Chương : Cả đời này ngươi đừng mong gặp lại được cô ấy
“Cứu mạng…..
Người phụ nữ bị bắt cóc co rúm lại ở trong góc, run rẩy cầu xin
tha thứ: “Không cần, không cần..” Khuôn mặt bị đánh đến mức sưng
đỏ hết lên, mái tóc dài giờ lại thành một mớ hỗn độn, nhìn chật vật
đến đáng thương..
“Các người không phải là muốn tiền sao, muốn nhiều hay ít, tôi
đều có thể cho các ngươi.”
“Đừng có chạm vào tôi, tránh xa, tránh xa ra…..” Môi cô ta tái đi
vì sợ hãi, run rẩy nói năng lộn xộn.
“Câm miệng, đồ lắm miệng!”
Người đàn ông cường tráng nhìn có vẻ không kiên nhẫn, túm mái
tóc dài của cô ta mà lôi ra, đột nhiên có một người đàn ông nặng nề
nhào vào người cô ta, hai tay vội vàng xé rách quần áo của cô ta….
“Đây là có chuyện gì?”
Cánh cửa sắt đang đóng chặt bỗng dưng loảng xoảng một tiếng
rồi mở ra.
Một người đàn ông mặc lễ phục màu đen vừa trở về, anh ta đang
lôi theo một người phụ nữ nữa.
“Lê Yến Nhi?”
Kiều Bích Ngọc bị người đàn ông mặc lễ phục này áp chế, lo lắng
ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ở ngay giữa nhà xưởng bẩn thỉu
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
này là Lê Yến Nhi đang bị một người đàn ông khác đè lên, bỗng nhiên
sốc.
“Buông ra”.
Kiểu Bích Ngọc giấy dụa, cằm cô bị người đàn ông kia nắm lấy,
tên đó rõ ràng là giật mình, nheo mắt lại nhìn kỹ cô cùng với người
phụ nữ ở trên mặt đất.
“Quan tâm đến nó nhiều làm gì, cả hai đứa đều sẽ bị chơi thôi,
chụp một bức gửi cho Quách Cao Minh, để cho tên đó tôi biết người
phụ nữ của tên đó mất hồn thế nào khi bị chúng ta chơi.”
Người đàn ông tráng kiện kia đưa tay lên sờ khuôn mặt đang ửng
đỏ lên của Lê Yến Nhi, bàn tay to không thể chờ được mà chà đạp
thân hình của cô ta.
“Không cần, đừng động vào tôi, tôi cầu xin anh, thả tôi ra…..” Lê
Yến Nhi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ lưu manh này, trong lòng lại
sợ hãi, run rẩy.
Cô ta vặn vẹo thân mình, nhưng đối với gã đây là trêu đùa gã,
động tác tay cũng trở nên thô bạo hơn. Ở thân hình trắng nõn của cô
ta nổi lên từng dấu xanh tím.
Lê Yến Nhi nước mắt đầy mặt, nghiêng đầu kêu to: “Kiều Bích
Ngọc, cứu tôi, cứu tôi…”
“Kiểu Bích Ngọc?”
Người đàn ông mặc bộ lễ phục đen nghe thấy được cái tên, trở
nên sững sờ.
Lập tức đưa tay lên bóp lấy cổ Kiểu Bích Ngọc, lực đạo ngày
càng chặt, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt dần đỏ lên vì tơ máu.
“Thì ra mày là vợ của Quách Cao Minh”.
Gã cắn răng nói một câu, trong giọng nói thâm trầm kia tràn ngập
sự oán hận.
“Kiểu Bích Ngọc bị hắn trừng mắt, trong lòng sinh ra một phần
hoảng sợ: “Các ngươi muốn làm gì?” Cô dùng sức giãy dụa nhưng
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
không thể chống lại được sức mạnh của người đàn ông kia.
“Ha ha ha… tôi nghe nói người phụ nữ mà Quách Cao Minh cưới
về đang mang thai đứa con của tên đó….” Gã cười một cách đáng sợ.
“Đem máy quay phim lại đây…” Gã hướng tới người đàn ông phía
đằng kia nói một tiếng.
“Tôi phải mổ loại con hoang này!”
“Tôi muốn đem đứa con còn chưa thành hình gửi cho Quách Cao
Minh….” Trên tay gã cầm một chiếc dao gọt hoa quả, hướng tới phía
bụng của cô.
Trong nhà xưởng bỏ hoang, màn đêm trở nên tĩnh mịch, giọng nói
âm trầm đầy đáng sợ không ngừng vang lên,quanh quẩn….Chiếc đèn
cũ trên đầu gã đong đưa, lưỡi dao trở nên sắc bén dưới ánh đèn mờ
nhạt.
Lưỡi dao bén nhọn, lạnh lẽo khua tay múa chân ở trên bụng cô.
Kiểu Bích Ngọc sợ tới mức mặt tái mét cả đi, cả người cứng
nhắc,”Không, không được đụng tới con của tôi…”.
“Đã xác định được, bức thư nặc danh mà Lê Yến Nhi nhận được
gần đây là do em trai của Châu Hải viết, hai anh em bọn họ vì việc ba
tự sát ở công ty chi nhánh bên Venice mà ghi hận anh, một mực chờ
thời cơ để trả thù.”
Bọn họ thừa dịp đêm nay là lễ kỉ niệm thành lập của tập đoàn mà
bắt cóc Lê Yến Nhi, chắc là muốn đả kích anh.”
Lục Khánh Nam vội vã chạy lại, cảnh sát cũng khẩn trương phái
người đi điều tra xung quanh.
Không phải Lê Yến Nhi.
Quách Cao Minh nhận được một video ngắn ở điện thoại của
mình.
“Cậu Quách, trong di động của anh có phải là đã thu được tin tức
của bọn cướp hay không ? Lê Yến Nhi bị bắt làm con tin…” Cảnh sát
nhìn về phía anh.
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương : C…ai được cô ấy
Quách Cao Minh sắc mặt rất khó xem, trừng mắt nhìn vào di
động của mình.
Anh nhận ra được khuôn mặt này, dù cho người khác có trang
điểm giống đến mức nào anh vẫn sẽ nhận ra được.
Không phải Lê Yến Nhi mà là Kiều Bích Ngọc.
Châu Hải những người đó dám trói cô lại!
“Cao Minh, bây giờ anh đi đâu?”
Lục Khánh Nam thấy sắc mặt anh khó coi không nói được một
lời, ngồi vào bên trong xe, giống như vội vã đi đâu đó.
“Cậu Quách, có phải là anh đã biết manh mối gì hay không?”.
Vài vị cảnh sát cũng vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nhất định phải giữ bình tĩnh khi đàm phán với bọn cướp để bảo đảm
an toàn của con tin.”
Quách Cao Minh không trả lời bọn họ, nhấn ga lái xe đi, chiếc xe
nhanh chóng nhập đường cái, đi với tốc độ lớn, nguy hiểm mà vượt
qua từng chiếc xe.
“Mợ chủ quả thực là đêm nay có đi tiệc rượu, có người nhận
nhầm cô ấy là Lê Yến Nhi nên đã mang cô ấy đi.”
Lúc này, trong xe không ngừng có người báo tin đến.
“Vết máu còn sót lại ở khu đỗ xe EC của bãi đỗ xe khách
sạn sau khi được phân tích đã xác định là máu của mợ chủ.”
Những tin tức này khiến cho sắc mặt của anh càng trở nên âm
trầm hơn.
Quách Cao Minh mím môi, nắm chặt tay lái, quay đầu gấp, bánh
xe ma sát với mặt đất tạo ra một tiếng kít đầy chói tai.
Nhanh chóng phanh xe lại làm cho xe lay động một trận.
Cửa xe đã bị Quách Cao Minh mở ra, lo lắng chạy ra ngoài.
Lục Khánh Nam bọn họ đều chóng mặt, vội vàng mở cửa xe đuổi
theo anh.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
Bệnh viện, Quách Cao Minh đến đây hẳn là tìm Châu Hải.
“Cậu Quách, Châu Hải còn chưa có tỉnh lại, không hỏi được cụ
thể tình huống…” Phía sau có một viên cảnh sát chạy đến chỗ anh,
nói.
Bọn họ cảm thấy hiện tại chạy tới đây cũng không có tác dụng.
Trong tòa nhà của bệnh viện, thang máy rất nhanh đi lên, đỉnh
một tiếng thang máy mở cửa ra.
“Anh muốn làm gì?”
Quách Cao Minh ánh mắt u ám, nhanh chóng đi đến phòng bệnh
ở khu thứ nhất bên tay trái , ở đó có hai vị cảnh sát đang đứng trông
coi.
Mà anh lại đột nhiên bước tới, với tốc độ rất nhanh mà giật lấy
khẩu súng ở bên hông của một người cảnh sát.
Người cảnh sát khác không rõ được tình huống, cảnh giác rút
súng ra đe dọa anh, phía sau Lục Khánh Nam vội vàng chạy tới, hét
lên,”Dừng tay.”
Ngay khi lời nói của Lục Khánh Nam vừa dừng, cửa phòng bệnh
đột nhiên bị đá văng ra.
”
Có một cô y tá đang trong phòng bệnh đang thay thuốc tiêm cho
Châu Hải, thấy tay Quách Cao Minh đang cầm một khẩu súng đột
nhiên xông tới, sợ tới mức hét lên.
“Cô ấy hiện đang ở đâu?”.
Tay trái Quách Cao Minh nắm lấy cổ áo của Châu Hải đang nằm
trên giường bệnh, tay phải bóp cổ gã vội vã tra hỏi.
“Cao Minh, anh có giết tên này cũng vô dụng, hiện tại gã đang
hôn mê vì mất máu, anh bình tĩnh chút.”
Lục Khánh Nam chạy vào, kinh hoàng khi nhìn thấy một màn này,
lập tức khuyên nhủ.
“Cậu Quách, anh làm vậy không hợp quy củ lắm…”Viên cảnh sát
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
phía sau thấy anh dùng súng để uy hiếp cũng phải hoảng sợ.
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, cô ấy hiện đang ở nơi nào?”
Quách Cao Minh híp mắt lại nhìn người đàn ông đang nằm trên
giường bệnh với sắc mặt yếu ớt, dùng tay hất bộ dưỡng khí cùng với
bộ truyền dịch ra. Đem cả người từ đang nằm giường bệnh thành
đứng lên.
Châu Hải như bị sặc, ho khan liên tục, vô lực mở mắt ra.
Lục Khánh Nam lo âu muốn tiến lên để ngăn cản mà Quách Cao
Minh lại ném Châu Hải vào trong góc của phòng bệnh, thân thể bị
ngã, Châu Hải khó khăn thở dốc.
“Cậu Quách, cậu không thể làm như vậy được!”
Viên cảnh sát tiến đến túm lấy cánh tay anh: “Điều chúng tôi cần
làm bây giờ là cứu người, không phải là…”
Vẻ mặt Quách Cao Minh cực kỳ không kiên nhẫn bỏ qua rồi đi về
phía sau người cảnh sát, tiến lên từng bước, chân phải không chút
lưu tình đạp lên cánh tay bị thương của Châu Hải, đau đến mức Châu
Hải phải kêu lên một tiếng,”Đau”, trong phút chốc mở to hai mắt.
“Cậu lập tức đem cô ấy về cho tôi.”
Quách Cao Minh giơ súng lên nhắm ngay mi tâm của gã, giọng
nói lạnh lùng, cảnh cáo từng chữ một.
Châu Hải sắc mặt tái nhợt, tựa hồ sợ hãi.
Gã lập tức cười ra tiếng: “Quách Cao Minh, mày thật là để ý Lê
Yến Nhi, người như cô ta vậy mà cũng sẽ để ý…… khụ khụ khụ….”.
Giọng gã khàn khàn, ho khan một trận, đôi mắt tràn ngập hận thù
nhìn thẳng anh: “Em trai của tao đã bắt cô ta đi rồi, em ấy sẽ giết cô
ta, cả đời này mày đừng mong gặp cô ta được!”.
Bang bang bang.
“Không cần, không cần nổ súng.”
Lục Khánh Nam hốt hoảng kêu lên, nhưng lại ngăn cản không
kịp, viên đạn hướng tới chỗ Châu Hải mà liên tục bắn ra, tiếng súng
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
chói tai vang lên, thoáng chốc bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng,
mọi người đều hoảng sợ.
Viên đạn sắp trúng vào trán gã, chỉ cần hơi lệch chút thì đầu gã
lập tức nở hoa.
Châu Hải cả người run rẩy không ngừng, sợ tới mức quần cũng
ướt đẫm rồi.
Quách Cao Minh sắc mặt lạnh lùng, ngồi xổm xuống, tay trái siết
lấy cổ Châu Hải, tay phải thì cầm khẩu súng có viên đạn cuối cùng.
“Cô ấy đang ở đâu!”.
Mười một giờ đêm, xe cảnh sát bấm còi trên đường cao tốc, vang
vọng bốn phía, các phương tiện giao thông với người đi đường đều
không khỏi tò mò, đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Cảnh sát đi tới vùng ngoại ô chỗ nhà xưởng bỏ hoang, nhanh
chóng vây quanh khu vực này.
Quách Cao Minh là người đầu tiên xuống xe, viên cảnh sát phía
sau nhắc nhở anh: “Đừng đi, nơi này có chúng tôi…”
Dù sao đấy cũng là cậu chủ của nhà họ Quách, bình thường chỉ
biết chơi bời quậy phá nhưng nếu ngộ nhỡ xảy ra chuyện không hay
thì mọi người không chịu trách nhiệm nổi.
“Cảnh sát Trần, mọi người ở đây để bảo vệ, chúng tôi sẽ xử lý.”
Lục Khánh Nam vừa nói với người cảnh sát phụ trách xong thì rất
nhanh ngay sau đó đã có một đám người vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm
đứng ngay ngắn thành một hàng.
“Các người hãy đi trước cậu Quách để thăm dò tình hình, các
người hãy chờ thời cơ để hành động, điều quan trọng nhất là con tin
được an toàn.” Lục Khánh Nam phân phó bọn họ, không quên bổ
sung một câu: “Khi tất yếu có thể nổ súng”.
“Được”.
Một đám vệ sĩ phân tán ra lẻn vào nhà xưởng đã bị bỏ hoang ở
phía trước, ban đêm tối đen mà bọn họ vẫn có thể hành động rất bình
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
thường, rõ ràng đó không phải là những người vệ sĩ bình thường.
“Cảnh sát Trần, thật vui mừng khi đêm nay ngài đã đồng ý viện
trợ, nhưng chúng tôi sẽ xử lý từ đây”.
Lục Khánh Nam thuần thục lấy cho mình một khẩu súng đã được
lên đạn, lạnh lùng dặn dò một tiếng, ngữ khí kia cũng không phải là
giọng điệu vui đùa thường ngày nữa, dù sao bọn họ cho tới bây giờ
chưa bao giờ là một người thông thường.
Anh không biết Quách Cao Minh nóng nảy như vậy là vì Lê Yến
Nhi hay là vì Kiều Bích Ngọc.
Nhưng anh biết Châu Hải cùng Châu Thông sẽ không có kết quả
tốt.
Bọn họ đã động vào một thứ không nên động.
Đêm tối nay đã được định sẵn là sẽ không tầm thường,giống như
những bóng ma mà ẩn núp, chờ đợi thời cơ để hành động.
Mà lúc này, Quách Cao Minh động tác rất nhanh chóng vượt qua
bức tường.
Anh vững vàng đáp xuống đất, tay phải cầm chắc khẩu súng lục,
thân mình dán lên vách tường, mắt sáng như đuốc nhìn xuyên qua
cửa sổ đã bị tro bụi phủ kín.
Trong ngọn đèn mờ nhạt, bên trong có hai người đàn ông đang
trong coi ở phía trước, ở giữa có ba người đang ngồi xung quanh
uống rượu ăn chơi, bên cạnh lại có một chiếc máy DV.
Có lẽ những người này không hề nghĩ tới việc sẽ bị tìm thấy hang
ổ nhanh như thế,vì thế nên bọn chúng rất thoải mái mà nói chuyện
phiếm với nhau.
Ở phía bên trái của dây chuyền sản xuất cũ có một người phụ nữ
bị trói chặt bằng sợi dây giày, quần áo hỗn độn, người thì chật vật, đó
là Lê Yến Nhi.
Quách Cao Minh ánh mắt kinh ngạc, tay phải đang cầm khẩu
súng bỗng dưng nắm chặt lại.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : C…ai được cô ấy
Cô ấy đâu?
Lê Yến Nhi đang bị trói vậy thì Kiều Bích Ngọc đang ở đâu?
Cô ấv không có ở đâv sao?