Chương : Cao Minh cậu ấy thích cô
Anh ngủ rất sâu.
Lúc Kiều Bích Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa sổ bệnh viện đã xuất hiện
nắng sớm nhàn nhạt, mới sáu giờ sáng, đối với người bình thường mà
nói thì thời gian này còn rất sớm, nhưng mà…
Biểu cảm của cô phức tạp, nhìn về phía người đàn ông nằm bên
cạnh mình, Quách Cao Minh quen dậy sớm, anh rất ít khi ngủ sâu như
vậy.
Có lẽ anh rất mệt mỏi.
Hôm qua là ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn, lại gặp phải vụ án
bắt cóc của hai anh em nhà họ Châu, tối qua anh chắc chắn phải chịu
đựng rất nhiều.
Kiều Bích Ngọc nhìn khuôn mặt rất gần mình, trong lòng lại dâng
lên một chút cảm giác kỳ lạ.
Anh dựa sát cô như thế, hô hấp của anh ổn định, lồng ngực phập
phồng theo nhịp, còn có chút khí chất đặc biệt lương bạc kia…
Anh ngủ trầm ổn, tay phải rất tự nhiên ôm eo cô, người đàn ông
lạnh lùng nguy hiểm này vậy là lại có thể ngủ bên cạnh cô không chút
phòng bị nào như thế này.
Cảm giác như giây phút này anh thuốc về cô.
“Mình đang nghĩ gì thế này!” Gương mặt có chút ửng đỏ, Kiều
Bích Ngọc cúi đầu xuống không nhìn đến anh.
Chỉnh rào chắc một bên giường bệnh, trong lòng nhịn không
được mà phàn nàn, cô thật sự không hiểu vì sao anh không về nhà
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…cậu ấy thích cô
lớn nhà họ Quách để nghỉ ngơi mà cứ nhất định phải chen chúc trên
giường bệnh với cô.
Quách Cao Minh đến cùng đang suy nghĩ cái gì, cả đời này cô
cũng không thể biết, trong lòng anh có quá nhiều bí mật, quá nhiều
suy nghĩ nặng nề.
Cô dịch người ra phía ngoài giường, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang
khoác bên hông cô của anh ra.
Không biết bắt đầu từ lúc nào anh cô cô ngủ dường như đã thành
một thói quen,
Nhưng mà ngay lúc Kiều Bích Ngọc đang cẩn thận từng li từng tí
nhấc tay phải của anh ra, bỗng nhiên dừng lại.
“Anh ấy bị thương.” Cô lẩm bẩm một tiếng, có chút giật mình.
Trong lòng bàn tay phải của anh có một vết cắt rất sâu, giống
như là bị dây kẽm cắt, máu đã đông lại, nhưng nhìn vào bàn tay dài
trắng nõn của anh lại rất nhức mắt.
Cô chăm chú nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay anh, tim có chút
không thoải mái.
Kiểu Bích Ngọc đưa tay ra, giống như ma xui quỷ khiến nhịn
không được mà sờ nhẹ một chút lên vết máu đã khô trong bàn tay
anh.
„.Chắc là rất đau.
Ánh mắt của cô rất chăm chú, giống như nghĩ đến chuyện gì đó.
“Đang nghĩ gì thế?“ Giọng nói khàn khàn của người bên cạnh đột
ngột vang lên.
Kiểu Bích Ngọc giống như chột dạ: “Anh, anh, anh tỉnh lúc nào
thế.“ Sắc mắt có vẻ xấu hổ, giả vờ không để ý mà buông tay anh ra.
“Vừa tỉnh thôi.” Không biết có phải do cảm lạnh hay không mà
giọng nói Quách Cao Minh có chút khàn.
Anh cũng không để ý đến những động tác nhỏ kia của cô, ngẩng
đầu lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, cau mày, giống
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…cậu ấy thích cô
như là cảm thấy tỉnh dậy sau sáu giờ là hơi muộn.
Anh nhanh chóng xốc chăn lên, tay phải thuận thế nắm lấy thành
giường ngồi dậy…
“Đừng chạm vào vết thương trên tay…“ Cô nhìn anh, dường như
là mở miệng trong vô thức.
Quách Cao Minh ngồi thằng người trên giường, quay đầu nhìn cô
có chút kỳ lạ, đồng tử thâm trầm sáng lên một cái, phát hiện trên mặt
cô có chút lo lắng.
Khẽ nhếch lông mày, ánh mắt nhìn cô chăm chú càng nóng bỏng
hơn: “Có chuyện gì sao?“ Giọng nói khàn khàn này nhiều hơn một
phần mê ly.
Gương mặt Kiều Bích Ngọc ửng đỏ, mấp máy môi, mở miệng có
chút khó chịu: “Trong lòng bàn tay anh chảy máu.”
Quách Cao Minh lúc này mới đưa tay phải của mình lên, nhìn vết
thương trong lòng bàn tay bị chảy máu lại, cũng không quá để ý.
“Tối hôm qua…“ Anh xuống giường đứng thẳng lên, chuyển chủ
đề.
“Chuyện hôm qua sẽ không xảy ra lần nữa.” Anh đứng thẳng
người, khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào cô.
Giọng nói trầm thấp nhưng lại giống như đang hứa hẹn điều gì
đó.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc ngơ ngác, yên lặng nhìn người đàn ông
đứng cao hơn mình.
Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại càng thêm hỗn loạn.
Anh đang hứa hẹn với cô.
Cô biết, người đàn ông này sẽ không biết nói những lời hứa hẹn
dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng những lời hứa anh nói ra, bất kỳ điều gì cũng
làm cho người khác yên tâm, bởi vì anh nói được thì làm được.
Kiểu Bích Ngọc im lặng ngồi trên giường, còn Quách Cao Minh thì
đi vào phòng tắm bên kia rửa mặt.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…cậu ấy thích cô
“Hai người dậy rồi sao?“
Chỉ một lúc sau, cửa phòng bệnh bị gõ vang lên, là giọng của Lục
Khánh Nam.
Lục Khánh Nam đưa đến một chút quần áo, Quách Cao Minh thay
đồ luôn trong phòng tắm, anh không giống những cậu ấm hư hỏng có
bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh có thể chịu đựng gian khổ như một
người lính.
Quách Cao Minh thay một bộ vest màu xanh đen sang trọng ôm
sát người, vô cùng anh tuấn, con ngươi thầm trầm lộ ra một chút lạnh
lẽo, anh vừa thắt cà vạt vừa đi ra ngoài hỏi han: “Có chuyện gì mới
không?”
“Bởi vì chuyện tối hôm qua của anh em nhà họ Châu, lại thêm
truyền thông đưa tin trắng trợn, tập đoàn IP&G bị đả kích tương đối
lớn, bắt đầu phiên giao dịch sáng mai chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng…”
Lục Khánh Nam nói chỉ tiết mọi chuyện với anh, sau khi nói xong,
anh bật cười một tiếng: “Các dì của cậu từ tối qua đã vô cùng phấn
khởi vui vẻ, mấy bà ấy rất nhiệt tình mới các đại cổ đông trong tập
đoàn của cậu, tôi chắc chắn hội nghị sáng hôm nay rất đặc sắc, Cao
Minh cậu cẩn thận một chút…”
Mấy người dì của anh rất không hài lòng chuyện anh đột ngột trở
về nước tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn, lần này xảy ra
chuyện này, chắc chắn sẽ đục nước béo cò, hận không thể hất anh
khỏi vị trí tổng giám đốc.
Sắc mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, giống như không thèm để ý
đến mấy người dì kia.
Anh sửa sang lại quần áo, đi thẳng đến cửa phòng bệnh.
Kiều Bích Ngọc nhìn về bóng lưng của anh, đè nén cảm xúc trong
đáy mắt.
Hóa ra anh ở công ty bị mấy người Quách Thanh Nga chèn ép, để
cho tất cả những nhân vật trong ban giám đốc phục tùng thật sự
cũng không dễ dàng gì.
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…cậu ấy thích cô
“Kiều Bích Ngọc cô làm sao lại ngẩn người như thế, cô không cần
quá lo lắng,”
Lục Khánh Nam cười hì hì trêu chọc một câu: “Chuyện của công
ty Cao Minh sẽ xử lý, mà kể cả Cao Minh không làm tổng giám đốc
tập đoàn IP&G thì cũng sẽ không để cô và con cô chịu khổ…”
Cô vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông đang đi về phía cửa bước chậm lại một chút, quay
đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc đang ngồi trên giường bệnh thêm
một chút.
“Chăm sóc cô ấy, trước khi tôi trở về không được phép xuất
viện.”
Quách Cao Minh phân phó cho vệ sĩ đang đứng ở cửa, không
dừng lại nữa, đi thẳng ra ngoài.
Người phụ nữ trong phòng bệnh nghe rõ ràng anh lạnh lùng ra
lệnh, khuôn mặt nhỏ xíu nhíu lại, anh lại không cho cô ra ngoài rồi.
“Kiều Bích Ngọc, Cao Minh không cho cô ra ngoài cũng là vì cô
thôi.”
Lục Khánh Nam thấy Quách Cao Minh đi rồi, đặt mông ngồi
xuống ghế bên cạnh giường bệnh, nâng chân lên bắt chéo như đại
gia, vừa cầm lấy quả cam một bên bóc ăn, vừa tổn thương cô: “Kiểu
Bích Ngọc, tôi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, cô là phiền phức nhất.”
Kiểu Bích Ngọc tấm lòng bao dung không tính toán với anh ta,
mở miệng muốn hỏi anh ta một số việc: “Tối hôm qua…”
“Đừng hỏi nữa, Cao Minh không cho cô biết, tôi sẽ không nói.”
Lục Khánh Nam từ chối.
Ngược lại còn lạnh lùng bổ sung một câu: “Nhưng mà, tôi thấy
hai anh em nhà họ Châu sẽ không có ngày nào sống dễ chịu nữa…”
“Mấy người định…“ Sắc mặt Kiều Bích Ngọc có chút phức tạp.
“Cô nghĩ chúng tôi định làm gì?” Lục Khánh Nam đặt quả cam
trên tay xuống, ánh mắt mang theo chút suy nghĩ sâu xa nhìn cô:
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…cậu ấy thích cô
“Kiều Bích Ngọc, cô có phải cảm thấy chúng tôi là những người ỷ
mạnh hiếp yếu, rất âm hiểm vô sỉ không…“
Kiểu Bích Ngọc không nói gì, bị anh ta nhìn nên biểu cảm có chút
khốn quấn.
Đúng vậy, cô nghĩ lấy thế của nhà họ Quách, người à Quách Cao
Minh muốn xử lý tất nhiên sẽ khó trốn thoát.
“Đừng nói chuyện Châu Hải đột nhiên cầm súng tập kích dưới bãi
đỗ xe hôm qua, chỉ riêng việc tối qua Châu Thông bắt cóc cô và Lê
Yến Nhi đã đủ để cấu thành tội hình sự, mà sau đó Châu Thông lại
còn cho nổ nhà máy bỏ hoang ở phía bắc kia, mấy chục người bọn
Cao Minh suýt chút nữa chết ở đó…” Giọng Lục Khánh Nam đột nhiên
trở nên nghiêm túc.
“Kiều Bích Ngọc, cô chỉ là người ngoài, cảm thấy cậu ấy rất nguy
hiểm, nhưng cậu ấy nguy hiểm như vậy nhưng đối với cô lại nhiều
hơn một phần kiên nhẫn và chung thủy…”
Nếu không cậu Lục đây cũng sẽ không rảnh rỗi ngồi nói chuyện
phiếm với một người phụ nữ như thế.
Cũng chỉ bởi vì Quách Cao Minh muốn anh ta nói chuyện với cô.
Cô chưa bao giờ dụng tâm tìm hiểu anh mà đã tránh né anh.
“Kiều Bích Ngọc, không phải lúc nào tình yêu cũng đều nói ra
thành lời.”
Biểu cảm Kiều Bích Ngọc ngơ ngác, nghe giọng nói trách cứ của
anh ta lại có chút không hiểu.
Không hiểu sao, Lục Khánh Nam cảm thấy có chút tức giận thay
anh em của mình: “Cô có biết Cao Minh cậu ấy rất quan tâm cô
không.”
Mặc dù anh ta không biết Quách Cao Minh đang suy nghĩ gì,
nhưng tối hôm qua, tất cả mọi người rõ ràng đều nhìn thấy anh rất vội
vàng, anh quan tâm cô, chuyện này không thể nghỉ ngờ.
Thần kinh người phụ nữ ngồi trên giường bệnh căng lên, biểu
cảm ngạc nhiên của cô, giống như là nghe được chuyện động trời,
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…cậu ấy thích cô
không thể tưởng tượng nổi.
“Kiều Bích Ngọc, thật sự không cứu vãn nổi trí thông linh của cô!
Lê Yến Nhi còn hiểu hơn cô, Cao Minh cậu ấy thích cô… Lục Khánh
Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hét lên với cô.
“Cậu ấy thích cô! Cô chẳng lẽ không có cảm giác gì sao!“