Chương : Anh muốn đi ngủ, ngoan nào, đừng ồn nữa
Nhà hàng Gordon.
Một phòng riêng vô cùng sang trọng, một bàn đầy đồ ăn ngon,
nhưng Quách Cao Minh ăn rất hạn chế, đặt dao dĩa xuống, tay phải
cầm một ly sữa có chút căng thẳng, nhấp một ngụm, sau đó lén lút
liếc mắt nhìn người phụ nữ ở phía đối diện.
Anh không ăn chút gì cả.
Kiểu Bích Ngọc do dự một chút, không chịu nổi mà mở miệng
nói: “Quách Cao Minh, anh…muốn làm gì vậy?”
Cô vừa nãy ở tập đoàn IP&G đợi người thì bị anh nhìn thấy, không
hiểu ra sao kéo đến nơi này, anh bảo quản lí mang lên một bàn đầy đồ
ăn nhưng lại ngồi đó với vẻ mặt đăm chiêu từ đầu đến cuối, anh
không ăn gì cả.
Quách Cao Minh dựa người vào ghế, lông mày khẽ cau lại để lộ
vẻ chán nản, anh nhìn đống đồ ăn phong phú trên bàn với vẻ mệt
mỏi, như thể không có hứng thú với món nào cả.
Nghe thấy giọng của cô, anh ngẩng đầu nhướng mắt nhìn người
phụ nữ ngồi ở phía đối diện, anh hôm nay có rất nhiều điểm kỳ quái,
ánh mắt như thiêu đốt nhìn thằng vào cô không chút do dự.
Khóe môi anh mím lại, dường như đang không biết nói lời gì.
Tỉnh tỉnh tỉnh…
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại lanh lảnh vang lên ở bên
phía bàn trà riêng, Kiều Bích Ngọc giật mình, ngay lập tức đứng dậy
đi về phía bàn trà.
Chắc chắn là Châu Mỹ Duy gọi điện cho cô.
Động tác của Quách Cao Minh đã nhanh hơn cô, anh nhanh
chóng đi về phía trước, cầm lấy điện thoại ở trên bàn trà, trực tiếp
bóp vỡ, tắt nguồn, điện thoại tối thui, tiện tay quăng chiếc điện thoại
màu trắng lên ghế sô-pha.
Kiều Bích Ngọc đứng bật dậy, vô cùng giận dữ: “Anh làm gì vậy?
Đó là bạn của tôi…”
Cô mới than phiền được một nửa, anh đột nhiên duỗi tay ôm lấy
eo cô…
Kiểu Bích Ngọc sững sờ cả người.
Anh cứ như vậy ôm cô…
Kiều Bích Ngọc bị đẩy ngồi lên ghế xô-pha, cô cúi đầu xuống, hơi
mở mắt ra nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghi.
Đầu của Quách Cao Minh gối lên chân cô, mặt áp vào vùng bụng
mềm mại của cô, hai tay ôm eo cô, anh nằm trên ghế xô-pha rộng rãi,
sau đó…thiếp đi.
“Này…“Hai má cô đỏ ửng lên lúng túng gọi anh.
Anh không hề đáp lại, hơi thở dài và nhẹ, có vẻ như anh đang rất
mệt và muốn nghỉ ngơi một chút.
“Quách Cao Minh.” Cô hạ giọng và gọi tên anh lần nữa.
Không biết là do anh không để ý, hay là thực sự đang mệt, anh
cứ như vậy dùng cô làm gối.
Kiểu Bích Ngọc lộ rõ vẻ bối rối, xấu hổ, cô nhìn quanh căn phòng
riêng sang trong xa xỉ này, rồi cụp mắt xuống nhìn người đàn ông
đang nằm trên đùi mình, mặt đỏ bừng bừng…
Người này muốn làm cái gì vậy, cái gì cũng không nói?
Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt anh, Kiều Bích Ngọc nhìn một cách
thất thần, khó hiểu, cô cũng không phải là mê giai nhưng người đàn
ông này khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi vẻ tuyệt đẹp
của anh ta.
Khuôn mặt lai giữa hai dòng máu Á- u, đường nét rõ rệt, nét mặt
sâu sắc, làn da trắng nõn, dáng người cũng rất chuẩn…chắc chắn
khiến phụ nữ phải hét lên vì si mê, chưa kể anh xuất thân là thiếu gia
nhà họ Quách và những mánh khóe vô cùng tàn nhẫn.
Người đàn ông như vậy mà lại là…của cô
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc có chút bối rối, cô sẽ không bao giờ
quên người đàn ông như anh rất nguy hiểm.
“Kiều Bích Ngọc chắc chắn rất sợ anh…”
“Cao Minh thường nhốt cô ở trong nhà, sao anh ta có thể đưa cô
mm
xuống tâm hầm…”
Vài giọng nói ở bên ngoài phòng riêng truyền đến, Kiểu Bích
Ngọc mặc dù nghe không rõ, nhưng cô cảm thấy giọng nói này có
chút quen thuộc, cô vừa ngầng đầu lên thì cửa đã bị người ta mở
toang ra.
Đột nhiên, bốn mắt chạm nhau, Lục Khánh Nam đứng ở ngoài
cửa phòng riêng trợn to hai mắt, nhìn về phía sô-pha một cách quái
lạ.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngượng ngùng, cúi đầu xuống nhìn Quách
Cao Minh đang nằm trên đùi mình, mở miệng định nói gì đó với Lục
Khánh Nam, nhưng cô vẫn chưa kịp nói.
Két—
Cửa phòng riêng bị Lục Khánh Nam ngay lập tức đóng lại.
“Trong đó có người không?” là giọng của Bùi Hưng Nam.
Lục Khánh Nam nói ra một từ trái với lương tâm của mình:
“Không.”
Kiểu Bích Ngọc ở trong phòng riêng tức điên lên như sắp nổ
tung, tên họ Lục đó chắn chắn là cố ý.
Cô rất muốn trực tiếp đánh thức Quách Cao Minh, nhưng…
Chân của cô bị tê rồi!
Kiểu Bích Ngọc ở trong phòng đang loay hoay khổ thì thì Lục
Khánh Nam ở bên ngoài môi khế nhếch lên, nở một nụ cười nham
hiểm, may mắn thay, anh ta đã không làm phiền Quách Cao Minh.
Ngày cá tháng tư lần trước anh ta đã không cẩn thận làm mất
lòng Quách Cao Minh, lần này mà lại cản trở anh ta nữa thì thật có lỗi.
Bùi Hưng Nam liếc mắt nhìn vào phòng, cười khúc khích, anh ta
không cần đoán cũng biết Kiều Bích Ngọc chắc chắn cũng ở trong
đó. Cuộc chơi xì dách online tại w sống động như casino thật
“Mấy ngày nay Quách Cao Minh không khỏe trong người, đừng
làm phiền.“ Bùi Hưng Nam nhẹ nhàng nói một câu, sau đó liền xoay
người bỏ đi.
Lục Khánh Nam sải bước đi đến bên cạnh Bùi Hưng Nam, phàn
nàn một câu: “Nếu như Quách Cao Minh bị bệnh thì cũng là Kiều Bích
Ngọc người đàn bà phù thủy đó gây họa.”
Bùi Hưng Nam cùng với anh ta đi xuống sảnh dùng bữa: “Lục
Khánh Nam, anh chỉ nói về chuyện của Kiều Bích Ngọc, công lao của
anh cũng không ít. Tin nhắn ngày cá tháng Tư lần trước, đi tìm chỗ
chết gửi cho Quách Cao Minh, anh ta tưởng thật nên vội vàng đi tìm
Kiểu Bích Ngọc, nghe trợ lý của anh ta nói, hôm đó anh ta đã gặp cơn
mưa lớn, cơn đau đầu lại xảy ra vào đêm đó…”
Lục Khánh Nam xiên một miếng thịt bò, đột nhiên cảm thấy bản
thân vô cùng có lỗi. Nghĩ lại vừa rồi bắt gặp Quách Cao Minh đang
nằm trên ghế sô-pha ôm người đàn bà phù thủy đó, nếu là trước đây,
anh ta nhất định sẽ nghĩ bản thân đang mơ.
Nhai miếng thịt bò nhỏ này, trên mặt anh ta cũng không hề có
chút giễu cợt như thường ngày, anh ta cúi mặt xuống lẩm bẩm: “Cao
Minh hình như thực sự lo lắng cho cô ta…”
“Người đàn ông bí ẩn trong công xưởng bỏ hoang.” Bùi Hưng
Nam cầm lên một cốc nước trắng nhấp một ngụm, trong đáy mắt có
vài phần nặng nề, nhẹ nhàng nói: “Cao Minh đã phái người đi điều ta
lâu như vậy, mà bên kia vẫn không có chút tin tức gì của đối phương,
thực sự không đơn giản…”
Nếu như Kiều Bích Ngọc thực sự hẹn hò với một người đàn ông
như vậy thì vẫn còn một ẩn số, Quách Cao Minh đương nhiên sẽ để ý.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của bọn họ, đó là anh thực sự…rất lo
lắng cho cô.
Hai người bọn họ đều khẽ cau mày và trở nên im lặng.
Anh ta sốt rồi.
Kiều Bích Ngọc ở trong phòng riêng, cô cố gắng đánh thức người
đàn ông đang nằm trên chân mình, mu bàn tay cô nhẹ nhàng áp vào
khuôn mặt bên cạnh của Quách Cao Minh, cô cảm nhận được mặt
anh nóng bừng lên.
Quách Cao Minh bình thường cơ thể rất cường tráng, ngoại trừ
lần trước ngâm mình ở sông đã bị cảm lạnh và sốt cao thì chưa bao
giờ cô thấy anh bị ốm, gần đây dường như anh rất bận rộn và mệt
mỏi.
“Quách Cao Minh, anh có đau đầu không?” Cô nhìn anh đang cau
mày lại, vẻ mặt đang ngấm ngầm chịu đựng có phần đau khổ.
Tay cô hơi lạnh nên khi áp lên trán có lẽ anh cảm nhận được sự
đụng chạm nên đã mở mắt ra, ánh mắt của anh cũng không lạnh lùng
sắc bén như bình thường, dường như có chút đờ dẫn nhìn gương mặt
của cô.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn chằm chằm nên có chút khó chịu, cô
đang suy nghĩ điều gì đó cần nói thì người đàn ông gối trên đùi cô đã
ngồi dậy.
Cơ thể của Quách Cao Minh quả thực rất nóng, hơn nữa anh
không ngồi thẳng mà lại ngồi nghiêng người vòng tay qua cổ cô, cơ
thể của anh thực sự rất nặng nề, đầu dựa vào vai cô, cứ như vậy treo
cả người lên cơ thể cô.
Kiều Bích Ngọc có hơi bối rối, kinh ngạc.
“Anh làm gì vậy?”
Nếu như đây là trẻ con thì cô sẽ cảm thấy đối phương đang làm
nũng, nhưng đây lại là Quách Cao Minh.
Anh dường như cảm thấy cơ thể cô rất mềm mại, khi ôm rất thoải
mái, nghe thấy tiếng thở dài âm thầm của anh, có thể cảm nhận được
hơi thở vô cùng mệt mỏi, ôm chặt lấy cô: “Kiều Bích Ngọc.” Anh gọi
tên của cô.
Giọng của anh khàn khàn: “Kiều Bích Ngọc…”
Đầu óc cô quay cuồng, chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ nghe thấy
giọng trầm thấp nhẹ nhàng gọi tên cô, lặp đi lặp lại.
Giọng nói mơ hồ trầm thấy dường như chỉ đơn giản là muốn gọi
một cái tên, chỉ là muốn mà thôi.
Khoảng năm phút, anh lại nhắm mắt lại, có vẻ như ngủ thiếp đi
rồi.
Kiểu Bích Ngọc liếc mắt nhìn sang một bên, mặt cô bây giờ đỏ
ửng lên.
Cơ thể anh đang nóng lên, cô có thể cảm nhận rõ điều đó, kể cả
hơi thở của anh, nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh.
Kiểu Bích Ngọc thực sự lo lắng cơn sốt sẽ ảnh hưởng xấu đến
não của anh, nhịn một lúc lâu cô khẽ lay động anh, nói nhỏ vào tai
anh: “Quách Cao Minh, chúng ta…chúng ta về nhà.
Về nhà, nhà của tôi và anh.