Chương : Gọi điện thoại cho em, anh chỉ là đột nhiên rất nhớ em
“Kiều Bích Ngọc!”
Một chiếc Bentley màu xanh đậm vội vàng dừng ở ven đường,
Lục Khánh Nam từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, ánh mắt phức tạp nhìn
người phụ nữ trên ghế đá, giọng nói giận dữ.
“Kiều Bích Ngọc, cô nói muốn đi thăm dì ở phía bắc thành phố,
thật ra là ở đây gặp riêng Doãn Thành Trung?”
“Cái gì?”
Nghe thấy giọng nói của Lục Khánh Nam, Kiều Bích Ngọc lập tức
ngẩng đầu lên, giật mình tỉnh táo lại.
“Vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến, những động tác nhỏ mập mờ
thân mật giữa cô và Doãn Thành Trung…” Lục Khánh Nam không nhìn
cô nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Lên xe đi, ngày hôm nay của cô
kết thúc, tôi đưa cô về nhà họ Quách.”
Kiểu Bích Ngọc đứng dậy đi đến gần chiếc xe muốn mở miệng
giải thích, lại nhìn thấy giỏ trái cây ở ghế sau xe, lúc này mới nhớ tới
việc lúc trước cùng Lục Khánh Nam chuẩn bị sẽ đến phía bắc thành
phố thăm Cung Nhã Yến.
“Kiểu Bích Ngọc, ngàn vạn lần đừng làm chuyện cô không nên
làm…”
Sắc mặt Lục Khánh Nam khó coi, thấy cô lên xe, nhanh chóng
khởi động xe, giọng điệu mơ hồ nhắc nhở cô: “Nếu không, cô sẽ
không chịu đựng nổi!”
Nếu Kiều Bích Ngọc thực sự còn vương vấn không dứt với Doãn
Thành Trung, Lục Khánh Nam cam đoan, xem như cô mang thai đứa
trẻ nhà họ Quách, Quách Cao Minh cũng sẽ không bỏ qua cô, anh ta
sẽ làm cho cô rất thảm, rất thảm.
Bởi vì Quách Cao Minh ghét nhất kiểu phụ nữ phản bội này.
Kiểu Bích Ngọc yên lặng ngồi ở ghế sau xe, nghe thấy lời cảnh
cáo của anh, im lặng không nói.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lòng tràn đầy những suy nghĩ
hỗn độn.
Mà lúc này Doãn Thành Trung ở ngoài cửa sổ xe vừa vặn nhìn
thấy Lục Khánh Nam tới đón Kiều Bích Ngọc rời đi, anh vô thức muốn
đuổi theo, cuối cùng lại dừng bước chân.
Tâm tình Doãn Thành Trung có chút bực bội, anh cũng không thể
hiểu được cảm xúc của mình.
Bây giờ Kiều Bích Ngọc là chị dâu họ của anh, anh không nên có
bất kỳ suy nghĩ nào, chỉ là…
“Cô ấy vừa mới nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện
gì?”
Sau khi Lục Khánh Nam với sắc mặt tối sầm đưa Kiều Bích Ngọc
quay về nhà họ Quách, giống như nhìn cô không vừa mắt, ngay cả
câu tạm biệt cũng không nói, anh ta trực tiếp lái xe chỉ để lại một làn
khói rời đi.
Quản gia hơi lạ khi thấy Kiều Bích Ngọc quay về sớm như vậy.
Vốn dĩ muốn đi tới hỏi thăm tình hình, nhưng thấy dáng vẻ Kiều
Bích Ngọc tâm tình không tốt nên cũng không quấy rầy cô.
Hôm nay cô quả thực không có tâm trạng đi trại viện dưỡng lão
thăm Cung Nhã Yến, vốn dĩ muốn trực tiếp về phòng ngủ, ngẩng đầu
nhìn về phía cánh cửa tinh xảo ở cuối hành lang lầu hai, bước chân cô
chần chừ một chút.
Bây giờ Quách Cao Minh không có ở nhà, như vậy…
Bình thường về nhà Quách Cao Minh thường dành phần lớn thời
gian của mình trong phòng làm việc, trước đây Kiều Bích Ngọc chưa
từng đi vào phòng làm việc, nhưng cô nghĩ nếu người đàn ông này
cất giấu bí mật nào đó vậy khẳng định sẽ ở đây.
Kiều Bích Ngọc đi tới trước phòng làm việc, cô nhìn quanh bốn
phía, chắc chắn rằng không có ai.
Lén lút vặn tay cầm cửa, lập tức lách mình chui vào.
Phòng làm việc này cực kỳ rộng rãi, bài trí đơn giản, màu sắc
trầm ổn, bên trong có phòng nghỉ và phòng tắm, có đôi khi Quách
Cao Minh trực tiếp ngủ tại phòng làm việc.
Có năm dãy giá sách bên trái, sách báo tư liệu còn có văn kiện,
bên kia có một bàn trà dựa vào cửa sổ sát đất, một bộ sofa, trên
tường còn có ba màn hình máy tính kết hợp.
Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc đi vào phòng làm việc của
Quách Cao Minh, nếu như nói nhìn phòng làm việc của một người đàn
ông có thể thấy được tính cách và năng lực của anh ta.
Như vậy, Quách Cao Minh tuyệt đối là một người cháu đích tôn
nhà quyền thế có thực lực vững vàng, sách báo ở đây ít nhất có tám
ngôn ngữ, hơn nữa nội dung của những ghi chép này ngắn gọn và
súc tích, từ nét chữ cũng có thể nhìn ra thủ đoạn quả quyết, tâm tư
cẩn mật.
Cô nhanh chóng tìm kiếm trước giá sách, muốn tìm kiếm một số
thông tin hữu ích, chẳng hạn như về Diệp Tuyết, hay Doãn Thành
Trung…
Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc đột nhiên sáng lên, cô không ngờ
thật sự có thể tìm thấy.
Ở hàng thứ năm của giá sách, trong một túi văn kiện ố vàng ở
hàng dưới cùng, tất cả tài liệu đều liên quan đến Diệp Tuyết và Doãn
Thành Trung.
“Lại có nhiều như vậy…
Mà đây lại là tài liệu cũ từ vài năm trước…đa số là từ sáu năm
trước.
Cô cẩn thận lấy ra một trong những tài liệu về Doãn Thành Trung,
nhẹ nhàng mở ra: “Lên án tố cáo dụng ý xấu, bằng chứng, vụ án
cưỡng hiếp…”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc càng thêm khẩn trương, động tác trên tay
có chút vội vàng lấy toàn bộ tài liệu ra đọc kỹ.
“Đây là cái gì?” Cô lẩm bẩm, nhìn những nội dung này, cảm xúc
trở nên căng thẳng.
“Cô vậy mà quên đóng cửa!”
Lúc này, đột nhiên ở ngoài cửa phòng làm việc truyền đến giọng
nói quở trách của người giúp việc: “Ngoại trừ việc quét dọn cố định
mỗi ngày, cậu chủ Cao Minh không cho phép người khác đi vào
phòng làm việc, thời gian không nhiều lắm, tranh thủ thời gian đi vào
kiểm tra thu dọn…”
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân
tới gần, trong lòng đột nhiên bồi hồi.
Lập tức để tài liệu trong tay trở lại vị trí ban đầu, nhìn xung
quanh, nhanh chóng kiễng chân, hạ thấp người, bước nhanh đến tấm
vải rèm lớn sau giá sách để trốn.
Những người giúp việc này chủ yếu đang dọn dẹp trong phòng
nghỉ và phòng tắm, mặc dù Kiều Bích Ngọc trốn ở sau tấm rèm dày
không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ nhưng cô có thể cảm thấy bầu
không khí có chút nặng nề, người giúp việc quét dọn ở trong căn
phòng này cũng không dám nói nhiều, động tác lưu loát nhẹ nhàng lộ
ra cẩn thận từng li từng tí.
Kiều Bích Ngọc biết những người giúp việc của nhà họ Quách rất
sợ Quách Cao Minh.
Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần chỗ cô, Kiều Bích Ngọc sợ
tới mức nín thở, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
“Bên kia không cần dọn dẹp, đồ trên giá sách tuyệt đối không
được đụng vào…”
Người giúp việc dẫn đầu thấy việc dọn dẹp cũng sắp xong, nhanh
chóng phân phó: “Nhanh nhẹn một chút, kiểm tra lại một lần nữa xem
có sơ sót gì không rồi đều đi ra ngoài…
Khoảng năm phút sau, Kiều Bích Ngọc nghe thấy tiếng bước
chân bọn họ rời đi liền xốc một góc nhỏ trên tấm rèm, lúc này trong
phòng làm việc chỉ còn lại một người giúp việc đang kiểm tra cửa sổ.
Tranh thủ lúc này, cô cúi thấp người, rón rén bước ra khỏi phòng.
Khóa cửa phòng làm việc của Quách Cao Minh rất đặc biệt, nếu
không có chìa khóa, bị khóa bên trong sẽ không thể ra ngoài…
Kiểu Bích Ngọc quay trở lại phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm,
nhưng thật đáng tiếc, cô còn chưa kịp đọc những tài liệu kia.
Còn có một điều cô rất lo lắng.
“Không biết trong phòng làm việc có camera không?“ Bình
thường anh sẽ không kiểm tra camera kỹ càng, nhưng nếu anh biết
mình lục giá sách của anh…
Kiều Bích Ngọc giống như chột dạ, khẩn trương hơn nửa ngày.
Khoảng bảy giờ.
Quách Cao Minh về nhà ăn tối, cô ngồi ở bên cạnh anh, luôn luôn
cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh.
Sắc mặt Quách Cao Minh lãnh đạm như thường lệ, ăn uống tao
nhã, chỉ là khi ánh mắt liếc nhìn cô lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Lúc mười giờ ba mươi sáng nay mợ chủ và Doãn Thành Trung
gặp nhau tại quán cà phê ngoài trời trên phố thương mại Phúc Hoa,
hiện tại tạm thời vẫn chưa rõ việc liên lạc và trò chuyện cụ thể…”
“Hơn nữa người mà chúng ta cử đi theo đã bị mợ chủ phát hiện,
bây giờ đã bị Doãn Thành Trung bắt…”
Sau bữa tối, Quách Cao Minh quay về phòng làm việc, người vệ sĩ
trước mặt báo cáo đầy kính trọng.
Anh ta luôn im lặng không nói chuyện nhưng bầu không khí trong
phòng làm việc nặng nề kiềm nén.
“Cậu chủ Quách, người của chúng ta đã bị bắt có cần đi…” Vệ sĩ
nửa cúi đầu xuống, cẩn thận hỏi.
“…Tùy cô ấy.”
Anh nặng nề nói hai chữ.
Người vệ sĩ lộ ra vẻ giật mình, ý là người của bọn họ bị nhốt lại
cũng giả vờ như không biết.
Không hiểu tại sao cậu chủ của bọn họ lại phân phó như vậy,
nhưng cũng không có can đảm hỏi nhiều, hơi cúi người, xoay người
bước ra ngoài.
“Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc cô muốn biết điều gì?“ Quách Cao
Minh trầm giọng lẩm bẩm.
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G sẽ
được tổ chức vào tuần sau, Quách Cao Minh đương nhiên có rất
nhiều việc phải xử lý, ngày nào cũng rất bận, nhưng gần đây đã quen,
khi rảnh rỗi muốn nghe hành tung của cô.
Bận rộn cho đến hai giờ sáng, khi Quách Cao Minh đi vào phòng
ngủ, người phụ nữ ở trên giường đã ngủ say.
Anh ngồi ở bên giường, ánh mắt trầm tư nhìn khuôn mặt cô hồi
lâu, đưa tay muốn vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán cô, nhưng Kiều Bích
Ngọc dường như rất nhạy cảm, tay của anh vừa đưa đến, cô lập tức
xoay người, giống như không muốn để anh chạm vào.
Tay của Quách Cao Minh dừng lại giữa không trung, vẻ mặt có
chút khó chịu.
Lúc này, điện thoại trên bàn ở đầu giường rung lên vài cái…
Quách Cao Minh cầm điện thoại di động lên, nheo mắt, nhìn dãy
số hiện trên điện thoại.
Sắc mặt anh u ám ấn nút nghe, một lúc sau, đầu dây bên kia điện
thoại truyền đến một giọng nam.
“Bích Ngọc, anh là Doãn Thành Trung…”
“Anh tìm em cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới
em.“ Giọng anh ta có chút căng thẳng, giống như sợ đối phương cúp
máy, lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay em nói có chuyện quan
trọng muốn nói với anh, rốt cuộc là chuyện gì…”
“Cô ấy ngủ rồi!”
Quách Cao Minh lạnh giọng nói, một giây tiếp theo, không đợi đối
phương kịp phản ứng, sắc mặt anh cáu kỉnh cúp điện thoại.
Doãn Thành Trung…
Quách Cao Minh từ trên giường đứng dậy, sải bước đến trước
cửa sổ. nhìn màn đêm tĩnh lăng, sắc mắt anh càng thêm thâm trầm.