Ngọc mang thai, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, lập tức mang cô đi bệnh viện khám mang thai.

Theo lý mà nói Bích Ngọc mang thai, Quách Cao Minh phải rất vui mới đúng.

Cung Nhã Yến thăm dò mà mở miệng, “Cao Minh, con đã quyết định rồi, có hai đứa con trai là đủ rồi, không muốn sinh nữa?” Quách Cao Minh nhìn về phía bà ấy, cũng không nói lời nào.

Cung Nhã Yến liếc mắt liền biết, Bích Ngọc không có nói không sinh con, là Quách Cao Minh tự quyết định Không lẽ, một mình anh đi bệnh viện làm giải phẩu buộc ga+ô? Nghĩ tới đây, Cung Nhã Yến khiếp sợ nhìn Quách Cao Minh, dường như chỉ cần nhìn vào nét mặt của bà Quách Cao Minh cũng đọc hiếu được bà đang suy nghĩ gì, anh nhíu mày, lập lờ nước đôi bỏ lại một câu.

“Đây là chuyện của hai đứa con, các người đừng can thiệp” Cung Nhã Yến thấy cái thái độ ưu việt này của anh, sau đó, nở nụ cười: “Thanh niên mấy đứa có suy nghĩ riêng của mình, làm bạn đến già, thân thế khoẻ mạnh đúng là quan trọng nhất” Qua việc này, những chướng ngại trước đó của Cung Nhã Yến với Quách Cao Minh cũng tiêu tan hết.

“Quách Cao Minh đúng là người đàn ông đáng giá phó thác cả đời” Cung Nhã Yến trở lại tại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, trong lòng hết sức vui mừng.

Kiều Bích Ngọc có thể tới một người đàn ông tốt làm bạn.

‘Đã từng bà luôn là cảm thấy chỉ có Đường Tuấn Nghĩa thích hợp với Kiều Bích Ngọc nhất, bọn họ cùng nhau lớn lên, phi thường ăn ý, Đường Tuấn Nghĩa đối với Kiều Bích Ngọc có thể nói được là nói gì nghe nấy, nhưng duyên phận vợ chồng, quả thực rất kỳ diệu.

Lúc ăn trưa, Kiều Bích Ngọc đã nhận ra một tia dị dạng.

Dì cô vậy mà lại liều mạng gắp thức ăn cho Quách Cao Minh.

Ngay từ đầu người hết sức phản đổi đoạn hôn nhân này là bà ấy, làm sao đột nhiên đối với Quách Cao Minh tốt lành như thế rồi? “Cao Minh a, những món ăn này không biết có hợp khẩu vị của con không, ăn nhiều một chút đi” Như trước kia cái loại này khách sáo lễ phép hoàn toàn không giống nhau, lúc này đây Cung Nhã Yến là thật lòng muốn đối với Quách Cao Minh tốt.

Mới vừa cơm nước xong, Kiều Bích Ngọc lôi Quách Cao Minh đến góc đi hỏi anh, “Anh nói, Anh có phải hay không đã đưa tiền cho người nhà em rồi?” Quách Cao Minh nhíu nhíu mi nhìn cô không nói chuyện.

Kiều Bích Ngọc trong lòng lo lắng, “Ê, ai kêu anh đưa tiền cho người nhà em rồi, bọn họ cũng không.

phải không có tiền…

Cùng nhà họ Quách so với, nhà họ Kiều bọn họ đúng là có sự chênh lệch giàu nghèo to lớn, thế nhưng đưa tiền, theo cái tính khí trọng sĩ diện của cha cô, không làm tốt ông sẽ giận.

Quách Cao Minh khó có được nhìn dáng vẻ rất bận tâm của cô.

Nếu như tiền có thế giải quyết vấn đề, anh cũng không cần phải bị làm cho phiền như vậy rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ phiền não của Kiều Bích Ngọc, trong lòng anh có chút thoải mái.

“Bích Ngọc, gọi Quách Cao Minh đến phòng sách của ta!” Phòng khách Kiều Văn Vũ đột nhiên hướng, bọn họ bên này hô một tiếng.

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn, lập tức cảng thêm lo lẳng, nắm ống tay áo Quách Cao Minh, “Anh xem kìa! Cha em chuẩn bị nổi giận rồi” “Em đi chung với anh tới phòng sách nha, nếu như ông ấy phát giận, có em ở đây ông ấy có thể sẽ cho anh một chút mặt mũi.

“Ai, Quách Cao Minh tại sao anh lại ngu xuẩn như: vậy đâu, anh biết rõ cha em là cái loại tính xấu này, anh cư nhiên ngay ngày sinh nhật của ông ấy hôm nay lấy tiền đi đập ông ấy” Kiều Bích Ngọc lo lắng, Quách Cao Minh thì không nhịn cười được lên tiếng.

“Anh không có đưa tiền cho người nhà em….. Hơn nữa cha em thấy em ở đó, ông ấy chỉ biết máu đồn lên não thêm thôi” Nói xong, Quách Cao Minh trực tiếp đi đến phòng sách của Kiều Văn Vũ, bởi vì vừa lúc anh cũng có một chứt việc muốn tự mình đi hỏi Kiều Văn Vũ, Gì? Ý gì đây.

Kiều Bích Ngọc sửng sốt tại chỗ.

Kiều Bích Ngọc a, mau tới đây, con trai cô lại khóc!” Trong phòng Lục Khánh Nam cấp tốc về phía cô cầu cứu.

Kiều Bích Ngọc không thể làm gì khác hơn là chạy vào phòng tự mình trấn áp đứa con trai nhỏ hỗn thế ma vương của cô, mới vừa chạy qua phòng khách, Cung Nhã Yến đi cô vội vàng hỏi cô một câu, “Bích Ngọc, mấy đứa thích ăn bánh gatô loại nào a?” “Cha con sinh nhật nhưng chúng ta còn không có đặt bánh sinh nhật đâu, mấy đứa thích ăn loại bánh gì liền đặt loại bánh đó, không quan tâm ông ấy”

Bà cụ Kiều trực tiếp từ trong phòng vọt ra, vô cùng lo lắng “Bích Ngọc a, bé con có phải hay không có cái gì không thoải mái, vẫn luôn khóc rống, có cần đưa chúng đi bệnh khám không?” Kiều Bích Ngọc đau đầu, trở về nhà họ Kiều ngày đầu tiên, thật sự rất nhọc lòng nha.

Phòng sách của Kiều Văn Vũ vốn là ở lầu hai, nhưng ông trúng gió chân không có phương tiện nên đem cái kho bên ngoài vườn sửa chữa lại thành phòng sách mới cho ông.

Phòng này tương đối nhỏ, ở giữa bày một cái bàn hai cái ghế đấu, phía sau có hai cái giá sách, bày rất nhiều tác phẩm cổ điển nổi tiếng, thậm chí ngay cả truyện cổ Grimm cũng có.

Từ khi ông trúng gió sinh bệnh sau, cũng đã nhìn thấu danh lợi trên thương trường, đối với chuyện công tác cũng không đế tâm rồi, bây giờ phòng sách với ông mà nói càng giống như một cái thư viện nhỏ, ông xem một ít sách giết thời gian, ngay cả sách truyện cổ tích của trẻ em cũng mua rồi mấy quyển, dự định về sau sẽ kể chuyện xưa cho cháu ngoại của ông nghe.

Quách Cao Minh đi vào trong phòng sách của ông, cũng chỉ có thể ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, tựa như cùng con nít ngồi chung một chỗ chơi gia đình nhỏ vậy, cảm giác thật kỳ quái.

“Đợi hai đứa nhỏ lớn rồi, ta sẽ ở đây ôm bọn chúng kể chuyện xưa cho chúng nghe cũng không tệ” Kiều Văn Vũ giải thích một câu, cái này thư phòng này của ông cùng Quách Cao Minh cái loại này, phong cách tuyệt nhiên bất đồng, hiện tại ông đã không có hứng thú đối với truy đuối danh lợi, an tâm làm một cái người già về hưu.

Quách Cao Minh cũng không có cười nhạo ý tưởng của ông, ngược lại cho ông ý kiến:”Vậy cha phải phải sơn lại căn phòng này thành màu xanh, trên bàn cũng phải có mấy hộp kẹo”

Kiều Văn Vũ nghe anh nói như vậy, tâm tình cũng bình tĩnh lại “Ta nghe nói Đường Tuấn Nghĩa đem tài sản dưới danh nghĩa của nó đều tặng cho Bích Ngọc; Kiều Văn Vũ tìm người con rể này qua đây trò chuyện việc đứng đắn, ông dừng một chút, ngước mắt dò xét anh “con có ý kiến gì đối với việc này không?”

Quách Cao Minh nghe, cũng không có lập tức trả lời Kiều Văn Vũ nghĩ một hồi, nói tiếp, “Nhà họ Quách, ông cụ Quách bọn họ khẳng định cảm thấy rất kỳ quái vì sao Đường Tuấn Nghĩa làm như vậy, nhà họ Quách các người có phải hay không đang suy nghĩ Bích Ngọc.

làm chuyện mờ ám gì?” “Cái tính khí đó của Bích Ngọc con cũng biết, việc này con đừng nói cho nó nghe, bởi vì nó từ đầu tới đuôi chưa từng cùng trong nhà nói qua nửa câu, nếu nó ở nhà họ Quách có bị gì, thì cũng chỉ có khi không thế nhịn được nữa mới đi tìm dì nó phát vài câu bực tức.

Mấy chuyện gây xích mích, ăn nói lung tung như vậy, con gái ta trước giờ rất khinh thường” Quách Cao Minh chau mày, nhìn về phía ông.

“Mặc kệ nhà họ Quách các người nghĩ gì, ta chỉ muốn trực tiếp nói cho con biết, Đường Tuấn Nghĩa vì sao đột nhiên làm như vậy ta không rõ, nhưng giữa Bích Ngọc cùng Đường Tuấn Nghĩa tuyệt đối là trong sạch” Giọng Kiều Văn Vũ nghiêm túc, ông đương nhiên không muốn con gái mình ở nhà họ Quách bị nói xấu, “Nếu như Bích Ngọc cùng Đường Tuấn Nghĩa có một chút khả năng, bọn chúng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng không có phần cho con nhúng tay đâu” “Con biết” Quách Cao Minh không nhanh không chậm trả lời ông ba chữ.

Kiều Văn Vũ thấy anh bình tĩnh như vậy giọng nói ngược lại có chút ngạc nhiên, ông còn tưởng rằng Quách Cao Minh sẽ rất lưu ý với những việc dính líu đến Đường Tuấn Nghĩa, nhất là khi người đàn ông khác đột nhiên cho vợ anh số tiền lớn như vậy, nói hoàn toàn không để bụng là khẳng định không có khả năng.

Giọng nói Quách Cao Minh đột nhiên thay đổi việc của Đường Tuấn Nghĩa, con có việc không làm rõ được, cần hỏi cha một ít chỉ tiết” Kiều Văn Vũ nhướng mày, còn có chuyện gì mà Quách Cao Minh không làm rõ được.

Mặt Quách Cao Minh có chút suy ngắm, chậm rãi mở miệng, “Gần đây Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh, bệnh của cậu ta rất kỳ quái, con hoài nghỉ bệnh của cậu ta có liên quan đến đồng tiền cổ mà Kiều Bích Ngọc nhặt được trước kia” “Đồng tiền cổ gì?” Kiều Văn Vũ vẻ mặt vô cùng nghĩ hoặc “Đồng tiền có huy hiệu của gia tộc Strozzzi” Ánh mắt Quách Cao Minh bén nhọn, giọng nói rất trịnh trọng, lúc nhìn Kiều Văn Vũ cũng nhiều một phần cảnh giác, “Có phải hay không Đường Tuấn Nghĩa đã từng đã đến tòa đảo nhỏ nào đó ở ltalia, cậu ta có tiếp xúc với người đặt biệt nào không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio