Hai tháng sau, Thiện Minh đúng hẹn trở lại. Nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi, hắn lại đút túi một khoản không nhỏ. Sau khi thanh toán số dư, hắn trở về Colombia, kể chuyện tốt của Houshar và Pearl cho bọn Jobert. Jobert tuy rằng ghen tị với Houshar đến đấm ngực giậm chân, nhưng mọi người đều nhận ra được, hắn thật lòng vui mừng cho họ.
Một Du Chuẩn hoàn toàn mới đi vào hoạt động rất tốt, tuyển thêm mười mấy thành viên mới rất đáng tin cậy, ra nhiệm vụ vài lần cũng không bôi đen thanh danh của họ, Thiện Minh cảm thấy thực vui mừng.
Bọn họ đều tỏ ý giữ Thiện Minh lại, hy vọng hắn trở về, nhưng suy xét trên nhiều phương diện, Thiện Minh vẫn cự tuyệt. Lúc trước hắn luôn sống cuộc đời lưỡi đao liếm máu là vì hắn không biết hắn còn có thể sống như thế nào khác, nhưng hiện giờ hắn đã có vướng bận, hắn đã không giống như trước nữa, lên chiến trường cũng có cố kỵ. Đây cũng không phải chuyện tốt, người nào càng sợ chết ngược lại bị chết càng nhanh, cùng với mang theo băn khoăn đi chịu chết, còn không bằng nhận rõ hiện thực, rời khỏi vũ đài lính đánh thuê.
Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu, cũng không giữ hắn lại nữa. Trong khoảng thời gian Thiện Minh ở lại Colombia, hắn giúp đỡ bọn họ huấn luyện tân binh, truyền thụ kinh nghiệm, mô phỏng đối chiến, cung cấp cho người mới rất nhiều thứ hữu ích. Bài huấn luyện quân sự của những lính đánh thuê lão làng như họ, đặt trong bất cứ một tổ chức hay đoàn thể nào cũng đều phải thu được một khoản tiền thuê lớn, Thiện Minh lại chỉ muốn cho Du Chuẩn vẫn tiếp tục lợi hại như trước.
Trong khoảng thời gian đó bọn họ thường xuyên uống rượu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại say đến ngã trái ngã phải, Thiện Minh ẩn ẩn tìm về cảm giác hào hùng thong dong năm đó, điều này làm cho mỗi ngày hắn ở đây đều cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh.
Nhưng khi ước định hai tháng càng lúc càng tới gần, hắn bắt đầu tưởng niệm Thẩm Trường Trạch, nhớ bàn tay ấm áp của y, những nụ hôn lửa nóng, cùng vô số lần tình ái kịch liệt của họ. Hắn biết, hắn đã không phải Thiện Minh của ngày trước nữa, Thẩm Trường Trạch đã thay đổi hắn, để hắn có một nơi muốn trở về.
Vì thế hắn biết, đã đến lúc, hắn nên trở về nhà.
Vẫy tay tạm biệt chiến hữu và căn cứ quen thuộc ngày xưa, hắn quay trở về Bắc Kinh, điều khiến hắn thật ngoài ý muốn là, tới đón hắn là cặp vợ chồng son Hoàng Anh và Bailey, Thẩm Trường Trạch căn bản không xuất hiện.
Hắn vô cùng kinh ngạc, mấy hôm trước khi bọn họ trò chuyện, Thẩm Trường Trạch biết hắn sắp về liền vui vẻ vô cùng, nói nhất định phải đi đón hắn, làm sao hôm nay ngược lại không tới chứ?
Hoàng Anh có chút che che giấu giấu nói, "Cậu ấu, cậu hai ngày nay có việc bận."
Thiện Minh nhíu mày nói: "Bận rộn cái gì? Có phải lại bị Đường Đinh Chi lôi đi làm thí nghiệm không?"
Hoàng Anh hàm hậu gật đầu, "Ừ, đúng......"
Hoàng Anh là một cậu chàng ngay thẳng hàm hậu chẳng hề biết nói dối, Thiện Minh vừa thấy hắn khó xử như vậy, đã biết sự tình chắc chắc có ẩn tình khác, nhưng hắn vừa không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật, cho nên trả lời thật sự hàm hồ.
Thiện Minh liếc nhìn Bailey một cái, Bailey không tiếp xúc với bí mật trung tâm long huyết nhân, cũng là vẻ mặt mờ mịt. Hắn cảm thấy hỏi tiếp cũng không có ý tứ, đơn giản không hỏi nữa, trực tiếp gọi Thẩm Trường Trạch về gặp hắn là được, vì thế hắn lấy di động ra định bấm điện thoại.
Hoàng Anh "Ai" một tiếng, xấu hổ nói, "Không gọi được đâu."
Thiện Minh có chút khó chịu, "Cậu mau liên hệ với Đường Đinh Chi, để anh ta mau chóng trở về gặp tôi."
"Tôi biết tôi biết, thiếu tá biết anh trở về, hai ngày tới cậu ấy sẽ trở về gặp anh."
Thiện Minh bĩu môi, "Cậu đang lái đi đâu đấy? Đây không phải là đi ra ngoại thành sao?"
"A, phải, thiếu tá mua nhà ở đó, cậu ấy muốn tôi đưa anh tới."
Tâm tình Thiện Minh tốt hơn chút, nghĩ rằng thằng nhóc này làm việc năng suất thật, mới hai tháng đã có thể vào ở rồi.
Thời gian kế tiếp, Thiện Minh và Bailey hàn huyên suốt một đường, hắn kể lại tình hình Du Chuẩn cho Bailey, Bailey nghe rất vui vẻ, đến mức kêu lên cũng muốn trở về thăm bọn họ, bảo Hoàng Anh nhanh nhanh xin nghỉ mấy ngày đi.
Hoàng Anh lái xe đưa hắn đến vùng ngoại ô cách nội thành khoảng bốn mươi phút đi xe, nơi này tọa lạc hơn mười toà biệt thự lưng chừng núi, khoảng cách lẫn nhau rất xa, gần như là bộ dáng mỗi nhà có một toà núi nhỏ, tuyệt đối độc lập mà bí mật, nhìn xa xa rất khí phái.
Hoàng Anh thở dài, hâm mộ nói, "Làm lính đánh thuê kiếm tiền được ghê đó."
Bailey bĩu môi, "Này đã là gì, em cũng có thể mua được rất tốt, ai bảo anh không cần."
Mặt Hoàng Anh đỏ lên, xấu hổ nói, "Sao anh có thể để phụ nữ tiêu tiền như thế chứ."
Bailey nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, nhịn không được véo véo mặt hắn, "Anh lúc nào cũng đáng yêu như vậy."
Thiện Minh mang hành lý đi theo sau Hoàng Anh, Hoàng Anh mở cửa ra, ba người cùng nhau đi vào.
"Oa, thật xinh đẹp." Bailey nhịn không được tán thưởng một câu.
Biệt thự lưng chừng núi này gồm ba tầng, diện tích nhà chính khoảng một nghìn mét vuông, trừ phòng ngủ và phòng khách, các loại công năng đầy đủ, nhất là riêng phòng tập thể thao đã chiếm cứ toàn bộ tầng hầm diện tích hơn ba trăm mét vuông, tầng cao nhất còn có bể bơi lộ thiên và bể tắm nước nóng, so với biệt thự nghỉ phép còn xa hoa chu đáo hơn nhiều, mấy người nhìn mà rung động không thôi.
Thiện Minh tán thưởng gật đầu, "Thằng nhóc này, thưởng thức không sai, tốc độ cũng nhanh thật, được rồi, về sau an cư ở đây thôi." Hắn lần lượt quăng hết valy túi xách xuống đất, trực tiếp nằm lên chiếc sofa da cực lớn kia, nghĩ nếu làm tình với Thẩm Trường Trạch trên chiếc sofa này thì không biết hăng hái cỡ nào, nghĩ đến mức khóe miệng cũng cong cong.
Bailey cười hì hì nói, "Thiện, anh đang nghĩ cái gì mà cười thành như vậy?"
Thiện Minh nhếch miệng cười nói: "Nghĩ muốn con tôi mau chóng về nhà, có vấn đề gì không? Tiểu Hoàng tước, mau gọi điện thoại cho Thẩm Trường Trạch, bảo nó trở về nhanh lên, cha nó đã trở lại rồi mà nó còn không về nhà, bà nó chứ."
Hoàng Anh bất đắc dĩ nói, "Được, để tôi gọi điện thoại cho đại tá."
Hai người ngồi một lúc rồi cáo từ ra về, Thiện Minh tuy rằng cực kì vừa lòng với căn nhà này, nhưng nghĩ đến Thẩm Trường Trạch còn chưa trở về, trước sau vẫn cảm thấy nơi này quá trống trải. Buổi tối khi ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, vốn nghĩ khi về nhà là có thể cùng Thẩm Trường Trạch thống thống khoái khoái lăn lên giường, phát tiết cơn tịch mịch suốt hai tháng qua, không nghĩ tới lại là......
Thiện Minh cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là dục hỏa đốt người, nằm không khó ngủ, trong lòng hắn không nhịn được đem Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch đều mắng to một lần, đến sau nửa đêm mới ngủ được.
Kết quả ngày hôm sau Thẩm Trường Trạch cũng không trở về như hắn dự đoán, hắn nhịn ngày đầu tiên, ngày hôm sau nữa, đến tận ngày thứ ba sau khi hắn trở về, hắn rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu gọi điện thoại cho Hoàng Anh và Al, bảo Thẩm Trường Trạch lập tức quay lại gặp hắn.
Mẹ nó, hắn không hiểu nổi, hắn trở lại đúng kì hạn hai tháng, Thẩm Trường Trạch ngược lại không ở nhà, thế này là sao hả con, Thẩm Trường Trạch có phải mi muốn tìm đánh không, sớm biết thế này không bằng hắn ở lại Colombia thêm vài ngày cho xong.
Đến nửa đêm, cơn phẫn nộ của hắn đã không thể áp chế nổi, Al mới gọi điện trả lời hắn, nói bây giờ sẽ đưa Thẩm Trường Trạch trở về.
Hắn không ý thức được lời Al nói không quá thích hợp, cũng sẽ không rối rắm vì sao Thẩm Trường Trạch lại phải cần Al "đưa". Tóm lại, hắn xoa tay, chờ đến khi thằng ranh con kia trở về, phải đánh cho nó một trận mới hả giận.
Hai giờ sau, chuông cửa vang, Thiện Minh lập tức bật người khỏi sofa, mở cửa ra.
Al đứng ở cửa, trong tay ôm một tấm thảm.
Không có Thẩm Trường Trạch.
Thiện Minh ló đầu ra nhìn xem, thật sự không có Thẩm Trường Trạch.
Hắn nhíu mày nói: "Sao lại thế này, người đâu?"
Biểu cảm của Al thật quỷ dị, ngữ khí bất đắc dĩ, "Đã trở lại rồi."
"Mẹ nó, các anh nghiên cứu áo choàng tàng hình à?"
Al thở dài, "Cậu đừng quá kích động......" Nói xong xốc lên thứ hắn đang ôm trong tay.
Thiện Minh cúi đầu nhìn, phía dưới tấm thảm là một khối gì đó màu vàng, nhìn kỹ, cặp sừng tròn tròn ngắn ngủn, vảy vàng trơn mềm, đôi cánh nhỏ khéo léo dán trên thân thể, cái đuôi nhỏ duỗi bên hông, đó là một phiên bản thu nhỏ long huyết nhân bé xíu màu vàng, nhìn qua chỉ khoảng hai ba tuổi, còn chưa lớn bằng một cánh tay hắn.
Thiện Minh trợn tròn mắt, run giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Al cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, "Con cậu đấy."
Thiện Minh chửi ầm lên, "Anh con mẹ nó thúi lắm! Anh sinh?"
Al oán giận kêu lên: "Đã bảo cậu đừng kích động mà, nó thật sự là con cậu đấy, đây là Thẩm Trường Trạch."
Mặt Thiện Minh xám ngoét rồi.
Al lui ra phía sau một bước, "Cậu đừng xúc động chứ." Nhìn biểu cảm muốn giết người trên mặt Thiện Minh, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Đường Đinh Chi lại để hắn đưa Thẩm Trường Trạch về rồi.
Thiện Minh chỉ vào búp bê cởi truồng mềm mại đang ngủ say kia, "Anh...... Đây là...... Sao lại thế này?"
"Đây...... là thí nghiệm mới của Đường Đinh Chi bọn họ, năng lượng nén gì gì ấy, không nghĩ bỏ qua khuyết điểm, lập tức nó liền biến thành như vậy, hiện tại đại khái...... hai tuổi đi."
Thiện Minh đạp một phát làm tủ giầy ở cửa lập tức xuất hiện một lỗ hổng to bự.
Vật nhỏ bị Al ôm vào trong ngực vụt mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và mê mang. Y chậm rãi xoay người lại, khi nhìn thấy Thiện Minh, hai tròng mắt đỏ đậm hiện lên một tia ủy khuất, y hướng tới Thiện Minh vươn cánh tay nhỏ như củ sen, nũng nịu yếu ớt kêu một tiếng, "Ba ơi."
Trước mắt Thiện Minh đen sì một trận, suýt chút nữa ngất xỉu