Chương : Chủ nhân mới là kẻ lập dị
Mèo đen đã mai phục ở đây bảy ngày bảy đêm.
Đường Tuấn Nghĩa ngủ rất tài, đi trên đường ngoài phố ngã đâu cũng ngủ được, thậm chí có lúc không cẩn thận trượt chân ngã xuống dốc núi còn lười không trèo lên, bèn tìm một bãi cỏ êm ái đánh một giấc say sưa.
Dường như anh ta không hề có ý thức phòng ngừa nguy hiểm.
Có lần, mèo đen thấy anh ta vào nhà tắm, thế nào mà tắm một lúc rồi anh ta lăn ra ngủ, ngâm cả người trong nước, phần đầu của anh ta trượt theo thành bồn chìm dần xuống, suýt thì chết đuối.
Dấu vậy thì năm lần bảy lượt mèo đen đột nhập.
vào nhà anh ta thành công nhưng lần nào cũng tập kích thất bại, chưa thể trả được mối thù của mình.
Đúng là một người đàn ông quái gở.
Mọi ngóc ngách trong phòng Đường Tuấn Nghĩa đều phủ bụi dày, lại không có ai quét dọn, anh ta chỉ biết dùng cách đơn giản nhất là đóng gói toàn bộ những đồ đạc bẩn thỉu mà anh ta trông.
thấy rồi đem vứt bỏ Mèo đen rất không hài lòng với môi trường sống trong căn phòng của anh ta, nó đã quen được vô số con sen hầu hạ, quen được người ta dâng thức ăn lên đúng giờ.
Còn Đường Tuấn Nghĩa sẽ không cho mèo ăn.
Đến bản thân anh ta còn ăn không no.
Đúng lúc Đường Tuấn Nghĩa đang mải nghĩ đến việc ngày mai anh ta đã hết quần áo mới để thay thì điện thoại bàn trong phòng vang lên.
Là ông chú họ Mạc Cảnh Sơn gọi tới.
“Tuấn Nghĩa, chú đã đặt mười lãm bộ quần áo ở cửa hàng, và dặn nhân viên giao đến cho cháu, nhớ mở cửa cho người ta” Mạc Cảnh Sơn dặn dò chu đáo.
“Mà căn hộ của cháu đã lâu lắm rồi chưa dọn dẹp, hay là ngày mai cháu đi đâu đó để chú qua dọn..” Mạc Cảnh Sơn thương lượng với anh ta.
Thực chất, Mạc Cảnh Sơn rất muốn chửi mắng, nếu như là người khác thì ông ta đã sửng cồ lên rồi, không chịu cho người lạ vào phòng, ngay đến nhân viên vệ sinh dọn theo giờ cũng không cho vào, mọi ngóc ngách trong phòng anh ta đều phủ bụi thành tầng, phòng ốc kéo rèm kín bưng quanh năm tăm tối, rõ ràng Đường Tuấn Nghĩa thông minh trí tuệ là thế, ông trời còn ban cho anh ta một diện mạo tuấn ấy thế mà lại là một kẻ ngốc trong cuộc sống thường nhật.
“Phòng rất sạch sẽ” Đường Tuấn Nghĩa chậm rãi nói một câu vào điện thoại Mạc Cảnh Sơn ở đầu dây bên kia tức ói máu, rất sạch sẽ cái quái gì, sạch thế nào được! Lẽ nào ông ta lại không biết cái định nghĩa về sạch sẽ của Đường Tuấn Nghĩa, đó là vất hết mọi thứ trong nhà đi, như vậy thì đúng là sạch sẽ thật, sạch không còn gì.
Ông già Mạc Cảnh Sơn đã sống hơn nửa đời người với một thời thanh xuân sôi nổi, từng chơi đùa vô số đàn bà con gái, năm xưa ông ta cũng rất có nguyên tắc, tuyệt đối không đưa người con gái nào từng chơi đùa về nhà, ông ta theo chú nghĩa không kết hôn, chuyện sinh con xin dành lại kiếp Sau.
Nhưng bỗng một hôm tiếp xúc với thăng ngố của nhà họ Đường này, là đứa con rơi từ bên ngoài bế về, và sau khi tiếp xúc thêm với con nhóc Kiều Bích Ngọc nóng nảy, thì Mạc Cảnh Sơn không còn cảm thấy thằng nhóc phiền phức nữa, đời con người ta có chút vướng bận cũng hay, Dạo gần đây ông ta còn tìm lại mùa xuân, như chàng thanh niên mới chớm biết yêu, thầm thương Cung Nhã Yến.
Nhưng da mặt già nua của ông ta mỏng, không dám tó tình. Ngắm cũng đành thôi, con nhà khuê các như Cung Nhã Yến cũng chẳng buồn để mắt đến phường lưu manh như ông ta. Không biết có phải do tình trường không như ý hay không mà Mạc Cảnh Sơn dành trọn tâm tư lên hai thanh niên trẻ Đường Tuấn Nghĩa và Kiều Bích Ngọc, thường xuyên có hứng thú chăm lo cho cuộc sống của họ, giết thời gian trong những năm tháng tuổi già chán chường, Dạo này, Mạc Cảnh Sơn ngày càng giống một ông quản gia lảm điều, cầm di động quan tâm nhắc.
nhở: “Tuấn Nghĩa, cháu lại gói khăn trải giường đem vất rồi đúng không, hình như trong nhà cháu cũng chỉ còn vài bộ mới thôi, mà bộ đó hình như mới thay ba ngày trước… Cháu thay mấy thứ này cũng không phải vấn đề tiền nong nhưng nghe đâu đồ mới mua về có hàm lượng formaldehyde cao.
“Thôi bỏ đi, lần sau quần áo gì đó của cháu, để chú bảo người ta giặt sạch rồi sẽ mang đến cho cháu.
“Còn đồ quá hạn trong tủ lạnh cháu đừng có uống, nhất là sữa, lần trước uống sữa quá hạn đã đau bụng đến nỗi mặt mày tím tái, cháu cứ làm thế rồi mấy năm nữa khéo chuyển vào phòng Chăm sóc đặc biệt mà ở mất.” Mạc Cảnh Sơn càng nói càng hăng: “Chú đã đi siêu thị mua cho cháu rất nhiều đồ ăn, cũng nhờ người ta giao đến, đặt ở dưới phòng bảo vệ chung cư, cháu nhớ đi lấy…” Đường Tuấn Nghĩa có một thói quen tốt, anh ta không bao giờ ngắt lời khi người ta đang thao thao bất tuyệt, giống như một người nghe tuyệt vời, dĩ nhiên, anh ta có thật sự nghe lọt tai hay không lại là chuyện khác.
“Cháu thấy sức khỏe thế nào, có khó chịu ở đâu không?” Vấn đề mà Mạc Cảnh Sơn luôn lo lẳng là sức khỏe của anh ta, nhất là lần trước tận mắt thấy cả người anh ta đầy vết thương, thoi thóp yếu ớt, thật sự làm ông ta sợ muốn chết.
“Dạo này có xảy ra chuyện gì không?” Đường Tuấn Nghĩa bất giác ngoái nhìn phía tủ đầu giường, con mèo đen kia cũng đang chăm chú nhìn anh ta bãng cặp mắt sáng long lanh, anh ta vừa định mở miệng, rất chậm rãi: “Trong phòng có một “Dạo này Kiều Bích Ngọc có gọi điện cho cháu không, có liên lạc với cháu không?” Mạc Cảnh Sơn sung sức chặn ngang lời anh.
Nghe thấy ông ta nhắc đến tên của Kiều Bích Ngọc, cặp mắt màu xanh của Đường Tuấn Nghĩa thoáng chần chữ, rồi nói với ông ta: “Cục Cưng mắng cháu.” Giọng anh ta rất bình thản, có thể lờ mờ nhận ra được khi nhắc tới Kiều Bích Ngọc, có một chút cảm xúc lăn tăn.
“Cái gì? “Sao con nhóc đó lại mắng cháu?” Mạc Cảnh Sơn hết lòng che chở cho Đường Tuấn Nghĩa, nửa câu sau còn chưa nói hết, ông ta đã nổi sung lên: “Gả vào nhà họ Quách làm mợ chủ sống sung sướng nên làm phách chứ gì, quên sạch tình nghĩa trước kia của chúng ta nhanh thế à, cái đứa vô lương tâm. Nhà họ Quách thì có gì hay ho, Quách Cao Minh lòng dạ thâm sâu, mấy bà cô nhà họ Quách chẳng ai là không nhiều chuyện, nhà họ.
Quách chẳng có ai ra hồn!” Mạc Cảnh Sơn chứng kiến đôi thanh mai trúc mã Kiều Bích Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa khôn lớn cùng nhau, ông ngoại cô còn hứa hôn cho hai đứa từ nhỏ, từ lâu ông ta đã cho răng hai đứa trẻ là một đôi.
Bỗng đâu xuất hiện một tên Quách Cao Minh ác ôn, cướp vợ của Đường Tuấn Nghĩa đi mất, trơ tráo vô liêm sỉ, ông ta thực sự rất ghét nhà họ Quách.
So với cơn thịnh nộ của Mạc Cảnh Sơn, Đường Tuấn Nghĩa không hề thấy giận dữ chuyện Kiều Bích Ngọc lấy chồng, thoạt đầu là kinh ngạc, rồi với ính cách của mình anh ta cũng chấp nhận, hình như Kiều Bích Ngọc cũng không ghét bỏ Quách Cao Minh, cô cũng không nói sẽ ra đi Kiều Bích Ngọc không còn áp đặt bắt anh ta làm theo những điều cô nói như hồi nhỏ, hiện giờ cô không yêu cầu anh ta làm gì nữa, có một thời gian Đường Tuấn Nghĩa cũng rất mơ hồ, anh ta không biết sau này phải làm gì Nên anh ta đã đi Ý, điều tra gia tộc Strozzi.
Vê nước không bao lâu, anh ta mắc phải căn bệnh trăng tròn quái lạ Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Tuấn Nghĩa đây vẻ khó hiểu, anh ta quay sang nhìn con mèo đen trên tủ, Con mèo đen cảnh giác cao độ, nó đã quá hiểu gã đàn ông nhìn có vẻ lười biếng tùy tiện này thực.
ra rất nguy hiểm, có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào.
Con mèo nhảy vọt khỏi phòng ngủ, chạy ra ngoài phòng khách, chạy tán loạn.
Nó tưởng Đường Tuấn Nghĩa lại định túm cổ nó, ném nó xuống tầng một cách vô nhân đạo thêm lần nữa, “Của tao” Đường Tuấn Nghĩa bước ra ngoài phòng khách, nhìn thấy con mèo đen lai lịch không rõ ràng kia đang liếm sữa trong cốc của anh ta.
Anh ta nhíu mày, cảm thấy bực bội.
Anh ta không thích có người bước vào trong không gian của mình, lại càng không thích bất cứ sinh vật sống nào đụng vào đồ của anh ta.
Dường như mèo đen biết hành động đó có thể chọc giận anh ta nên đột nhiên vẩy mông ngạo.
nghễ, cố tình gạt rơi chiếc cốc thủy tinh Đường Tuấn Nghĩa đặt trên bàn.
Cốc thủy tinh nặng hơn hơn thủy tỉnh thông thường, khả năng chống sốc cũng tốt hơn, rơi nhưng không vỡ, chỉ đập xuống nền rồi lăn tới cạnh chân Đường Tuấn Nghĩa.
Đường Tuấn Nghĩa cúi đầu nhìn chiếc cốc bên chân mình, mặt không cảm xúc, sắc mặt anh ta có.
vẻ khó chịu Đối với Đường Tuấn Nghĩa, chiếc cốc này có rơi vỡ hay không không quan trọng, mấu chốt là một con mèo đã dùng chiếc cốc đó.
Phía bên kia điện thoại, Mạc Cảnh Sơn huyện thuyên một tràng dài, nhận ra Đường Tuấn Nghĩa phía bên này không có phản ứng gì, ông ta bèn quát lên mấy tiếng, có đang nghe không đấy? “Cháu hết cốc rồi” Một lát sau, chất giọng trầm.
thấp đặc trưng của Đường Tuấn Nghĩa lờ mờ vọng tới Mạc Cảnh Sơn nghe thấy vậy hết sức ngạc nhiên.
Lại một lúc nữa, tiếng động ồn ã truyền tới, dường như bên phía Đường Tuấn Nghĩa có tiếng bàn ghế tủ kệ lật đố, ầm ầm ầm, nghe giống như đang dỡ nhà “Tuấn Nghĩa, chỗ cháu làm sao thế?” Mạc Cảnh Sơn sốt sẳng hỏi anh ta.
Đường Tuấn Nghĩa vẫn không buồn đếm xia đến người khác như một thói quen.
Mạc Cảnh Sơn cầm điện thoại lưỡng lự không biết có nên chạy tới ngay không.
Nhưng với tính cách lập dị của Đường Tuấn Nghĩa, có lẽ chỉ đang gói ghém những thứ không sạch sẽ mà anh ta cho là rác lại mà thôi, lần trước anh ta đã dọn cả bộ sofa ra ngoài, nói rằng không cần nữa “Đã bảo là không thích ai vào trong phòng!” Giọng của Đường Tuấn Nghĩa truyền qua điện thoại vọng đến bên tai Mạc Cảnh Sơn.
Tuy chất giọng của Đường Tuấn Nghĩa lúc nào cũng rề rề như ngái ngủ, nhưng ông chú họ Mạc Cảnh Sơn có thể phân tích một cách tỉnh tế ra rằng hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đang bị thứ gì đó chọc.
tức.
Chuyện gì vậy? Mạc Cảnh Sơn chợt thấy căng thẳng, ai đã vào phòng của Đường Tuấn Nghĩa? Kiều Bích Ngọc? Không thể nào, Kiều Bích Ngọc mà vào thì anh ta sẽ không đuổi đi.
Không lẽ là người giao hàng quần áo thực phẩm mà ông ta đặt, shipper không để ý nên bước vào trong phòng? Mạc Cảnh Sơn suy đoán đủ mọi tình huống, lại nghe thấy Đường Tuấn Nghĩa đã nổi giận thấy rõ, vẫn là giọng nói biếng lười nhưng pha thêm chút giận giữ, chậm rãi gắn từng chữ: “Buộc phải vào phòng cũng được, chỉ cần biến mày thành tiêu bản, thì không coi là xâm nhập gia cư bất hợp pháp…” Cái gì? Biến thành tiêu bản? Mặt Cao Cảnh Sơn tức thì biến sắc, vội vàng chộp lấy chìa khóa, cuống quýt chạy đến căn hộ của Đường Tuấn Nghĩa.
Thôi chết, sắp có án mạng rồi! Và lúc này, trong căn hộ của Đường Tuấn Nghĩa, anh ta đang bắt mèo, con mèo nhỏ liên tục.
né tránh. Mấy lần trước, Đường Tuấn Nghĩa còn kiêm chế được, nhưng lần này con mèo không biết điều đã đụng vào cốc của anh ta, giống như thế đã giãm phải đuôi của Đường Tuấn Nghĩa, chọc anh ta phát điên vậy.
Đường Tuấn Nghĩa không chút nương tay, lật tung mọi thứ, cả phòng biến thành một bãi hỗn loạn.
Mèo đen dùng hết cả tứ chi bám chặt chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà, lắc lư lơ lửng Còn ở dưới, Đường Tuấn Nghĩa không biết đùa, anh ta thực sự đã tìm được một bình Focmandehit, cặp mắt xanh của anh ta nhìn lên chiếc đèn pha lê trên đầu một cách nghiêm túc, đang chuẩn bị tóm gọn và biến xác con mèo thành tiêu bản “Xuống đây!”