Edit: Sun –
"Anh nói đi, nếu lúc trước anh không cứu tôi, thì bây giờ người nằm trên giường có phải là tôi hay không?" Hạ Thiên Vũ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn Đinh Doãn Dị nằm trên giường vẫn không có động tĩnh.
Gần năm năm rồi, lúc trước Đinh Doãn Dị giải phẫu xong nhưng được biết là anh tổn thương quá nghiêm trọng hoàn toàn không có cơ hội tốt, cho nên sau đó Hạ Thiên Vũ dùng quan hệ của cha mình, đưa Đinh Doãn Dị đến điều trị ở bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng tình trạng vẫn như bây giờ, anh sống đời sống thực vật.
Bác sĩ nói, khả năng Đinh Doãn Dị có thể tỉnh lại rất nhỏ, gần như là chỉ có %.
Trong năm năm, mỗi ngày Hạ Thiên Vũ đều đến bệnh viện cùng với Đinh Doãn Dị, nói chuyện với anh, giúp anh gọt trái cây để khi anh tỉnh lại là có thể ăn.
Nhưng sau mỗi lần gọt xong, cũng không có thấy Đinh Doãn Dị mở mắt ra, lần lượt thất vọng, càng làm cho Hạ Thiên Vũ hiểu không biết Đinh Doãn Dị yêu mình từ lúc nào nữa, nếu không cho dù ai cũng sẽ không có lý do gì mà đi cứu người lại không quan tâm đến tính mạng của mình.
Rõ ràng hơn là, Hạ Thiên Vũ cảm thấy mình thiếu Đinh Doãn Dị càng nhiều, đây là một món nợ không thể nào trả được, nhưng mình chính là thiếu hơn, nếu Đinh Doãn Dị ddllqqdd.Sunkhông bao giờ tỉnh lại, Hạ Thiên Vũ quyết định chăm sóc anh mãi mãi, đã sớm từ bỏ hạnh phúc, thiếu sẽ dùng cuộc đời mình chăm sóc để đổi đi!
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ?" Lúc này Lolita đã là thiếu nữ, nắm tay cậu nhóc năm tuổi chạy tới, không vui, nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn lo lắng hai người sẽ té ngã, cho nên vội vàng đỡ lấy cậu nhóc.
"Con thật là, chậm một chút không được sao."
"Mẹ, hôm nay chị mang con đi chơi một trò chơi đấy ạ, Nhạc Nhạc cảm thấy chơi rất vui vẻ nha!" Nhạc Nhạc kéo quần áo Hạ Thiên cho biết.
"Con mới mấy tuổi, đã chơi trò chơi thật là! Hoan Hoan con cũng thật là, mang Nhạc Nhạc đi chơi trò chơi gì vậy!" Hạ Thiên Vũ trách cứ nhìn Hoan Hoan, chỉ là không che lấp được sự sủng nịch trong mắt.
Lúc trước Hạ Thiên Vũ ra nước ngoài cũng không có mang theo Hoan Hoan, cho nên gọi điện thoại cho cha ruột Hoan Hoan, để cho anh ta mang theo Hoan Hoan tới đây, về đồ đạc trong nhà, Hạ Thiên Vũ cũng không có mang, nếu muốn cắt đứt với Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ cũng không nghĩ có ràng buộc gì nữa, cô sợ Dương Dịch sẽ ở nhà mình trông ngóng mình, cho nên cũng không dám lấy hành lý.
Mà không có gì thích hợp hơn là gọi cho cha ruột Hoan Hoan đi đón Hoan Hoan, dù là gặp phải Dương Dịch, cũng chỉ nói là cha ruột muốn đón Hoan Hoan thôi, cho dù thời gian có chút trùng hợp, nhưng cũng chính bởi vì trùng hợp có lúc không làm cho người ta sinh ra nghi ngờ.
Điều này tương đương với Hạ Thiên Vũ đang đánh cuộc, nếu thua chính là bị Dương Dịch phát hiện, nhưng bây giờ đã nói lên Hạ Thiên Vũ đã thắng, không để cho Dương Dịch chú ý tới nơi ở của mình.
Hoan Hoan chắc chắn phải ở bên cạnh mình, nếu không thì mình thật xin lỗi Hoan Hoan, thế nhưng bỏ mặt Hoan Hoan một người ở nhà cũng đã là lỗi của Hạ Thiên Vũ, nếu vẫn không đưa Hoan Hoan về bên cạnh mình, chỉ sợ Hoan Hoan sẽ không ngủ được, dù sao Hoan Hoan quen thuộc có Hạ Thiên Vũ ở bên cạnh rồi, nếu Hạ Thiên Vũ không có ở đây, Hoan Hoan sợ là muốn ồn ào cũng không dỗ được.
Sau khi Đinh Doãn Dị phẫu thuật thì mới phát hiện ra sự xuất hiện của Nhạc Nhạc, Hạ Thiên Vũ cũng không có nghĩ đến cuộc sống của mình thế nhưng lại xuất hiện một nhân vật quan trọng ngoại trừ Hoan Hoan, cho dù Dương Dịch và mình sẽ không ở bên nhau, nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn sinh ra Nhạc Nhạc.
"Ơ, Tiểu Vũ lại tới xem ông xã cô à?" Y tá mang theo thuốc đi vào.
"Dì, đây là thầy giáo của con, không phải là cha của con, dì không cần kêu bậy có được hay không?" Hoan Hoan bất đắc dĩ giải thích.
"Làm sao sẽ không phải, ngày ngày mẹ con chạy tới nhìn Đinh tiên sinh, làm sao mẹ con có thể quan tâm đến một thầy giáo như vậy, Hoan Hoan con cũng không nên gạt dì chứ!" Y tá cũng không thèm để ý đến lời giải thích của Hoan Hoan, bắt đầu kiểm tra cho Đinh Doãn Dị.
"Mẹ." Hoan Hoan nhìn thấy y tá không tin, nên muốn kêu Hạ Thiên Vũ giải thích cho y tá nghe, nhưng Hạ Thiên Vũ cũng không có phản ứng, mà giúp Nhạc Nhạc sửa sang lại quần áo.
Hoan Hoan cũng không có trông cậy vào Hạ Thiên Vũ, dù sao mỗi lúc bị người hiểu lầm Hạ Thiên Vũ đều im lặng, điều này cũng làm cho Hoan Hoan nhớ chú Dương Dịch, rõ ràng lúc trước mẹ đồng ý muốn gả cho chú Dương Dịch, nhưng có vẻ như sau khi đi cùng chú Dương Dịch, thì đã không thấy tăm hơi, điều này làm cho Hoan Hoan bắt đầu hoảng hốt, nghĩ tới việc có phải mẹ mình muốn vứt bỏ mình hay không, hay là chú Dương Dịch chọc mẹ tức giận, mãi cho đến lúc cha ruột đến đón mình tới đây.
Chỉ là trong năm năm này, mỗi lần nhắc tới chú Dương Dịch mẹ mình đều im lặng, Hoan Hoan dần dần lớn lên, cũng chầm chậm đã hiểu, sợ là xảy ra chuyện gì đó giữa mẹ và chú Dương Dịch, cho nên Hoan Hoan cũng không nhắc đến chú Dương Dịch nữa.
"Đều rất bình thường, tôi đi trước đây, không quấy rầy nữa." Đối với thời gian người ta ở bên nhau, y tá rất tự nhiên cho rằng đây là thời gian một nhà bốn người, mình là một người ngoài không nên quấy rầy.
Bên trong bệnh viện tất cả y tá trên cơ bản đều biết Hạ Thiên Vũ, bởi vì không có một người nào mà không phản bội người sống đời thực vật, mà vấn đề người này là phụ nữ, lại là một phụ ddllqqdd.Sunnữ trẻ tuổi, phụ nữ này có vẻ là người không phú thì quý, chuyện này rất hiếm, cũng là nguyên nhân khiến y tá trong bệnh viện quan tâm.
"Cám ơn!" Hạ Thiên Vũ nói tiếng cám ơn, để cho Nhạc Nhạc tự mình chơi, ánh mắt mấ hồn nhìn ngoài cửa sổ.
Nhạc Nhạc không biết đến cạnh giường từ lúc nào, chơi cái mền, mà Đinh Doãn Dị trên giường, lúc này ddllqqdd.Sunmắt từ từ chuyển động, chỉ chốc lát sau hai con mắt mở ra thì nhìn thấy một đứa bé trước mắt, một đôi mắt to đen nhánh nhìn mình không nháy.
"Mẹ, thầy giáo Đinh tỉnh rồi kìa." Sau khi Hoan Hoan thấy hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lập tức kêu Hạ Thiên Vũ.
Nghe tin tức Hạ Thiên Vũ quả thật không tin tưởng nổi, năm năm rồi, ròng rã năm năm Đinh Doãn Dị không có tỉnh, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại tỉnh.
Vui mừng đi tới trước giường, nhìn thấy chính là cảnh tượng Nhạc Nhạc và Đinh Doãn Dị hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Anh đã tỉnh?" Giọng Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng chậm chạp, chỉ sợ hù dọa Đinh Ý Dịch mới vừa tỉnh lại.
"Hoan Hoan nhanh đi gọi bác sĩ tới đây." Hạ Thiên Vũ quay đầu lại nói với Hoan Hoan, trong giọng nói hưng phấn khó nói lên lời.
"Dạ!" Hoan Hoan cũng biết mẹ bây giờ rất vui vẻ, nhanh chóng đi gọi bác sĩ tới xem tình trạng của Đinh Doãn Dị.
"Tiểu Vũ? Cô không có việc gì là tốt rồi." Trí nhớ của Đinh Doãn Dị rõ ràng dừng lại trước lúc mình bị xe đụng, có lẽ là mới vừa tỉnh cho nên cũng thay đổi cách gọi Hạ Thiên Vũ.
Hạ Thiên Vũ đang nghe Đinh Doãn Dị tỉnh lại nói câu đầu tiên là quan tâm đến mình thì trong lòng rất tràn ngập áy náy, Đinh Doãn Dị đều đã như vậy, thế nhưng vừa tỉnh lại lại gọi tên cô.
"Tôi vốn là không có việc gì, chỉ có anh bị thương." Trên mặt Hạ Thiên Vũ hết sức nặn ra ra nụ cười, nhưng trong lòng thì rất chua xót.
Lúc này bác sĩ chạy tới, giúp Đinh Doãn Dị kiểm tra, Hạ Thiên Vũ mang theo Nhạc Nhạc và Hoan Hoan đi ra ngoài.
"Mẹ, chị mang con đi chơi mà trong trò chơi ấy có một đại thần tốt nhưng cố chấp nha, chị không để cho Nhạc Nhạc đi tìm đại thần chơi." Khi Nhạc Nhạc oán trách nhìn Hạ Thiên Vũ, thì Hoan Hoan bên cạnh ra hiệu cho Nhạc Nhạc không nên nói.
"Nhạc Nhạc, thật sự bình thường trong trò chơi đại thần cũng sẽ không chơi với người còn nhỏ như em, ddllqqdd.Sunchị đây không phải là lo lắng em bị người khác ức hiếp sao!" Lúc này, trong lòng Hoan Hoan rất thấp thỏm, thận trọng nhìn vẻ mặt Hạ Thiên Vũ.
"Ha ha, Nhạc Nhạc chị dẫn con chơi trò chơi gì vậy, đại thần cố chấp cái gì, thế nhưng khiến Nhạc Nhạc cảm thấy hứng thú như vậy." Hạ Thiên Vũ cũng không có phát hiện ddllqqdd.Sunhai đứa trẻ vụng trộm mờ ám, Đinh Doãn Dị tỉnh lại khiến tâm trạng Hạ Thiên Vũ rất tốt, cho nên cô cũng có tâm tình nghe chuyện khác một chút, vừa nghĩ tới trò chơi, đã lâu rồi mình cũng chưa vào trò chơi đó nha.
"Mẹ, trò chơi đó gọi là Bát Hoang, đại thần đó tên Dạ Diệc Hàn mỗi ngày đều ở thế giới kêu một câu “Bà xã, anh sẽ đợi em trở về, khi nào em trở lại anh đều sẽ chờ em, đều là anh sai lầm mới có thể để cho em chịu uất ức, anh đã rời đi cái nhà kia rồi, chỉ cần sau khi em trở về anh đều sẽ đứng ở phía bên em.” Mặc dù Nhạc Nhạc không biết phía sau đại thần nói cái gì, nhưng những lời phía trước Nhạc Nhạc nghe hiểu được, đại thần thật đáng thương, thế nhưng không thấy bà xã, mỗi ngày anh phát lời không giống nhau, ngày hôm qua Nhạc Nhạc quên mất, thật dài nha, hôm nay Nhạc Nhạc mới chỉ nhớ một chút." Nói xong Nhạc Nhạc ảo não vỗ vỗ đầu óc của mình, không hài lòng trí nhớ của mình.
Nhạc Nhạc càng nói nhiều, trong lòng Hoan Hoan thấp thỏm càng nhiều, bởi vì giống như chính là chú Dương Dịch, mẹ hình như không muốn gặp lại chú Dương Dịch, kết quả Nhạc Nhạc người này dám nói lỡ miệng, thật là, không phải dặn dò không thể nói thật nhiều lần rồi sao.
Giờ phút này, không biết suy nghĩ của Hạ Thiên Vũ đã bay đi đâu, lúc ấy nói lời tổn thương Dương Dịch là bởi vì nổi nóng, đợi đến sau khi hết giận thì sự chú ý của Hạ Thiên Vũ sớm đã tập trung ở trên người của Đinh Doãn Dị rồi, bây giờ suy nghĩ thật ra thì Dương Dịch cũng không có sai, chỉ là bà nội của anh biết cô có Hoan Hoan cho nên nghĩ sai lệch mà thôi.
Hạ Thiên Vũ càng nghĩ, càng cảm thấy lúc trước Dương Dịch thật ra thì cũng không có gì sai, lúc đó cô thật sự quá xúc động, nếu không giờ phút này mình và Dương Dịch vẫn trải qua cuộc sống hạnh phúc như trước đây, Đinh Doãn Dị cũng sẽ không nằm trên giường năm năm đến bây giờ mới tỉnh lại.
Tất cả vào giờ phú này hình như cũng trở thành sai lầm của mình, bây giờ Hạ Thiên Vũ không biết thay đổi sai lầm của mình thế nào cả, hình như mình thật sự có lỗi với mọi người, Dương Dịch, Đinh Doãn Dị.
"Bệnh nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày thì có thể làm khỏe mạnh rồi, chúc mừng, Đinh tiên sinh đã tỉnh lại." Bác sĩ thay Đinh Doãn Dị kiểm tra xong đi ra ngoài, Hạ Thiên Vũ không nghe bấ kì lời nói nào cả, mắt chỉ là ngơ ngác nhìn Đinh Doãn Dị trong phòng.
Bác sĩ chỉ coi Hạ Thiên Vũ là thật sự vui mừng, cho nên nói xong rồi rời đi.
"Mẹ?" Hoan Hoan lo lắng lên tiếng gọi.
"Không có việc gì, chúng ta vào xem thầy giáo Đinh thôi!"
•••••••••
Sáng sớm, Hạ Thiên Vũ mang theo nồi cháo đi tới phòng bệnh Đinh Doãn Dị lần nữa, mấy ngày nay Đinh doãn Dị bình phục rất tốt, Hạ Thiên Vũ vẫn luôn chăm sóc anh.
"Tiểu Vũ" truyền tới giọng nói quen thuộc bên tai đến mức không thể quen thuộc hơn, khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy mình sinh ra ảo giác.
Chỉ là sau khi thấy rõ người bên trong phòng bệnh, Hạ Thiên Vũ mới phát hiện đây hoàn toàn không phải là ảo giác.
"Anh, làm sao tới nơi này?" Hạ Thiên Vũ không biết tâm tình của mình giờ phút này thế nào, rất phức tạp, ngay cả mình cũng không biết là dạng gì.
"Là Đinh Doãn Dị gọi điện thoại gọi anh tới, nếu không phải anh ta gọi thì anh không biết hóa ra là em ở nơi này, mấy năm nay anh tìm em ở rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được em … em biết không! Anh còn tưởng rằng sau này chúng ta cũng sẽ không gặp mặt lại rồi, có phải em muốn rút khỏi trí nhớ của anh, nhưng mỗi ngày anh luôn treo nhân vật trong trò chơi, anh muốn ngày nào đó em nghĩ thông suốt rồi sẽ tìm đến anh, nhưng anh treo rất lâu mà em vẫn không có tới tìm anh, mỗi ngày anh đều phát ra một câu trên kênh thế giới, đến nỗi không còn từ nào để viết nữa, nhưng may mắn cuối cùng thì anh đã tìm được em."
Hạ Thiên Vũ nghe lời nói của Dương Dịch, trong lòng mang theo vô số không đành lòng, không dám nhìn Dương Dịch quay đầu nhìn về phía Đinh Doãn Dị trên giường bệnh.
"Mỗi ngày khi nói chuyện anh đều thấy em mất hồn mất vía, hơn nữa … Nhạc Nhạc không phải là con trai của Dương Dịch sao!" Đinh Doãn Dị nói có chút tự giễu, nhưng sự thật vốn chính là như thế, Đinh Doãn Dị vô tình biết được chuyện này từ trong miệng của Nhạc Nhạc.
Đinh Doãn Dị biết mình hoàn toàn không có cơ hội rồi, cho dù mình muốn Hạ Thiên Vũ lưu lại, nhưng anh không giữ được trái tim của cô, thay vì để cho cô khổ sở, không bằng nhìn cô hạnh phúc.
Hoan Hoan dắt tay Nhạc Nhạc vào cửa, cười híp mắt nói với Hạ Thiên Vũ: "Mẹ, con và Nhạc Nhạc thiếu một người cha!"
••••••••••••••
"Lão đại, tôi nhìn thấy chị dâu và một người đàn ông trong quán cà phê!" Triệu Vũ mật báo.
"Ừ, không có việc gì cúp trước." Một tên con trai cầm điện thoại di động không chút để ý.
"Lão đại! Cậu vẫn không thấy tức giận sao? Người đàn ông kia còn vai kề vai với chị dâu nữa đó." Triệu Vũ không sợ chết nói tiếp.
"Ừ, tôi cho phép." Một tên con trai nói xong, Lolita bên cạnh giơ ngón tay cái của cô lên.
"Lão đại, người đàn ông kia có khuôn mặt rất giống Tiểu Hoan Hoan, nói không chừng là cha ruột của Tiều Hoan Hoan đó nha!" Triệu Vũ nói tiếp.
"Ừ, có thể là vậy!" Một tên con trai tự nhiên nói ra.
Lolita đoạt lấy điện thoại di động nói: "Chú Triệu, bây giờ mẹ đang uống cà phê cùng với ông ngoại..... Chỉ là, mới vừa rồi con nói với dì Vương, thật ra thì chú mới là cha ruột của con!"
"Cái gì?" Triệu Vũ bị đánh trở tay không kịp.
"Thật sự! Chú cẩn thận nghe, dì Vương đến rồi kìa!" Lolita nói nghiêm túc.
"Con......" Người khác lệ rơi đầy mặt, cửa bị đẩy ra, bà xã đại nhân đưa mắt nhìn chằm chằm......
"Hoan Hoan con thật là lợi hại, lần sau chú Triệu con ra ngoài chắc chắn sẽ nói xấu con với cha của con đấy." Dương Dịch cầm ly nước lên uống.
"Này, cha có muốn Hoan Hoan giúp cha chỉnh chú ấy hay không, xem chú ấy còn dám tới phiền cha nữa không."
"Con nha, thật là, đến lúc đó chỉ sợ dì Vương con oán trách cha con đó, chỉ là cô ấy khẳng định hết cách với con." Dương Dịch cười sủng nịch.
"Cha, năm năm trước đây người phụ nữ xấu đánh mẹ là gì của cha vậy ạ? Thành thật nói cho Hoan Hoan, Hoan Hoan muốn báo thù cho mẹ." Dáng vẻ Hoan Hoan giơ giơ quả đấm một bộ rất là hung hãn, Nhạc Nhạc an tĩnh ở một bên nghe lời nói phụ nữ, thỉnh thoảng tìm kiếm đồ chơi chung quanh.
"Đó là An Nhan, trước kia cha cô ta luôn đi theo ông nội con làm việc, còn đã cứu ông nội con một mạng, cho nên quan hệ hai nhà chúng ta cũng không tệ lắm, cha cũng không biết cô ta làm sao lại sẽ coi trọng cha con, chỉ là đều đi qua rồi, cha đã chỉnh người phụ nữ xấu xa đó rồi, Hoan Hoan không cần tự thân động thủ, chờ mẹ con cùng cha trở lại nhà ông nội là được." Dương Dịch kiên nhẫn giải thích cho Hoan Hoan, nhưng trong lòng thì chờ Hạ Thiên Vũ trở lại.
Trước đó cắt đứt quan hệ với người trong nhà, sau đó bởi vì Hạ Thiên Vũ khuyên nhủ hòa hảo với bà nội vô số lần, cho nên cuối cùng Dương Dịch đã khôi phục quan hệ với người nhà như trước rồi, có thể bà nội áy náy với Hạ Thiên Vũ, cho nên sau đó đối xử với Hạ Thiên rất tốt.
Tiếng mở cửa truyền đến, Hoan Hoan vừa nghe cũng biết là mẹ mình, xuống ghế sa lon, nắm tay Nhạc Nhạc, vui sướng chạy về phía cửa, hai chị em cùng gọi: "Mẹ ơi!" ddllqqdd.Sun
Hết trọn bộ