Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tư Viễn An mỉm cười với bà ấy thay cho lời đáp rằng cậu ta không để ý đâu, sau đấy xách đống rau quả vừa mua về tới phòng bếp nhỏ giúp bà ấy, tiếp đó còn chủ động giúp rửa sạch rồi cắt hoa quả, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Cung Nhã Yến nhìn một loạt hành động vừa rồi của cậu ta, cảm thấy rất kinh ngạc. Tuy nhiên phần lớn cảm xúc trong lòng bà ấy là sự vui mừng, cháu gái của bà ấy có thêm một người bạn là chuyện tốt.
Kiều Bích Ngọc đi rửa mặt, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Khi Kiều Bích Ngọc bước ra ngoài phòng, lúc này cô mới phát hiện ra Tư Viễn An đang có mặt ở trong nhà cô, nói: “Tại sao cậu lại ở trong nhà của tôi? Giọng điệu của cô thể hiện rất rõ sự ghét bỏ.
“Cháu có thể nói tiếng người không hải”
Cung Nhã Yến đang xào rau ở trong phòng bếp, giơ cao cái muôi phẳng cán dài trong tay, lên tiếng trách cô thiếu lễ phép.
Kiều Bích Ngọc giận tái mặt, ánh mắt không có ý tốt liếc về hướng tên khách không mời mà đến kia.
Tư Viễn An nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói: “Hôm nay em đi siêu thị, đúng lúc gặp được dì”
trứng vịt muối luộc, canh rong biển.
Chỉ là bữa cơm nhà đơn giản nhưng Tư Viễn An lại ăn một cách say sưa ngon lành, còn ăn hẳn hai bát cơm. Cung Nhã Yến thấy cậu ta ăn ngon như thế, cảm giác giống như đang khen ngợi tài năng nấu nướng của mình, cho nên bà ấy rất vui mừng.
.. Cháu không cần phải rửa bát đâu.”
Sau bữa ăn, Cung Nhã Yến thấy Tư Viễn An chạy vào phòng bếp định rửa bát đũa, lập tức vọt vào trong ngăn cản.
Cung Nhã Yến quay đầu lại, nhìn thấy cháu gái nhà mình đang lười nhác như một con lợn. Kiều Bích Ngọc năm dài trên chiếc ghế sô pha cũ, dáng vẻ thảnh thơi như thể không có việc gì phải làm hết, nằm im giả vờ đã chết, dường như quá lười biếng để di chuyển.
Cung Nhã Yến đặt tay lên trán, thở dài một hơi. Trong lòng bà ấy cảm thấy hối hận vô cùng, không biết bao nhiêu lần đã tự trách bản thân vì đã đưa cô ra khỏi nhà họ Kiều để hiện tại cô trở thành lười nhác như thế này.
So sánh với con nhà người ta đúng là một trời một vực. Liếc nhìn cậu nhóc nhà họ Tư Viễn ưu tú đứng bên cạnh mình, bà ấy thật sự rất hổ thẹn.