Trước khi trời tối, bọn họ tới được đích đến của nhiệm vụ lần này – đảo Madagascar.
Bên ủy thác lần này xưng là cơ quan bí mật của chính phủ Kenya, gần đây tại phụ cận lãnh hải của họ xuất hiện một nhóm cướp biển rất đặc thù, chuyên môn tìm giếng dầu ngoài biển, cướp đoạt dầu thô. Thậm chí vào một lần còn làm lộ thông tin về giếng dầu, nếu không phải bọn họ giải quyết kịp thời thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Bọn họ nắm được thông tin sau khi bọn cướp biển này lên bờ thì trốn trong rừng rậm nhiệt đới Madagascar, hành tung bất định, cực kì khó tiêu diệt.
Phòng ngự trên biển Kenya rất yếu ớt, bởi vì liên quan đến quan hệ quốc tế, lại không nắm được đầy đủ chứng cứ nên không thể kiện lên toà án quốc tế, rơi vào đường cùng đành phải tìm lính đánh thuê chuyên nghiệp, hi vọng có thể tiêu diệt đám cướp biển này, cũng đe dọa những nhóm tội phạm có ý định cướp dầu thô khác.
Chính phủ Kenya cũng không phải là một chính phủ nhiều tiền lắm, vậy mà lại có thể ra giá cao như thế để mời được Du Chuẩn, điều này làm cho bọn họ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng qua đồng thời cũng chứng minh đám cướp biển này mang đến cho chính phủ phiền toái lớn thế nào.
Trước khi hành quân vào rừng rậm nhiệt đới, bọn họ dùng một ngày để chuẩn bị trang bị. Tác chiến trong rừng rậm vô cùng thống khổ, nhiệt độ ở đảo Madagascar đã gần đạt tới độ, nếu là giữa trưa khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì nhiệt độ không khí hoàn toàn có thể vượt qua độ. Dưới tình huống như vậy, bọn họ lại phải bọc kín hết toàn thân, phòng ngừa bất cứ con côn trùng đáng ghét nào chui vào quần áo của họ.
Pearl cõng mấy tầng thùng thuốc, tất cả đều là thuốc dùng cho những căn bệnh có khả năng phát sinh trong rừng rậm nhiệt đới, ngay cả Bailey cũng bọc kín vóc dáng làm cô luôn thấy kiêu ngạo lại. Ai cũng không muốn bị côn trùng hút khô máu, hoặc là để cho những sinh vật mắt thường không nhìn thấy đẻ trứng vào miệng vết thương của họ, truyền nhiễm bệnh gì đó không biết tên.
Nếu sắp xếp chiến trường có hoàn cảnh ác liệt nhất theo thứ tự mà nói, trong cảm nhận của Thiện Minh xếp thứ nhất hẳn là núi tuyết, xếp thứ hai hắn luôn cân nhắc giữa sa mạc và rừng rậm, chẳng qua hắn tin tưởng vững chắc rằng nhiệm vụ lần này sẽ làm hắn càng hận rừng rậm hơn một ít.
Trong này không đếm nổi những sinh vật quái dị không biết tên, thực vật màu sắc diễm lệ lại chí mạng, hoàn cảnh phức tạp rất thuận tiện cho đối thủ của họ bố trí đủ loại cạm bẫy. Thân thể bị vây trong trạng thái cực nóng và ướt dính trong thời gian dài, tất cả quần áo đều sẽ dính chặt vào da, khó chịu đến mức làm người ta hận không thể cởi ra hết sạch, nhưng lại không ai dám làm như vậy.
Còn một chuyện cực kì thống khổ khác, đó là trong ba ngày trước khi đi họ chỉ được phép ăn lương khô đặc chế cho hành quân. Lương khô này vừa khó ăn vừa khô cứng, tuy rằng có thể cung cấp nhiệt lượng cao để thân thể hành động nhưng thường làm người ta ghê tởm đến không nuốt nổi, hơn nữa rất khó tiêu hóa. Tác dụng lớn nhất của loại lương khô đặc biệt dùng cho hành quân này chính là làm cho vật bài tiết của họ không thối, đúng hơn là không thể bài tiết nổi.
Trong hoàn cảnh cực nóng này, mùi xác thối và vật bài tiết toả ra rất đậm, rất xa, chỉ cần đối phương có trinh sát khu vực sẽ có thể lần theo phân mà tìm được bọn họ, điều này sẽ làm bọn họ ẩn núp kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trong ngày đầu tiên họ tiến vào rừng rậm, rất nhiều người trướng bụng khó chịu lại không thải ra được, Thiện Minh quyết định xếp hạng căm ghét cho rừng rậm lên trước cả sa mạc.
Giày chống nước dẫm bước sâu bước nông xuống vũng nước lấy lội, làm quân tiên phong, Falcon đi đầu đội ngũ, những người khác thì chia làm hai đội đi tới. Bởi vì khi Cali ở Sierra Leone bị thương chưa lành, không thể tham gia hành động, lần này vai trò tay súng bắn tỉa là của Thiện Minh.
Họ đã đi bốn giờ trong nhiệt độ cực nóng gần độ, dựa theo tốc độ hiện tại thì phải đi một giờ nữa mới tiến vào phạm vi thế lực của bọn cướp biển.
Hang ổ của cướp biển cách đường bờ biển rất gần, bọn họ chỉ có thể đổ bộ ở bờ biển bên kia, sau khi đi nguyên một vòng, giờ cuối cùng cũng bắt đầu tiếp cận mục tiêu.
Al nhìn đồng hồ, bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ.
Thiện Minh thật sự ăn không nổi lương khố, chỉ uống mấy ngụm nước, sau đó dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Jobert nhỏ giọng nói, "Thiện, đừng cử động, từ từ mở mắt ra."
Thiện Minh nhẹ nhàng mở mắt, dưới mắt có cái gì đó ngọ nguậy, nhìn thấy trên nút áo thứ hai trước ngực mình có một con nhện lớn đang bò. Cả người con nhện phải to bằng bàn tay, lưng màu đỏ au, lông mọc đầy tám cái chân, nhìn qua vô cùng khủng bố và ghê tởm.
Thiện Minh hạ giọng mắng: "Anh mặc kệ nó bò lên người tôi?"
"Oan uổng, nó tự nhiên rơi từ trên cây xuống."
Thiện Minh mặc hai tầng quần áo, căn bản không cảm giác được, mở to mắt nhìn thứ kia đã gần trong gang tấc, nhìn bộ dạng nó tuyệt đối là kịch độc, bị cắn trúng một ngụm hắn liền đi tong.
Tất cả mọi người ngừng thở, theo dõi vị khách không mời mà đến trên người hắn.
Jobert chậm rãi đi tới gần, nói nhỏ: "Mày nhất quyết không được cử động." Hắn nhặt một nhánh cây lên, chậm rãi chuyển qua người Thiện Minh, nhẹ nhàng đụng chạm con nhện kinh khủng kia. Con nhện tạm dừng trong chốc lát liền bò lên nhánh cây, chậm rãi theo nhánh cây đi tới phía trước, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt liền bò từ nhánh cây đến găng tay của Jobert.
"Mẹ nó." Jobert thấp giọng mắng.
Tiếng súng giảm thanh vang lên, viên đạn sượt qua mu bàn tay Jobert, con nhện đỏ rực lập tức tan xác. Jobert ném nhánh cây xuống đất, nhanh chóng cởi găng tay, thổi thổi mu bàn tay bị xước da đỏ ửng, "Nóng quá nóng quá, chó Al, cậu không thể hướng nòng súng lên một chút sao, cậu muốn phế tay phải của tôi à?"
Al thổi thổi họng súng, vui cười nói: "Xin lỗi, tôi không nên thô bạo với 'bạn gái' của anh như vậy."
Đoàn người đều cười.
Jobert không phục, trả lời lại một cách mỉa mai, "Không biết tối hôm đó cậu có đối xử với 'bạn trai' của mình ôn nhu một chút không?"
Sau khi hắn khơi mào câu chuyện, tất cả mọi người đều hứng thú, truy hỏi chuyện Al và Đường Đinh Chi "hẹn hò", ngay cả Thiện Minh cũng ồn ào theo.
Mọi người đều rất hiếu kì, cái nhà khoa học quái vật cứng nhắc như người máy kia rốt cuộc đã ma sát ra loại pháo hoa gì với gã Al tình thánh đã bước qua cả vạn bụi hoa này.
Al thần bí cười, "Chỉ là hẹn hò bình thường mà thôi."
"Bình thường thế nào? Hai người đã làm cái gì?"
"Chúng tôi đi nhà bảo tàng, viện khoa học, ăn cơm Trung Quốc rất ngon, sau đó đi nghe hoà nhạc."
Mọi người trừng to mắt, "Chỉ như vậy?"
Al vô tội gật đầu, "Chỉ như vậy."
"Thối lắm, anh gọi cái này là hẹn hò sao?"
"Chẳng lẽ tôi không thể hẹn hò như vậy?"
"Anh là đồ khốn kiếp, chắc chắn là anh đang lừa người, vì sao ngày hôm sau các người mới trở về, tối hôm đó đã xảy ra cái gì?"
"Hôm đó quá muộn, chúng tôi không muốn về căn cứ hay ngủ trên ô tô, cho nên ngủ ở khách sạn. Chỉ là ngủ." Al cường điệu nói.
Cosky lộ ra ánh mắt khinh thường, "Al, cậu thật khiến người ta thất vọng."
"Đúng đó, tuy rằng y là đàn ông nhưng lại cực kì xinh đẹp, vậy mà anh lại không làm cái gì, cái này quả thực không giống anh, anh làm Du Chuẩn mất mặt quá!"
Bị những người này mồm năm miệng mười công kích, Al cũng có chút chịu không nổi, hắn cả giận nói: "Các người đúng là cầm thú, ngay cả lúc anh ta hôn cũng tính tần suất tim đập của tôi, tôi thật sự không muốn làm thêm cái gì nữa hết!"
"Ha ha ha ha!" Jobert là người đầu tiên thất thố cười ha ha, bị Houshar hung hăng tát một cái lên gáy, hắn mới ý thức được lúc này bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, lập tức bưng kín miệng, nhưng mặt đã cười đến đỏ bừng.
Tất cả mọi người vặn vẹo cười, ngay cả cơ mặt Houshar cũng rung động, Thiện Minh vui vẻ đến mức suýt nữa phun nước ra khỏi miệng, nghĩ rằng sau khi trở về việc đầu tiên chính là kể lại chuyện đáng cười này cho Thẩm Trường Trạch.
"Đứng lên đứng lên, đã đến giờ."
"Ngao ngao, giết chết bọn cướp biển này, về nhà ôm vợ con thôi!"
"Nói rất hay, Giáng Sinh muôn năm!"
"Con mẹ nó, bé mồm cho ta, ngậm miệng, nhìn đường đi!"
Bọn họ tiếp tục xuất phát đi tới điểm đến, đi thêm nửa giờ, trước mắt xuất hiện một vũng bùn, khoảng cách giữa hai bờ không xa, nhưng đứng hai bên không thể nhìn thấy nhau, nếu đi đường vòng thì quá lãng phí thời gian, Al so sánh tọa độ một lần nữa, "Vũng bùn này có trên bản đồ, không phải là đầm lầy, chỗ sâu nhất khoảng m, hoàn toàn có thể qua được, đi qua chỗ này là đến nơi, trên đoạn đường còn lại rất có thể sẽ gặp mai phục, mọi người phải cẩn thận."
Mọi người đều khe khẽ oán giận, ai cũng không muốn phải nhảy vào vũng bùn, hơn nữa trên mặt bùn còn trôi nổi đầy thực vật thối rữa và xác động vật không may chết chìm. Bởi vì thời tiết quá nóng, hồ nước toả ra từng trận mùi hôi thối, trên người họ lại có những trang bị phải nâng cao đi qua, khoảng cách không đến m này sẽ vô cùng vất vả.
Houshar đội hòm đạn của mình lên đỉnh đầu, "Đừng oán giận, cẩn thận vũ khí của mình, đi thôi."
Cũng may lần này họ suy xét đến khoảng cách hành quân, cũng không mang quá nhiều vũ khí hạng nặng, họ nâng những thứ phải tránh nước lên cao quá mặt, sau đó đều nhảy vào trong vũng bùn.
Đoàn người gian nan bước tới trong vũng bùn, bắt đầu đi chỗ nông còn có thể chịu được, khi chậm rãi đi đến vùng giữa, vũng bùn càng ngày càng sâu, mùi bùn hôi thối ghê tởm trên cổ trên mặt chui vào mũi cả đội. Mọi người chịu đựng ghê tởm, sắc mặt đều rất khó coi.
Vóc dáng thấp bé nhất, Bailey là người đầu tiên chịu không nổi, miệng của cô đã chìm cả xuống bùn. Jush cầm dây đeo ba lô của cô, kéo cô trồi lên, cô nhân cơ hội nhảy lên người Jush, sau đó thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Cosky đỡ lấy một lô trang bị của Jush để hắn cõng Bailey.
Sau đó những người vóc dáng không đủ m đều không thể thở nổi, chỉ có thể dựa vào đồng bạn bên người đỡ lấy mà đi tiếp.
Thiện Minh cao m, đến chỗ sâu nhất cũng phải kiễng chân mới thở được. Đợi sau khi cả đoàn lên bờ, nôn mửa nôn mửa, lăn quay lăn quay, cả đám đều ghê tởm đến hỏng rồi.
Falcon cắn răng nói: "Chúng ta ăn không phải trả tiền bao nhiêu 'shit chó' như thế, bây giờ thì so với một tấn shit còn thối hơn rồi."
Mọi người hé mũi ra hít một cái, đều bị mùi trên người làm cho ghê tởm đến mức lại nôn ra.
Cũng may trong rừng không thiếu nước, bọn họ tìm nguồn nước bằng tốc độ nhanh nhất, nhảy vào tắm rửa một phen. Loay hoay như vậy mãi, lại chậm trễ nửa giờ, bọn họ mới chuẩn bị xuất phát, tìm kiếm vào sâu trong lòng địch.