Chương : Em là người tôi lo lắng nhất trong lòng
“Không có tin tức của đối phương.”
“Ở nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở ngoại ô kia chỉ có một đường
quốc lộ, nhưng đã mấy ngày liên tục chúng ta chặn đường điều tra
cũng không tìm được ai khả nghi…”
Chiếc Bugatti dài màu xám đậm chạy đều trên đường cao tốc,
hôm nay vốn là ngày Kiều Bích Ngọc xuất viện, vậy mà bây giờ không
khí trong xe cũng rất trầm.
Ghế sau của xe rất rộng rãi, đầy đủ thiết bị, hai hàng ghế đối diện
nhau giống như ghế sô pha cỡ nhỏ, mà lúc này, vệ sĩ ở phía đối diện
đang nghiêm túc báo cáo với Quách Cao Minh một số việc.
Sắc mặt Quách Cao Minh âm trầm, rõ ràng là tâm trạng không
tốt.
“Bên kia đã không có manh mối gì, vậy thì bắt đầu điều tra từ
khách sạn Gordan bên kia… Anh dùng giọng nói lạnh lùng phân việc.
Nói xong Quách Cao Minh nhắm mắt lại, ánh mắt lơ đãng liếc
nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Mà vị vệ sĩ này theo anh nhiều năm ngay lập tức hiểu ý: “Vâng.”
Đối phương vậy mà có thể đi trước bọn họ một bước đến nhà
máy bỏ hoang cứu được Kiều Bích Ngọc, như vậy, rất có thể bọn họ
đã sớm chú ý đến thời gian biểu thường ngày của Kiều Bích Ngọc.
Nói cách khác người đàn ông bí ẩn luôn luôn theo dõi Kiểu Bích
Ngọc gần đây, chắc là theo dõi thấy được cảnh cô bị Châu Thông bắt
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…nhất trong lòng
đi ở khách sạn cho nên mới đi theo đến nhà máy bỏ hoang.
Kiều Bích Ngọc rất an phận ngồi ở một góc vắng, trầm mặc nghe
bọn họ nói chuyện.
Cô biết, bọn họ đang nói về người đàn ông bí ẩn cứu cô ở nhà
máy bỏ hoang ngày hôm đó.
Mà có vẻ Quách Cao Minh không ngại nói những tin tức này
trước mặt cô, có lẽ có cố ý làm như vậy.
Cô có thể cảm giác được Quách Cao Minh rất muốn nhanh chóng
điều tra rõ thân phận của đối phương, giống như là muốn tìm người ta
để trả thù…
Mà thật ra, đối phương cứu cô, phải xem như là ân nhân cứu
mạng.
Ngẩng đầu lên, cô đột nhiên muốn nói gì đó, ví dụ như, nếu
Quách Cao Minh thật sự tìm được người làm việc tốt không để lại tên
kia cũng đừng làm mặt lạnh dọa người ta.
Nhưng Kiều Bích Ngọc vừa ngẩng đầu, còn chưa nói gì, Quách
Cao Minh đã trầm giọng chất vấn cô: “Cô có quan hệ như thế nào với
người đó?”
Kiểu Bích Ngọc ngơ ngác một chút, nghe thấy giọng nói lạnh
lùng của anh cũng có chút tức giận.
“Tôi nói rồi, tôi không biết người đó.”
Mà Quách Cao Minh lại tuyệt đối không tin cô, khẽ cười một
tiếng: “Không biết?”
“Anh có ý gì!”
Cô nghe được ẩn ý trong giọng nói của anh.
“Sao anh lại vội vã muốn tìm người đó, người ta lại không làm gì
có lỗi với anh, sao anh cứ phải bày ra vẻ muốn ăn luôn người ta như
vậy?” Kiều Bích Ngọc tức đến sưng mặt, không che giấu sự bất mãn,
hét thẳng vào mặt anh hỏi lại.
Kiểu Bích Ngọc luôn luôn cảm thấy, Quách Cao Minh tìm đối
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…nhất trong lòng
phương chắc chắn không có ý tốt, giống như vì người đàn ông kia
cứu được cô cho nên Quách Cao Minh rất khó chịu.
Quách Cao Minh nhìn đồng tử quật cường của cô, tức giận đến
đen mặt.
Cắn răng nói đầy lạnh lùng: “Tôi tìm anh ta, sau đó còn phải cảm
ơn anh ta đã không để ý tính mạng mà mạo hiểm cứu vợ của tôi!”
Nếu như chỉ quen biết bình thường, làm sao lại có thể không để ý
tính mạng mạo hiểm một mình chạy vào trong hang ổ của bọn trộm
cướp tàn bạo hung hăng cứu cô.
Kiểu Bích Ngọc nghe được giọng nói kỳ quái này của anh trong
lòng càng cảm thấy ủy khuất.
Cô vì anh mới bị bắt cóc, bây giờ có người cứu được cô, anh lại
còn hỏi tội ngược như vậy.
“Tôi không biết anh ta là ai, đêm đó ánh sáng quá tối, tôi không
thấy rõ mặt của anh ta.“ Cô lúc đó bị dọa sợ gần chết, làm gì có tâm
trạng để ý.
Mà người đàn ông đó…
Cô mặc dù không nhìn thấy mặt của anh ta, nhưng giọng nói của
anh ta rất thấp rất dịu dàng, lần đầu tiên anh ta đến gần cô, không
hiểu vì sao cô cũng không thấy sợ hãi.
Cuối cùng anh ta thế mà gọi một tiếng “Bảo Bảo” đây là biệt
danh của cô, lúc còn rất nhỏ, chỉ có mẹ cô mới thường xuyên gọi cô
như thế, không ai gọi như vậy nữa, trừ phi…
Không thể nào.
Nhớ đến một chút hồi ức không vui, tâm trạng càng thêm bực
bội, Quách Cao Minh dựa vào cái gì mà quản nhiều chuyện của mình
như vậy!
Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh, tức
điên, hét lên với Quách Cao Minh: “..Kể cả tôi có biết anh ta cũng là
ai thì làm sao, tôi không muốn nói đấy, đây là chuyện riêng của tôi!”
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…nhất trong lòng
Rất dũng cảm!
Lục Khánh Nam ngồi ở phía đối diện với vệ sĩ lập tức ngẩn người
ra, dưới đáy mắt là vẻ cảm thán.
Trộm liếc mắt về phía Quách Cao Minh, quả nhiên sắc mặt anh vô
cùng khó coi.
Trong xe lập tức im lặng, không khí bây giờ còn bức bối hơn cả
lúc trước.
Quách Cao Minh nén giận, ánh mắt hung hăng nhìn kỹ người phụ
nữ này, mà Kiểu Bích Ngọc lại xụ mặt như đang giận dỗi anh, một
chút cũng không muốn nhường nhịn.
Phanh ——
Xe dừng trước của nhà họ Quách, Quách Cao Minh hung hăng
mở cửa xe đi xuống.
“Kiểu Bích Ngọc, cô tốt nhất đừng có trêu hoa ghẹo bướm với
mấy tên đàn ông không đứng đắn ở bên ngoài!”
Dáng người anh tuấn của anh đứng ở ngoài cửa xe quay đầu nhìn
thẳng vào người phụ nữ quật cường trong xe, gần giọng nói ra từng
chữ, mang theo ý cảnh cáo.
Kiểu Bích Ngọc đột nhiên bị anh cảnh cáo, nhất thời giống như bị
dọa đến choáng váng, trên mặt trắng bệch.
Mà tâm trạng Quách Cao Minh giống như lại vô cùng bực bội,
quay người đi thẳng về phía đông biệt thự.
“Một người xa lạ đột nhiên tiếp cận cô, chắc chắn là có mục đích
riêng, Cao Minh chỉ là đề phòng thôi…“ Lục Khánh Nam từ từ giải
thích một tiếng: “Cậu ấy chỉ là…” quan tâm cô.
Kiều Bích Ngọc trầm mặt, không để ý tới Lục Khánh Nam, nhanh
chóng xuống xe, bước chân đặt xuống sàn có chút dùng sức thể hiện
tâm tình không tốt.
Lục Khánh Nam nhìn dáng người anh tuấn đang đi về phía đông
kia, lại nhìn Kiều Bích Ngọc đang đi về nhà chính ở hướng khác, buồn
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…nhất trong lòng
bực thì thầm. “Quách Cao Minh vốn là kiểu tâm tình sáng nắng chiều
mưa, từ sau khi cưới yêu nữ Kiều Bích Ngọc này lại càng thêm khó
hiểu…”
Vốn Lục Khánh Nam nghĩ vợ chồng nhà người ta cãi nhau không
khéo mình lại thành bia đỡ đạn, đương nhiên anh ta phải nhanh
chóng chuồn đi.
Nhưng ông cụ Quách lại nói rằng tìm anh ta có một số việc, Lục
Khánh Nam cũng đành phải đi theo người giúp việc nhà họ Quách
đến phòng khách nhà chính.
Vừa đi vào phòng khách nhà chính nhà họ Quách, Lục Khánh
Nam đã vô cùng ngạc nhiên.
Đàn piano.
Ở bên trái phần chính giữa của phòng khách lớn xa hoa lộng lẫy
lại đặt một chiếc đàn piano, chiếc piano Steinway màu đen tùy chỉnh
này vô cùng quý giá và lóa mắt..nhất là còn xuất hiện ở nhà họ
Quách.
Ai dám đặt một chiếc piano ở nhà họ Quách?
Mọi người đều biết, Quách Cao Minh rất ghét piano.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Kiểu Bích Ngọc
đang ở một bên khác.
Lục Khánh Nam có chút tò mò muốn đi qua hóng hớt một chút:
“Khánh Nam, bên này.“ Ông cụ Quách chống gậy đi đến ngay lúc đó,
gọi anh ta một tiếng.
“Mặc dù bên phía tập đoán có không ít nhân vật ở ban giám đốc
xin tha cho hai anh em nhà họ Châu nhưng thái độ của Cao Minh rất
cương quyết, không có ý định khinh suất tha thứ cho bọn họ.”
Ông cụ Quách hỏi một chút về chuyện liên quan đến việc xử lý
nhà họ Châu, Lục Khánh Nam cũng chỉ đành nói thật.
“Ông nội, ông định can thiệp vào chuyện này sao?”
Lục Khánh Nam nhìn ông cụ ở phía đối diện, do dự mở miệng:
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…nhất trong lòng
“Lần này Châu Thông bắt Kiều Bích Ngọc, Cao Minh rất tức giận,
cháu thấy không đáng vì mấy người ngoài họ Châu kia mà làm tổn
thương hòa khí giữa hai ông cháu.”
“Ông và thằng trời đánh kia có lúc nào hòa hợp…“ Tiếng nói ông
cụ Quách già nua đục ngầu, tức giận hừ một tiếng.
Ông cụ cầm chiếc ấm tử sa lên rít trà, chén trà bạch ngọc hiện
lên sắc vàng, mùi hương trà dìu dịu thoang thoảng khắp nơi.
Rót cho Lục Khánh Nam một ly trà, ông cụ nhìn lên hỏi lại: “Hôm
nay mẹ con nhà họ Châu có đến bệnh viện bên kia tìm Bích Ngọc
sao?”
Ban đầu Lục Khánh Nam hơi ngơ ngác một chút, không hiểu vì
sao đột nhiên lại bị hỏi chuyện này.
Anh ta ngay lập tức giật mình: “Ông nội, là ông để mẹ con nhà họ
Châu đến tìm Kiều Bích Ngọc sao?”
Ông cụ Quách bưng chén trà của mình lên uống một ngụm, thấm
thía lầm bầm: “Chuyện này liên lụy đến Bích Ngọc, người nhà họ
Châu lẽ ra phải trực tiếp xin lỗi con bé.”
Lục Khánh Nam biết, ông lão nhà họ Quách này mặc dù cá tính
uy nghiêm lạnh lùng nhưng thật sự cực kỳ nặng tình cảm, Châu
Thành tự sát trước kia là thuộc hạ của ông cụ, nhưng mà…
“Ông nội, lần này đúng là hai anh em nhà họ Châu làm chuyện
quá đáng, suýt chút nữa chết người. Mặc dù người ngoài đều nói Cao
Minh cạn tình cạn nghĩa nhưng cũng là để đề phòng lỡ như bọn họ lại
gây chuyện một lần nữa…”
“Phòng ngừa đối phương gây chuyện lần nữa, tên trời đánh
Quách Cao Minh kia còn có nhiều cách.”
Ông cụ Quách đặt chén trà của mình xuống, trầm giọng mở
miệng.
“Nhà họ Châu thật sự sai, cũng phải dạy dỗ, nhưng không cần
đuổi tận giết tuyệt..“ Nói ông, đồng tử của ông cụ có chút tối lại,
giọng nói nặng nề hơn: “…Việc này cứ mặc kệ trước đã.”
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…nhất trong lòng
Lục Khánh Nam có chút hiểu được tâm tư của ông cụ.
Bố của Quách Cao Minh mất sớm, mẹ sinh sống ở nước ngoài đã
lâu, anh là con trai độc nhất của nhà họ Quách, giá trị bản thân cao
trên trời, có tài năng bẩm sinh, không nghỉ ngờ gì nữa anh là thiên chỉ
kiêu tử, nhưng bây giờ, anh lại quá tàn nhẫn và coi thường.
Coi thường tất cả mọi thứ.
Nhưng cũng không thể nói Quách Cao Minh vô tình vô nghĩa, vẫn
còn có một số rất ít những người cậu ta để trong lòng.
Ví dụ như người đang bệnh nặng bất tỉnh ở Mỹ kia…
Ông cụ Quách rót thêm cho mình một ly trà, mùi trà tỏa ra từ
phía, đủ để lưu hương trong miệng và mũi, nhưng ông cụ lại cầm
chén trà bạch ngọc nhỏ này, yên tĩnh, không làm gì nữa, như đang
suy nghĩ sâu xa gì đó.
Đến tận khi trà lạnh rồi ông cụ Quách mới đặt chén trà xuống,
giống như đột nhiên không có hứng thú thưởng thức trà vì có chuyện
khác cần lo lắng.
“Ở nước Mỹ có chuyện gì mới không?” Ông cụ đột nhiên trầm
giọng hỏi một cậu.
Lục Khánh Nam cũng đang nghĩ đến việc này, ngẩng đầu lên trên
mặt nặng nề hơn một chút, lắc đầu: “Không có.”
“Vẫn giống như sáu năm trước, nằm trên giường bệnh dựa vào
máy móc để sống…”
Ông cụ Quách nghe đến đó, trong mắt có chút bất đắc dĩ: “Là
nhà họ Quách chúng ta còn nợ…Có việc gì cần cứ nói, chúng ta đều
sẽ cố gắng hết sức…”
“Cao Minh cậu ấy đã sắp xếp xong xuôi.” Lục Khánh Nam trầm
giọng nói.
Đối với chuyện này, hơn ai hết, Quách Cao Minh là người để ý
nhất, áy náy nhất.
Mà Quách Cao Minh sống ở Mỹ mấy năm nay, muộn như thế mới
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…nhất trong lòng
về nước tiếp nhận tập đoàn IP&G chủ yếu cũng là vì chuyện này.
Ngay lúc đó, tâm trạng của hai người đầu có chút trầm xuống.
Vụ tai nạn sáu năm trước không ai muốn nhắc lại, nhất là không
dám nhắc lại trước mặt Quách Cao Minh.
Ông cụ Quách lại rót cho Lục Khánh Nam một ly trà đầy, không
hiểu nói: “Người nằm đó không thể nói chuyện, chịu đựng sự dày vò
của bệnh tật, mà người sống cũng chắc chắn không dễ chịu gì…”
Đau khổ, thì tất cả mọi người cùng đau khổ.
Lục Khánh Nam liền giật mình nhìn về phía ông cụ, đáy mắt hai
người đều mang vẻ nặng nề.
Mấy năm này Quách Cao Minh vô cùng áy náy, anh hận không
thể để người nằm trên giường bệnh chính là mình, chỉ là anh không
nói ra, thậm chí không nhắc đến.
Có đối khi ngay cả Lục Khánh Nam cũng bắt đầu quên chuyện
này dần, nhưng mỗi lần trông thấy người giúp việc mỗi tuần đều gửi
báo cáo bệnh án từ Mỹ đến cho anh, anh ta liền biết Quách Cao Minh
không bao giờ quên được.
Quách Cao Minh quen với việc chịu đựng một mình, có lẽ chính
anh cũng không biết phải nói với ai, cũng không biết phải thể hiện sự
thống khổ kia như thế nào.
“Có chuyện gì thì nói cho ông già này nghe một chút đi.”
Ánh mắt ông cụ Quách nhìn về phía Lục Khánh Nam đầy vẻ hòa
ái thân thiết của người già, ông cũng chỉ là lấy thân phận ông nội
muốn quan tâm đến cháu trai duy nhất của mình một chút, nhưng mà
cháu trai duy nhất của ông lại không phản ứng lại gì.
Lục Khánh Nam cảm giác ông cụ đức cao vọng trọng này cũng
không dễ dàng gì, gật đầu đồng ý: “Vâng, sau này có tin tức gì mới
cháu sẽ lén lút báo cáo cho ông.”
Đang nói chuyện, anh ta quay đầu lại, liếc nhìn về phía bàn gỗ dài
ở bên kia phòng khách, Kiều Bích Ngọc tâm trạng không tốt đang
(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…nhất trong lòng
uống nước trái cây từng ngụm từng ngụm.
Lục Khánh Nam lập tức mở to hai mắt, nhìn thấy Kiều Bích Ngọc
tâm trạng không tốt uống nước trái cây không có chút thục nữ nào
anh ta cũng không ngạc nhiên. Chỉ là nước trái cây cô đang uống
hình như là nước xoài.
“Cao Minh từ nhỏ đã dị ứng với xoài, trong nhà họ Quách vẫn có
xoài sao?“ Giọng Lục Khánh Nam rất ngạc nhiên.
Ông cụ Quách nghe anh ta nói cũng nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
“Bích Ngọc rất thích xoài…”
Kiểu Bích Ngọc bây giờ đang mang thai con nhà họ Quách, tất
nhiên có quyền lợi tối đa, mà quan trọng nhất chính là tên trời đánh
Quách Cao Minh kia không phản đối gì.
Lục Khánh Nam bây giờ có thể chắc chắn chiếc đàn piano tam
giác Steinway lóa mắt trong phòng khách chính là Kiều Bích Ngọc
mua về.
Ông cụ Quách chau mày, giống như nghĩ đến chuyện gì đó khó
hiểu cười một tiếng.
Tâm trạng cũng không còn nặng nề nữa, một lần nữa bưng ly trà
đã lạnh kia lên uống một hớp…
Một người quá vô tâm chuyện gì cũng có thể xử lý tàn nhẫn dứt
khoát nhưng tâm hồn lại trống rỗng lãnh tịch, không có nơi nào thuộc
về.
Bởi vì quan tâm cho nên mới chần chừ.
Đôi khi có lẽ ngay cả anh cũng không biết một chút chần chừ kia
thật ra chính là đang lo lắng trong lòng.
Lo lắng. chính là muốn có đươc nhất.