Chương : Sự thật, Quách Cao Minh anh thật tàn độc
Hủy bỏ hôn lễ!
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế!”
“Con có biết lễ cưới hôm nay đã mời những quý khách nào
không, đều là những người có máu mặt trong giới, con là có dạ tâm
muốn làm mất hết sĩ diện của chúng ta đúng không!”
Vốn là một đám cưới tràn đầy vui vẻ đột nhiên giữa đường bị hủy
bỏ, Nhà họ Doãn và nhà họ Kiều đều hoàn toàn không hiểu chuyện gì
đang xảy ra, các bậc trưởng bối nổi trận lôi đình, chuyện xấu trong
nhà không thể truyền đi bên ngoài, xấu hổ đến mức sau khi khách
khứ đã rời đi, đều vội quay về nhà họ Doãn.
Dịch Thanh Minh nặng nề đưa tay lên như trời gián, tàn nhẫn tát
thẳng vào con trai ông ta.
“Thằng con bất hiếu, mày có biết mày vừa làm chuyện điên
khùng gì không hả!”
Dịch Thanh Minh tức giận đến mất hét lên la mắng, ông ấy giảng
dạy trong trường đại học, tính tình ôn hòa, trước đây chưa từng tức
giận qua.
“Được rồi, có chuyện gì từ từ nói,“ Quách Thanh Nga xót thương
con trai, lập tức lên trước bảo vệ, gương mặt cũng vô cùng tiều tụy.
“Thành Trung đây rốt cuộc là bị làm sao vậy, hôn lễ đang yên
đang lành sao lại đi hủy bỏ, con có phải có nỗi khổ gì không màu nói
ra đi.”
Đại sảnh nhà họ Doãn ngồi chật cứng dòng họ thân tích, và còn
có cả ông nội Quách cùng với người nhà họ Kiều cũng ở tại nơi đó,
không khí nặng nề, đều đang đợi một lời giải thích!
Doãn Thành Trung bị ba mình tàn nhẫn tát cho một cái, khéo
miệng chảy ra chút máu tươi, nhưng anh ta không màng đến.
Anh ta cúi đầu xuống, mở miệng lạnh lùng kiên định nói: “Tôi bây
giờ ngay lập tức đi làm giấy ly hôn với cô ta!”
“Mày nói cái gì hả——”
Diệp Vân tức đến đen mặt, giọng điệu chói tai chửi bới: “Doãn
Thành Trung, mày cho là em gái tao dễ bị bắt nạt vậy hả, vừa rồi mày
ở trước mặt bao nhiêu người tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, còn bây giờ mày
còn dám nói là sẽ đi làm giấy ly hôn với em gái tao! Mày rốt cuộc có
lương tâm không hả!”
“Doãn Thành Trung, sao anh lại đối xử với em như vậy…
Diệp Tuyết đã khóc đến lem luốc hết cả phần trắng điểm, nhịn
không được mà khóc dữ dội hơn.
Giọng nói oan oan uất uất: “Em chỗ nào không phải với anh đâu,
anh lại ở trước mặt bao nhiêu người nói hủy hôn, anh có suy nghĩ đến
cảm giác của em hay không, em sau này làm sao còn mặt mũi nào mà
nhìn người nữa…” Cô kích động nói.
“Anh có phải là vẫn còn nhớ nhung Kiểu Bích Ngọc có đúng
không!”
Cô hét lên và nói, nước mắt ướt đẫm đôi mắt cô, trong ánh mắt
chứa đầy oán hận, liếc về hướng của Kiều Bích Ngọc: “Cô ta giờ đã là
chị dâu họ của anh rồi, sao anh lại còn có thể nhớ dung cô ta vậy
hả!”
Đúng lúc đó, mọi người đều nhìn về hướng của Kiều Bích Ngọc.
Ngay cả ông nội Quách cũng nhíu chặt mày, nhìn người thiếu nữ
bên cạnh mình, biểu tình của Kiều Bích Ngọc căng thẳng, sắc mặt
cứng đơ phức tạp, bản thân cô cũng không rõ tình hình như thế nào.
“Hủy bỏ hôn lễ không có liên quan gì đến cô ấy, Diệp Tuyết cô
đừng có chuyện xấu gì cũng đổ hết lên người của Kiều Bích Ngọc!”
Doãn Thành Trung đen mặt lại, hừ lạnh nhìn Diệp Tuyết nói một câu.
“Tôi tại sao lại hủy bỏ hôn lễ, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết.”
Doãn Thành Trung nhìn cô với ánh mắt chức chứa thù hận, cắn
răng, một tiếng gầm gừ phẫn nộ không rõ nguyên nhân: “Diệp Tuyết,
cô hay nói cho tôi biết, con gái này của tôi là làm sao mà có hả!”
Gương mặt khóc nức nở của Diệp Tuyết bỗng nhiên cứng đơ lại.
“Thanh Tâm làm sao?” Quách Thanh Nga ôm lấy đứa cháu gái
trong lòng, vội vã hỏi Doãn Thành Trung một câu.
Trong lòng mọi người đều rất hoảng, hoàn toàn không biết
chuyện gì đang xảy ra, hủy bỏ hôn lễ, lại còn vô cơ nói đến con gái.
“Thành Trung, đây có phải có gì hiểu lầm rồi không?” Thân tích
của nhà họ Doãn dịu dàng hỏi han.
Doãn Thành Trung căn chặt môi, sắc mặt anh ta u âm rất khó coi,
quay lưng, liền đi về hướng cửa lớn, không muốn ở lại nơi này thêm
chút nào nữa, cũng không muốn giải thích qua nhiều.
“Thành Trung!”
Diệp Tuyết thấy anh ta rời đi, trong lòng vô cùng nôn nóng, bổ
nhào tới ôm lấy anh ta.
“Thành Trung, đừng đi mà, em mới là vợ của anh, em mới là vợ
của anh mà, đừng đi…”
Nước mắt trên gương mặt của cô không ngừng rơi, lời nói không
mạch lạc, giọng điệu như van xin.
Nhưng người ở nơi đó nhìn thấy có chút đồng tình với Diệp Tuyết,
ông nội Diệp phiển nhất là mấy chuyện yêu yêu đương đương dây
dưa này, ông trước giờ luôn yêu cầu con cháu rất nghiêm khắc, dù là
cháu ngoại thôi, nhưng chuyện xảy ra như vậy ông cũng vô tức giận.
Ông cụ trầm mặt xuống, khàn khàn ra lệnh uy nghiêm một câu:
“Nói rõ mọi chuyện ra ngay!”
“Thành Trung, Diệp Tuyết nói sao đi nữa cũng theo cháu thời
gian lâu như vậy rồi, cháu không được quên ơn phụ nghĩa.”
“Diệp Tuyết vẫn còn có người chị là tao đây đó, mày bắt nạt nó
như vậy, có phải là không xem nhà họ Kiều ra gì không!”
Toàn bộ âm thành đều chỉ trích bức ép anh ta, Doãn Thành Trung
nhếch môi cười lạnh nói: “Tất cả mọi chuyện đều là tôi sai sao?”
Anh xoay đầu nhìn người phụ nữ đang ở sau lưng ôm chặt lấy
anh, nâng cao thanh âm, phẫn nộ lại một lần nữa hét lớn một tiếng:
“Diệp Tuyết, cô nói coi, cô nói coi đi đến bước đường như ngày hôm
nay, rốt cuộc là do lỗi của ai hả! !“
Nói rồi, Doãn Thành Trung chán ghét đẩy mạnh Diệp Tuyết ra,
động tác mạnh bảo không hề nương tình.
“Diệp Tuyết, tôi đã biết hết rồ———” Anh nhìn chằm chằm vào
người phụ nữ đang bò trên sàn, gần như muốn bóp chết cô.
“Tôi đã biết tất cả hết rồi, tôi đã biết tất cả hết rồi!”
Đôi mắt Doãn Thành Trung đỏ ngầu, giống như nhận phải sự kích
động mà gầm lên, giọng nói có phần khô khàn rồi.
Những người ở trong đại sảnh nhà họ Doãn đều bị sự đột nhiên
kịch động này của Doãn Thành Trung, làm cho mất kiểm soát và kinh
ngạc, mọi người nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ và nghỉ hoặc.
Diệp Tuyết bò trên mặt đất lạnh lẽo, tay của cô nắm lấy đôi chân
của Doãn Thành Trung, không ngừng khóc lóc, luôn miệng nhai đi
nhai lại: “Em yêu anh, Thành Trung, chuyện của con gái, chỉ là bởi vì
em quá yêu anh, em yêu anh….”
Cô ta khóc lã chã như mưa rơi, môi lẩm bẩm, không ngừng lập đi
lập lại ba từ “Em yêu anh” giống như muốn dùng cách này để rửa
sạch những lỗi lầm đã phạm phải.
“Yêu tôi?”
Doãn Thành Trung cười lớn thành tiếng, điệu cười có chút chế
người phụ nữ dưới chân mình như một con rắn độc.
“Nhưng gì mà cô nói qua với tôi, toàn bộ, đều là giả dối hết!”
Anh uất hận nhìn cô, gương mặt khóc sướt mướt của Diệp Tuyết
hiện lên chút bất an, cô muốn phản bác lại, nhưng lại không tìm ra
được lý do nào.
“..Sau đó cô đem chuyện tôi đang bị bắt bỏ tù, nói cho Kiều Bích
Ngọc biết, là Kiều Bích Ngọc đi cầu xin ba cô ấy! Kiều Bích Ngọc đã
dùng số di sản mà mẹ cô ấy để lại làm điều kiện, Kiểu Văn Vũ mới
chịu nhờ đến mối quan hệ mà âm thầm thả tôi ra! Bởi vì chuyện này,
nên cô lần nào cũng giả vờ vô tình nhắc nhở tôi, nhắc tôi luôn phải
nhớ đến người giả dối ban ơn lớn lao là cô đây.”
“Rồi sáu năm sau, cô dẫn con gái của tôi quay về, ngay cả đứa
con cô cũng nói dối! Diệp Tuyết, cô nói đi, bây giờ cô nói yêu tôi, bây
giờ tôi rốt cuộc có nên tin cô nữa không, tôi còn có thể tin cô được
nữa không hả! Ngay cả đứa con cũng không phải cô sinh ra!“
Đứa bé gái đó không phải do Diệp Tuyết sinh ra!
“Khi cô hẹn hò với tôi đã sớm có âm mưu rồi, khi chúng ta thân
mật với nhau, cô đã cố ý giữ lại tỉnh dịch của tôi rồi tìm hai vợ chồng
kia, là cô để lại cái gọi là chứng cứ tinh dịch để buộc tội tôi, là cô đến
chợ đen tìm người mang thai hộ!”
“Diệp Tuyết cô tưởng là có đứa bé, thì có thể danh chính ngôn
thuận mà gả vào nhà họ Doãn, cô còn có được sự giúp đỡ đằng sau
của Quách Cao Minh, cô và Quách Cao Minh hợp tác lại hãm hại tôi,
có đúng hay không hả——” Doãn Thành Trung hét lên một cách
cuồng loạn.
Quách Cao Minh——
Kiểu Bích Ngọc cả người đều cứng đơ lại.
ông cụ Quách tay phải cầm gậy chống xuống đất, sắc mặt âm
trầm rất khó coi.
Trong mắt của Doãn Thành Trung đỏ ngầu uất hận, xoay đầu nhìn
Kiều Bích Ngọc, ánh mắt nhìn vào bụng dưới của cô ấy, cô ấy đang
mang thai con của Quách Cao Minh, cô ấy vốn dĩ sẽ là vợ của anh! !
Từ sau năm trước đã bài kế lập mưu, Quách Cao Minh thủ đoạn
của anh thật tàn độc!
“Hoang đường! Rõ là hết sức hoang đường! !“
Ông cụ Quách ánh mắt tàn khốc nhìn xuống mặt đất, nghiêm
giọng nói: “Lập tức tìm cái thằng nghiệp chướng đó về đây cho tôi