Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiện Minh chậm rãi mở to mắt, xung quanh rất tối, trong phút chốc Thiện Minh nghĩ rằng hành động "mở to mắt" này chỉ là mình tự tưởng tượng, hoặc là hắn đã mù rồi.

Xương cốt trên người rất đau, chỗ nào cũng là da bị trầy rách nóng rát đau đớn. Đầu vô cùng choáng, làm hắn luôn cảm thấy mình đang ở trong mộng, cảm nhận hỗn loạn làm hắn thấy rất không chân thực.

Đại khái là đã hôn mê ở một tư thế rất lâu, tứ chi hắn run lên. Đợi khi cảm giác dần dần trở lại, hắn mới cảm thấy bên cạnh có cái gì đó ấm áp dễ chịu đang ôm hắn.

Hắn nhanh chóng nhớ ra lúc trước khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, Đường Tịnh Chi làm nổ bom, toàn bộ phòng thí nghiệm đều sụp, bọn họ bị chôn sống. Hắn đưa tay sờ soạng, hắn tin rằng người đang ôm hắn là con của hắn. Tuy rằng hắn không nhìn thấy nhưng hắn nhớ rõ ngay lúc ánh lửa tận trời, trời long đất lở, Thẩm Trường Trạch ôm lấy hắn chạy ra ngoài, chỉ là hai người nhanh chóng bị trần nhà không ngừng rơi xuống đập trúng. Hắn còn có thể nhớ rõ trước khi hôn mê Thẩm Trường Trạch đã bao bọc toàn thân hắn trong đôi cánh rồng dày rộng ấm áp.

"Trường Trạch, Trường Trạch." Thiện Minh đẩy đẩy Thẩm Trường Trạch, thân thể vẫn còn độ ấm của y làm Thiện Minh muốn từ giờ khắc này bắt đầu tin vào Thượng đế.

Bên tai truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhẹ, Thẩm Trường Trạch chậm rãi mở mắt, trong bóng đêm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

"Ba?"

"Mi tỉnh? Mi sao rồi?" Thiện Minh vừa định khởi động thân thể mới phát hiện bọn họ bị kẹp trong một khe hở rất hẹp, muốn ngồi dậy cũng không được.

Thẩm Trường Trạch thở phì phò, "Ba, chúng ta sống sao?"

"Xem ra còn sống." Thiện Minh vuốt khắp chỗ trên thân thể Thẩm Trường Trạch, "Mi lại biến thành con người rồi?"

"Vâng, con không còn sức duy trì hình dạng long huyết nhân."

"Mi bị thương chỗ nào? Cảm thấy được không?" Vừa nói xong, hắn liền đụng đến tấm lưng dính ướt của Thẩm Trường Trạch, đưa tay lên chóp mũi, tuy rằng đã lạnh lẽo nhưng đúng là mùi máu.

Thiện Minh vội la lên: "Mi chảy không ít máu đâu." Hắn theo thói quen sờ soạng ba lô của mình, vừa sờ thì chỉ thấy khoảng không. Hắn lao lực xoay người, lấy tay phủi phủi trên mặt đất mới phát hiện ba lô quân dụng của mình bị thép cắt qua, đồ đạc bên trong vung vãi khắp nơi, túi chống bụi, túi chứa nước chênh lệch nhiệt độ, đạn dược linh tinh gì đó, nhưng lại không tìm được đèn pin hay thuốc mà hắn muốn.

"Mi đợi chút, ta đi bên kia tìm xem." Thiện Minh nói xong đã định đi sâu vào trong.

Thẩm Trường Trạch giữ chặt hắn, "Ba, đừng lộn xộn, lỡ như nơi này sụp thì chúng ta xong thật đấy."

Thiện Minh cũng không dám động đậy, "Ba lô của mi đâu?"

"Để con tìm xem." Thanh âm của Thẩm Trường Trạch rõ ràng có chút suy yếu, y lao lực vươn tay, cuối cùng đụng đến ba lô ở chỗ cách y không xa, "Tìm được rồi."

Thiện Minh tiếp nhận ba lô, mở ra lấy đèn pin bật lên, hai người nhắm mắt lại thích ứng với ánh sáng một chút, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Lúc ấy là Thẩm Trường Trạch muốn mang hắn nhanh chóng bay ra ngoài, khi đến cầu thang bay được nửa đường thì bị tảng đá đập trúng. Bọn họ rơi xuống phía dưới cầu thang bằng kim loại, cầu thang đỡ giúp họ không ít tảng đá lớn đòi mạng, nếu không bọn họ sớm bị nghiến thành thịt nát rồi, nhưng còn long huyết nhân và một người khác theo bọn họ đi vào chỉ sợ là không còn đường sống.

Bây giờ bọn họ đã bị kẹp giữa cầu thang biến dạng và vách tường, không biết góc tạm thời an toàn này có thể chống đỡ bao lâu, nhưng cứ cho bây giờ bọn họ không chết, trên đỉnh đầu là mấy nghìn cân đá tảng đè nặng, bọn họ làm thế nào mà ra ngoài được?

Thiện Minh cũng không tốn thời gian đi suy xét vấn đề này, đối với hai người mà nói điều quan trọng nhất là bây giờ vẫn có thể sống. Hắn nhanh chóng lật ra túi cấp cứu, lấy tay chiếu đèn pin vào toàn thân Thẩm Trường Trạch, tìm ra miệng vết thương trong quần áo rách tung toé của y, sau đó tiết kiệm dược phẩm và băng gạc băng bó cẩn thận cho y.

Bởi vì Thẩm Trường Trạch che chở, hắn gần như không bị thương chút nào, ngay cả khi đá tảng rơi xuống cũng là do Thẩm Trường Trạch đỡ hết. Thiện Minh nhìn miệng vết thương ghê người trên người Thẩm Trường Trạch, trong lòng nổi lên từng trận đau lòng.

Thể lực Thẩm Trường Trạch tiêu hao quá lớn, không thể duy trì hình dạng long huyết nhân, mà ở hình dạng con người thì miệng vết thương khép lại rất chậm, cho nên trạng thái của y bây giờ rất không xong, thật giống như tinh lực bị tháo nước, làm Thiện Minh khó chịu không thôi.

Bởi vì không gian hoạt động quá hẹp, Thiện Minh kiểm tra thân thể cho y một lần xong liền đổ đầy mồ hôi. Xử lý vết thương cho Thẩm Trường Trạch xong, hắn tập trung đồ ăn thức uống trong ba lô của hai người lại với nhau, cầm đèn pin để phân chia những thứ cứu mạng còn lại. Thức ăn bao gồm một ít chocolate để cung cấp năng lượng và thực phẩm nén, nếu chỉ duy trì nhu cầu nhiệt lượng thấp nhất của thân thể, hai người có thể sống được hai tuần. Nhưng nước uống lại không đủ, vì giảm bớt sức nặng, dụng cụ mang nước đều trống không, trong áo gilê quân dụng chỉ có một chút ít nước, uống mấy ngụm là hết, miễn cưỡng có thể để được ba ngày, đoạn thời gian sau chỉ có thể dựa vào nước tiểu chống đỡ. Thiện Minh tính toán, bọn họ nhiều nhất có thể ở nơi này sống được mười ngày, sau đó chắc chắn sẽ rơi vào hôn mê. Nếu trước lúc đó không có người tới cứu bọn họ, vậy cũng không cần phải đến nữa.

Hiện tại có thể làm chỉ là chờ đợi cứu viện.

Thiện Minh bẻ một khối chocolate lớn, nhét vào miệng Thẩm Trường Trạch, đợi Thẩm Trường Trạch ăn xong lại nhét ống hút vào miệng y, "Uống nước."

Thẩm Trường Trạch hút một ngụm nước, không dám uống quá nhiều, "Còn bao nhiêu thức ăn nước uống?"

Thiện Minh nói: "Yên tâm đi, cũng đủ, bây giờ mi cần mau chóng khôi phục thể lực, sau đó để miệng vết thương khép lại. Thuốc của chúng ta không đủ, mi chỉ có thể dựa vào chính mình tự lành."

Thẩm Trường Trạch hỏi hắn, "Ba ăn chưa?"

"Ăn rồi." Thiện Minh lặng lẽ hút một chút nước quý giá, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu khô khốc, đau rát, phi thường thoải mái.

Thẩm Trường Trạch ăn vài thứ xong, nói chuyện có khí lực hơn trước, "Ba, ba yên tâm đi, con không sao. Bây giờ chỉ là khép lại chậm hơn, nhưng những vết thương này không lấy mạng con được. Nhiều nhất hai ngày con có thể khôi phục lại, sau đó con sẽ dẫn ba đi ra ngoài."

"Chúng ta vẫn là đợi cứu viện đi, trừ phi mi là Iron Man, nếu không mi có thể đào lỗ từ đây ra được sao."

"Chúng ta không thể cứ ở đây mãi được."

"Không thể, chờ thể lực mi khôi phục tương đối, chúng ta xem có thể đi ra ngoài được không, nơi này ngồi cũng không ngồi nổi, quá khó chịu." Thiện Minh trở mình, vừa đói vừa đau, toàn thân bủn rủn không có sức lực, trước mắt tối đen một mảnh, ngẩng đầu là cộc đầu, ở chỗ này thêm một ngày cũng là tra tấn, cũng may, cũng may Thẩm Trường Trạch ở bên cạnh hắn.

Thẩm Trường Trạch khởi động thân, chậm rãi đến gần, nửa thân trên dựa vào người Thiện Minh, sau đó thở dài một hơi.

Thiện Minh vuốt mái tóc ngắn của y, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ thế nào cũng còn sống, bọn họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta."

Thẩm Trường Trạch ừ một tiếng, trong bóng đêm y sờ soạng tìm môi Thiện Minh, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái, y thấp giọng nói: "Con sẽ không chết, con còn chưa được làm tình với ba, làm sao con có thể chết được, ba cũng không được chết."

Nếu như là trước đây, Thiện Minh nghe nói như thế liền sẽ đánh y, hiện tại nghe được cũng chỉ phì cười, "Mi con mẹ nó chỉ có chút tiền đồ ấy thôi à......"

Thẩm Trường Trạch hôn hắn vài cái, nói bằng giọng khàn khàn: "Con muốn đã lâu lắm rồi."

Hai người khó được có hoàn cảnh yên tĩnh khép kín như vậy, làm cho bọn họ không có tâm tình đánh mắng, chỉ có thể nói chuyện. Xét thấy bọn họ rất có khả năng không còn cơ hội được nhìn thấy mặt trời lần nữa, tình yêu vặn vẹo của Thẩm Trường Trạch với hắn cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy đại nghịch bất đạo nữa. Thiện Minh hiếu kì hỏi: "Mi nói một chút đi, mi thử nói xem tại sao mi lại yêu ta được. Ta nghĩ mãi không hiểu, mi bị cuồng ngược à?"

Thẩm Trường Trạch cười, không giải thích.

Y không biết nên miêu tả tình cảm của mình với Thiện Minh như thế nào, không biết từ lúc nào, không biết nguyên nhân vì sao, y chỉ biết là từ nhỏ y đã muốn khống chế Thiện Minh, tựa như ngày xưa Thiện Minh quyết định tất cả của y. Y muốn khống chế người này, đem người thân duy nhất của y, ba của y, làm của riêng.

Thiện Minh thấy y không nói lời nào, bĩu môi, "Nhưng mà ông đây lại không thích đàn ông đâu."

"Nếu làm với đàn ông cũng rất thích, so với làm cùng phụ nữ còn thích hơn thì sao?"

Thiện Minh nghĩ nghĩ, "Không thể nào?"

"Ba thử xem chẳng phải sẽ biết."

Thiện Minh nhìn y một cái, "Mi thử rồi?"

Thẩm Trường Trạch lắc đầu, "Vì để khống chế ham muốn, ở phòng thí nghiệm đã từng mô phỏng rồi."

Thiện Minh cười nhạo: "Đừng nói với ta mi vẫn còn là con gà giò đấy."

Thẩm Trường Trạch có chút quẫn bách, hừ nói: "Con đâu có xằng bậy như ba."

Thiện Minh vui vẻ cười không ngừng, "Mười chín rồi còn không chạm tới đàn bà, cái này nếu bị bọn họ biết thì họ cười mi chết, sao mi có thể kém như vậy? Mi có phải con ta không đấy?"

Thẩm Trường Trạch cả giận nói: "Ba cho là ai cũng giống ba sao, tùy tiện kiếm phụ nữ là có thể làm. Con thích ba, con không ngủ với người khác."

Tiếng cười của Thiện Minh dừng một chút, lập tức cười vang lớn hơn nữa. Đại khái là sự "hồn nhiên" này của Thẩm Trường Trạch làm hắn không hiểu. Trong thế giới của hắn, không có khái niệm thân thể và tâm hồn chung thuỷ.

Thẩm Trường Trạch bị hắn cười nhạo đến nóng mặt, tức giận đến mức y nhằm vào môi Thiện Minh cắn một ngụm, cả giận nói: "Ba còn cười! Con nói cho ba biết, lúc trước con không cản được ba, nhưng từ nay về sau thì ba đừng hòng gặp người khác."

Thiện Minh đau đến rên một tiếng, theo thói quen định nâng tay đánh y, vừa giơ tay liền đụng vào đá, ngược lại tự làm đau mình, hắn khinh thường nói: "Mi có bệnh sao, động vật còn có thể tùy tiện tìm bạn tình, người nếu làm tình cũng bị quản, vậy chẳng phải là còn chẳng sung sướng bằng động vật, vậy sống còn có ý nghĩa gì!"

"Ba......" Thẩm Trường Trạch phát hiện trong chuyện này y và Thiện Minh căn bản không có tiếng nói chung, làm y buồn bực hỏng rồi.

Thiện Minh đẩy y, "Mi đi xuống đi, nặng chết, bây giờ ta không ôm nổi mi đâu."

Thẩm Trường Trạch mất hứng nói, "Sau lưng con đau."

Thiện Minh nhớ tới lưng Thẩm Trường Trạch bị đá đập đến chảy máu đầm đìa, không nhẫn tâm đuổi y. Bây giờ thật sự là hắn không có sức lực, cảm thấy Thẩm Trường Trạch ép hắn tới khó thở, nhưng hắn lại càng không muốn Thẩm Trường Trạch dựa vào tường đá cứng rắn, hắn sờ lên đầu Thẩm Trường Trạch, "Bỏ đi, vậy mi dựa vào người ta mà ngủ."

Thẩm Trường Trạch rầu rĩ nói, "Con không ngủ được."

Thiện Minh thở dài: "Ta cũng không ngủ được." Hắn nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn không bị hỏng, "Chúng ta đã ngủ một ngày một đêm."

"Bọn họ có thể căn cứ vào GPS của đồng hồ để tìm chúng ta, có lẽ hiện tại đang nghĩ biện pháp cứu chúng ta đấy."

Thiện Minh thấp giọng nói: "Tìm người cứu viện, dò xét, xác định phương án đào bới, nếu qua một ngày một đêm còn không bắt đầu làm, chỉ sợ là rất khó giải quyết."

Dù sao hiện giờ họ cũng đang ở trên đất người, hơn nữa là nhập cảnh bất hợp pháp, còn đánh nhau long trời lở đất với ba thế lực quân đội lớn của địa phương. Bọn họ là đám lính đánh thuê người nước ngoài vừa ra cửa liền vác súng, làm sao mà tìm được người địa phương nào đến giúp họ đào bới đống đổ nát?

Một đống lớn vấn đề khó giải quyết bày ra trước mắt, trong lòng hai người đều rõ ràng, hi vọng bọn họ có thể ra khỏi đây thật xa vời, kết quả cuối cùng rất có thể là tươi sống đói chết, khát chết.

Thẩm Trường Trạch phảng phất có thể cảm nhận được trong lòng ba y đang nghĩ cái gì, lỗ tai y dán vào trái tim Thiện Minh, nghe nơi đó vững vàng nhảy lên, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ít nhất có thể cùng chết."

Thiện Minh "ừ" một tiếng, nắm tay Thẩm Trường Trạch, trong lòng hắn cực kì bình tĩnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio