Chương : Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh
Giờ tan học chiều thứ sáu, ngoài cống trường người đông tấp nập, phụ huynh đến từ rất sớm đợi đón con về.
Theo như lời của Kiều Bích Ngọc thì khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học reo lên, các bậc phụ huynh đồng loạt quay đầu nhìn vào trong cổng trường, và khi cánh cổng sắt mở ra, cả bầy trẻ con ríu rít ùa tới, cảnh tượng hết sức hoành tráng.
“Mỹ Duy, cậu đang mang bầu đừng vào đó chen lấn với họ” Kiều Bích Ngọc rất tận tụy, kiên quyết che chắn phía trước Mỹ Duy, tránh không để đứa quỷ ranh nào hấp tấp đâm trúng.
Mang thai thời kì đầu, cần hết sức cẩn thận trong ba tháng đầu.
Mỹ Duy thấy cô căng thẳng thì vô cùng cảm động, cười bảo: “Bác sĩ nói cũng không cần lo lắng rồi làm quá lên, cứ như bình thường thôi là được.” Trước đây Kiều Bích Ngọc mang thai, cô không hề có kiến thức gì về việc làm mẹ, ông nội trừng mắt mới làm cô biết cảnh giác.
Chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đã mang thai, khi sinh con lại gặp phải rất nhiều chuyện, khiến cho sau này khi nhìn hai sinh mạng bé nhỏ trước mặt mình, Kiều Bích Ngọc luôn có một cảm giác rất kỳ diệu, ôi, làm thế nào mà hai đứa bé bụ bãm này.
lại chui từ bụng mình ra được nhỉ.
Ngắm lại, cặp song sinh nhà cô hiện giờ được khỏe mạnh bình yên, bụ bẫm trằng trẻo đúng là nhờ.
ông trời phù hộ.
Đến giờ cơm tối, Bùi Thanh Tùng hớn hở nói muốn mua một con thỏ làm vật nuôi, và hứa sẽ chăm sóc ch đáo. Hôm nay Châu Mỹ Duy hẹn được Kiều Bích Ngọc ra ngoài, nhân tiện đến tiệm thú cưng cũng đã chọn cho cậu bé một chú thỏ con, đang định đợi lát nữa gặp Bùi Thanh Tùng sẽ.
cho cậu nhóc một bất ngờ.
Giống như thường lệ, cậu nhóc Bùi Thanh Tùng luôn thích thong thả đi ra khỏi cổng trường cuối cùng, như một ông cụ non, bảo rằng không muốn chen chúc với đám con nít thật ra cậu nhóc năm nay mới học lớp hai “Không phải là con đã bảo mẹ không cần đến đón con đi học về mà?” Bùi Thanh Tùng mặc bộ đồng phục màu xanh lam, dáng đứng thẳng tắp, trông rất khôi ngô.
“Con đã nói với mẹ đến lần thứ tám rồi.” Bùi Thanh Tùng nhìn ra ngoài cổng trường nơi Châu Mỹ Duy đang đứng đợi, giọng nói trẻ con mang vẻ trách móc.
Châu Mỹ Duy không nghĩ vậy, cố tình giơ tay vò tóc cậu bé: “Bảy lần trước con cũng dặn mẹ không đến, ơ, con tưởng mình trưởng thành rồi à, đủ lông đủ cánh rồi muốn tự đi về nhà, con có biết đường bao xa không? Nhỡ giữa đường bị ba bị bắt cóc, đến lúc đó con khóc gọi mẹ..” “Con không ngốc thế nhé!” Cậu bé Thanh Tùng phụng phịu Kiều Bích Ngọc đừng bên nhìn, cảm giác Mỹ Duy và cậu bé Bùi Thanh Tùng này khá thân nhau “Bùi Thanh Tùng!” Phía bên kia đường, Quan Liên lái chiếc xe BMW chầm chậm rẽ sang, hạ kính cửa xe xuống, gọi vọng sang bên này: “Bùi Thanh Tùng, mau qua đây, chỗ này không được đỗ xe, nhanh lên!” Để đảm bảo họ nghe thấy, Quan Liên còn cố tình bấm còi ô tô hai lần để giục.
Kiều Bích Ngọc chau mày nhìn về phía Quan Liên, Châu Mỹ Duy đang định lên tiếng nói gì đó thì Bùi Thanh Tùng đứng cạnh cô nghe thấy tiếng mẹ.
ruột gọi đã quay người chạy vọt sang, Châu Mỹ Duy đứng yên nhìn theo Bùi Thanh Tùng chạy về phía mẹ ruột của cậu bé nhanh thoăn.
thoẩt, mở cửa xe một cách thành thục, bò vào trong xe, hình như Quan Liên ngoái lại nói gì đó với cậu bé, Bùi Thanh Tùng mới chợt nhớ ra vây tay về phía họ. Chiếc xe lao vút đi.
Quả nhiên giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.
“Mỹ Duy” Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô ấy có vẻ hụt hẳng, bèn cất tiếng gọi.
Châu Mỹ Duy gượng cười: “Quên không nói với thăng bé là mua thỏ rồi: Phải, chẳng có cơ hội nói thêm lấy một câu, vừa nghe tiếng Quan Liên gọi là đã co giò bỏ chạy, vô lương tâm. Mấy đời bánh đúc có xương, đã cố gắng đến thế để làm thân với cậu bé nhưng vẫn luôn tồn tại khoảng cách.
Làm mẹ kế khó lắm. Ngay đến trong truyện cổ ích, mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết cũng là mụ phù thủy ác độc. Trong xã hội có rất nhiều gia đình rổ rá cạp lại, mẹ kế và con chồng không giao tiếp.
được với nhau, thậm chí cãi vã hẳn học nhiều là đằng khác, Kiều Bích Ngọc không có bất cứ nhận xét gì về vấn đề nan giải này, chỉ đành vỗ vai cô ấy an ủi.
“Đúng rồi, không phải Quan Liên vẫn ở nhà họ Bùi đấy chứ hả?” Kiều Bích Ngọc chợt hỏi một cách nghiêm túc Châu Mỹ Duy nhỏ giọng đáp: “Dọn đi rồi” Người nhà họ Bùi cũng biết, nàng dâu mới đã cưới về mà vợ cũ vẫn lượn lờ đi về suốt ngày, cho.
dù là người ngoài nhìn vào cũng thấy lúng túng Trước kia, vì còn dùng dãng với người yêu cũ nên hình như Quan Liên cãi vã đánh nhau gì đó rồi bị bắt lên đồn cảnh sát, nhà họ Bùi lo lắng bèn lập tức bảo Bùi Hưng Nam đi bảo lãnh cho cô ta ra ngoài rồi ở lại nhà họ Bùi một thời gian.
Châu Mỹ Duy không phải người phụ nữ nhỏ mọn, nhưng có những việc cô ấy chỉ có thể nén uất ức vào lòng. Sau đó, Quan Liên dọn ra khỏi nhà họ.
Bùi cũng không phải do cô ấy nói ra nói vào mà tự Quan Liên chủ động đề nghị Ban đầu Châu Mỹ Duy còn thấy mở cờ trong bụng, dù gì hai người phụ nữ chung một mái nhà thật sự khó mà thoái mái, nhưng người tính không bảng trời tính.
“Sau khi Quan Liên dọn đi, Bùi Thanh Tùng cũng thu dọn đồ đạc đòi chuyển tới ở với mẹ thẳng bé, cuối tuần mới về thăm ông bà nội, dĩ nhiên là ông bà Bùi không muốn xa cháu nên hiện giờ phần lớn thời gian họ đều ở bên đó, thỉnh thoảng cuối tuần về nhà họ Bùi một chuyến…” Châu Mỹ Duy tâm sự với Kiều Bích Ngọc đôi điều đè nén trong lòng.
Kiều Bích Ngọc nghe xong tỏ ra kinh ngạc, làm vậy cũng được? “Tức là bây giờ người nhà họ Bùi đã bị Quan Liên dắt đi hết?” Kiều Bích Ngọc hỏi thẳng.
Người già trẻ nhỏ đều đi theo Quan Liên, rốt cuộc nơi nào mới là nhà? Châu Mỹ Duy cười khổ: “Cũng không hắn, cuối tưần họ sẽ về ở một ngày, nên sáng nay mình đã mua thêm nhiều thức ăn” Không ngờ, rõ ràng đã chiều thứ sáu mà Quan Liên vẫn đón Bùi Thanh ‘Tùng đi mất, vậy thì tối này chắc họ sẽ không về nhà họ Bùi rồi “Bùi Hưng Nam thì sao?” Sắc mặt Kiều Bích Ngọc đã rất khó coi, kìm nén không chửi bới, mà hỏi thêm một câu.
Châu Mỹ Duy thấy biểu cảm của cô là biết cô đang tức giận thay cho mình, trái lại cảm thấy được an ủi, hạ giọng nói: “Anh Nam bận rộn công việc, hay phải đi công tác..” Châu Mỹ Duy cố gắng giữ vẻ thoải mái không bận tâm, còn di động của cô ấy thì vang lên báo có †in nhắn.
Cô ấy rất cẩn thận lén nhìn lướt qua màn hình.
“Hôm nay anh sang bên Quan Liên, em ăn sớm đi, không cần đợi anh” Bùi Hưng Nam gửi tin nhẫn cho cô ấy.
Châu Mỹ Duy cúi đầu, ánh mắt bưồn rầu âm thầm.
Như vô số lần trước đó, ngón tay linh hoạt nhắn trả lời lại một chữ: “Vâng”.
Kiều Bích Ngọc không chú ý đến động tác nhỏ của Châu Mỹ Duy, tự lẩm bẩm một mình: “Chí ít Bùi Hưng Nam không hùa theo người già trẻ nhỏ làm loạn, không thì đúng là rối như canh hẹ, nhà biến thành nhà trọ, còn gì là nhà.” Châu Mỹ Duy lại ngẩng cao đầu, nét cười miễn cưỡng cứng đờ trên mặt.
“Tuy mình không có kinh nghiệm chăm lo gia đình, nhưng mình cảm thấy mấu chốt chuyện này là ở Bùi Thanh Tùng, cả nhà họ Bùi đều xoay theo Bùi Thanh Tùng” Kiều Bích Ngọc đã quyết định liều mạng cùng anh hùng, tối nay sẽ cùng Châu Mỹ Duy thưởng thức bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng, hai người phụ nữ dốc bầu tâm sự về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.