Lợi Tư Vũ lái xe chở họ về biệt thự của anh Anh chạy thẳng vào cổng Cô và Rania nhìn ngắm xung quanh không khỏi trầm trồ khen trong lòng Căn biệt thự rất to chỉ thua Lâm gia một chút, được thiết kế theo phong cách châu Âu với gam màu chủ đạo là đen- trắng Bao bọc quanh biệt thự là cây xanh, ở giữa là lối dẫn ra cổng Nếu như đi bộ từ đây chắc tầm hai mươi phút mới ra được tới cổng Đi vào sâu hơn là bể bơi kiểu uốn lượn dài hai mươi mét ở sau nhà
- "Biệt thự anh đây sao? Không tệ" Rania bước xuống xe, tay khoanh trước ngực, đầu gật nhẹ hai cái
- "Thẩm mĩ của tôi không thua cô đâu!" Anh gọi người khiêng hành lý xuống xe đưa vào nhà
Rania không thèm quan tâm đi thẳng vào nhà như thể cô là chủ căn biệt thự này vậy
Cô cũng bế bé gái xuống xe đi vào nhà, tay vuốt vuốt lưng đứa bé còn đang ngủ
Anh cho người dọn phòng, đưa hành lý và dẫn cô về phòng Cô bế đứa bé đặt nhẹ nhàng xuống giường đắp chăn rồi tắm rửa thay quần áo đi xuống nhà
- "Này chừng nào cô về Hà Gia?" Anh nấu ăn trong bếp nói vọng ra
- "Sao! Chưa gì muốn đuổi tôi à!" Rania chân vắt chéo Tay cầm điều khiển bấm đại vài kênh
- "Đâu có tôi chỉ tiện miệng hỏi Cô lâu rồi chưa về thăm ngoại mà"
- "Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?" Cô vừa bước xuống lầu đã tiếng nói chuyện xì xào
- "Vui cái đầu em đấy Anh ta muốn đuổi chị kìa"
- "Chị anh hai chỉ hỏi thăm thôi mà" Cô cười cười lại ngồi bên cạnh Rania
- "Thấy em gái tôi mới nhỏ đã hiểu chuyện rồi" Anh vừa xào đồ ăn vừa nói
- "Anh hai! Em hai mươi mốt tuổi có phải nhỏ đâu!" Cô bĩu môi nói
- "Đấy em coi anh em đi Chưa gì hết chị mới về đây đã muốn đấu khẩu với chị rồi"
- "Ai thèm đấu khẩu với cô"
- "Anh đó! Thấy ghét!"
- "Ghét của nào trời trao của đó đấy" Cô buồn cười nói chen vào
- "Ai chịu gả cho anh ta chứ!?" Rania ngượng ngùng quay mặt vào màn hình TV
Anh chỉ mỉm cười không nói gì Thật ra anh thích thầm cô từ khi anh còn du học ở Pháp Anh thích cảm giác trêu chọc cô mỗi ngày nhưng vì anh phải về nước nắm giữ Lợi Thị nên không thể ở bên cạnh cô năm rồi không gặp, cô càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn không còn con nít như xưa
- "Bữa ăn đã sẵn sàng!" Anh từ nhà bếp gọi lớn
Cô lên phòng đánh thức bé con dậy rồi cùng xuống bếp ngồi vào bàn ăn Rania cũng ngồi ngay ngắn xuống ghế
- "Người làm đâu? Sao anh tự vào bếp" Cô tò mò hỏi
- "Anh cho họ nghỉ rồi Hôm nay em gái anh về anh muốn tự tay vào bếp" Anh bưng hai dĩa thức ăn đặt nhẹ nhàng xuống bàn
- "Tư À không Marie em không định nói chuyện đứa bé cho anh ta sao?" Anh nhỏ giọng hỏi bên tai cô
- "Em không muốn!"
- "Nhưng sớm muộn gì anh ta cũng biết"
- "Đến lúc đó tính Giờ em chỉ muốn chăm sóc tốt cho con em" Mắt cô híp lại, lạnh lùng nói, tay cắt thức ăn cho vào miệng
- "Mami! Con muốn đi chơi Ở nhà chán quá!" Ly Ly nhõng nhẽo dựa vào cô
- "Ly nhi ngoan ăn xong rồi chiều mami dẫn con đi chơi"
- "Dạ" Bé gái vui mừng cười tươi
Chiều tối
- "Em xong chưa?" Anh và Rania ngồi ghế sofa đợi cô
- "Đợi chút em đang thay đồ cho con"
- "Phụ nữ thiệt là lề mề" Anh nói nhỏ
- "Này! Anh không biết phụ nữ ra đường là phải chỉnh chu à, đâu có qua loa như đàn ông các anh Rồi còn phải thay đồ cho con, chuẩn bị các thứ Anh không hiểu gì hết"
- "Không hiểu Hay là cô đẻ cho tôi một đứa đi rồi tôi sẽ hiểu" Anh kề mặt gần sát mặt cô, dựt dựt mắt trêu đùa nhìn cô Cô bất ngờ không kịp phản ứng
- "Xong rồi Đi" Cô nắm tay bé gái đi xuống lầu liền thấy cảnh mờ ám trước mặt
- "Ly nhi! Mẹ con mình làm kỳ đà rồi" Cô bình tĩnh quay sang nói với con
- "Thôi mình đi chỗ khác đi mami Để dì với cậu tâm sự" Ly Ly kéo tay cô đi nhanh xuống xe
- "Hai người đừng hiểu lầm" Cảm thấy tư thế anh và cô có chút ám muội, Rania liền đẩy anh ra, nhanh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo
Nhìn cô bối rối mà anh không nhịn được cười, anh đứng dậy nắm tay cô đi ra xe Anh mở cửa xe cho cô để cô ngồi bên cạnh rồi anh ngồi vào ghế lái Lái xe ra khỏi biệt thự
Lợi Tư Vũ lái xe vào một khu trung tâm thương mại Bọn họ vừa xuống xe, Ly Ly đã thích thú chạy nhảy lung tung Vì mải mê nhìn ngắm xung quanh, cô bé đã đâm sầm vào một vật gì đó Ly Ly nhõng nhẽo tay xoa xoa đầu bị u Cảm giác hình như có cái gì nhấc bổng cơ thể lên, Ly Ly giật mình ngước nhìn Đập vào mắt bé là một người đàn ông ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sắc lạnh cùng đôi lông mày rậm toát ra vẻ nghiêm nghị khiến cô bé phải run sợ không ai khác chính là anh - Lâm Tạ Phong
- "Ôi! Bé con nhìn có nét giống cậu chỉ là hơi yểu điệu một chút" Tần Hạo bên cạnh đưa tay đặt lên vai anh vỗ vỗ
- "Cậu coi tớ cắt lưỡi cậu" Anh liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Tần Hạo Anh hoảng hốt liền lấy tay che miệng mình lại
- "Bé gái con lạc mẹ hả?" Hắc Tiệp hỏi, tay xoa đầu Ly Ly
- "Con tên gì? Có nhớ mẹ con tên gì không?" Anh hỏi cô bé
- "Con tên Ly Ly Mami tên Marie"
- "Được chú sẽ tìm mẹ cho con" Anh bế cô bé trên tay