Cửa phòng giám hộ mở ra, một đống người vọt vào, một khẩu súng gây tê dí thẳng vào cổ Al. Thân thể Al dừng lại một chút, sau đó chậm rãi yếu ớt gục xuống người Đường Đinh Chi. Long huyết nhân tóc vàng vảy màu tím nhạt này chậm rãi cử động cái đuôi vài cái, sau đó hôn mê.
Ô Nha lau mồ hôi, "Đại tá, tôi đã nói là rất nguy hiểm, cũng may hiện giờ anh ta căn bản không biết tấn công và chiến đấu ở trạng thái long huyết nhân như thế nào, bằng không Al Maurell người này cho dù khi là con người cũng rất khó đối phó."
Đường Đinh Chi sắc mặt tái nhợt ngồi dậy khỏi mặt đất, chậm rãi kéo vạt áo của mình lại.
Y kéo vành mắt Al ra nhìn, sau đó ngón tay không tự giác cắm vào mái tóc vàng dày đậm mềm mại của Al, chậm rãi nâng cái đầu nặng trịch kia khỏi bụng mình, "Nâng anh ta lên trên giường đi."
Vài người đi tới nâng Al lên, đợi đến khi đặt được hắn lên giường, Al đã biến trở về hình dáng con người. Trạng thái của hắn rất bình thường, vừa mới tiến hóa thành long huyết nhân thành công, hình thái này không duy trì được lâu, rất nhanh sẽ hôn mê, cũng biến lại thành người.
Một trợ thủ xin chỉ thị của Đường Đinh Chi, "Đại tá, hãy khoá hắn lại đi." Nói xong định mở khoá vòng kim loại trên giường thực nghiệm ra.
"Không." Đường Đinh Chi phất tay ngăn lại, "Không cần."
"Đại tá, chẳng may hắn lại mất khống chế rồi tấn công người khác......"
Đường Đinh Chi ngắt lời hắn, ánh mắt nhìn Al trầm tĩnh như nước, "Về sau mọi huấn luyện của anh ta đều do tôi tự mình phụ trách."
Trợ thủ há to miệng, kinh ngạc nhìn Đường Đinh Chi.
Hiện giờ Đường Đinh Chi là người phụ trách chủ yếu của hạng mục long huyết nhân, công tác có mức độ kĩ thuật tương đối thấp như huấn luyện long huyết nhân mới tiến hóa đều do trợ thủ thực hiện, để Đường Đinh Chi làm việc này quả thực là đại tài tiểu dụng.
"Đại tá, vậy an toàn của anh......"
"Không việc gì, nếu anh ta muốn làm tôi bị thương thì sẽ không cứu tôi." Y lấy một ống tiêm ra, rút một chút máu của Al, "Đây là lần biến thân đầu tiên sau khi tiến hoá, đáng tiếc không rút được máu của anh ta khi ở trạng thái long huyết nhân, trước hết cứ cầm cái này đi xét nghiệm một chút, nếu dựa vào màu sắc của anh ta mà phán đoán, độ thuần huyết hẳn là không dưới %, là độ thuần huyết vô cùng cao."
Trợ thủ của y có chút hưng phấn nói, "Đúng vậy, thật lâu không gặp được long huyết nhân có độ thuần huyết trên %, khó được nhất là anh ta tiến hoá trong lúc tính mạng nguy cấp, không trải qua các thí nghiệm phối hình, bài dị, cùng với các công tác chuẩn bị và huấn luyện thể năng giai đoạn trước, đây thật sự là một kỳ tích."
Một nhân viên nghiên cứu khoa học khác cũng gật đầu nói: "Quả thật là một kỳ tích, tuy rằng thân hình và thể lực của anh ta có thể qua cửa, nhưng vẫn không trải qua sàng lọc các điều kiện cần thiết phù hợp để long huyết nhân tiến hóa, hơn nữa dưới tình huống thiếu thốn nguy hiểm lúc đó lại vẫn có thể tiến hóa thành công, người đàn ông này thật sự rất may mắn, cũng quá lợi hại."
Ô Nha thu hồi súng gây tê, nhìn Đường Đinh Chi cười nói: "Đại tá, tôi cảm thấy hắn và anh rất có duyên phận."
Mặt Đường Đinh Chi không chút thay đổi nói, "Duyên phận là một thứ không hề có căn cứ khoa học."
Ô Nha bất đắc dĩ nói: "Đại tá, anh ngẫu nhiên cũng có thể tin tưởng những thứ không có căn cứ khoa học một chút, luôn dùng số liệu khoa học để cân nhắc sự vật, anh sẽ không lấy được vợ đâu."
Đường Đinh Chi nhíu mày, "Giữa hai việc này không hề tồn tại quan hệ logic."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều rất ngạc nhiên, kiểu người quái dị giống như Đường Đinh Chi rốt cuộc có thể có đủ các loại tình cảm giống như người bình thường không.
Một trợ thủ béo béo trắng trắng thấy Đường Đinh Chi đang quan sát máu Al bằng kính hiển vi, chậm rãi đến gần, "Đại tá, nói đến việc này, gần đây thủ trưởng lại giới thiệu cho anh ba cô gái, anh có rảnh thì thử gặp họ đi."
Đường Đinh Chi cũng không thèm quay đầu lại, "Ừ, nếu có thời gian rảnh."
Trợ thủ gần khóc đến nơi, một bên thì ngày nào cũng buộc hắn giải quyết vấn đề cá nhân của Đường Đinh Chi, một bên lại nhiều lần từ chối, hắn bị kẹp ở giữa thật sự là khổ đến chết.
Đường Đinh Chi nói: "Giúp tôi lấy một phần ăn khuya đến đây, giờ không còn sớm các cậu hãy đi nghỉ ngơi đi."
"Đại tá thì sao?"
"Tôi làm việc thêm một chút."
Người trong phòng chậm rãi giải tán, Đường Đinh Chi cắn bánh bao, không ngừng tìm tòi số liệu tiến hành so sánh, nghiên cứu thật sâu về máu của Al.
Qua vài giờ, y cảm thấy cay mắt, sức phán đoán giảm xuống, y biết mình nên nghỉ ngơi.
Bình thường y là người rất có quy luật, mỗi ngày đúng mười giờ liền lên giường ngủ, trừ phi có thí nghiệm khiến y cảm thấy đặc biệt hứng thú, y mới có thể thức đêm, ví dụ như hôm nay.
Thành quả bước đầu nghiên cứu khiến y rất hưng phấn, Al quả thật là một long huyết nhân có độ thuần huyết vô cùng cao, tuy rằng phải chờ tới khi thu thập máu của hắn ở trạng thái long huyết nhân mới có thể chắc chắn, nhưng là bước đầu phán đoán phải gần %! Long huyết nhân có độ thuần huyết là % hoặc hơn ở Trung Quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, điều này không thể không làm y cao hứng.
Y xoa xoa mắt, thu dọn tài liệu cẩn thận, tính toán rời đi. Xoay người lại, y nhìn Al đang nằm trên giường bình tĩnh ngủ say, mái tóc vàng lóng lánh mềm mại tản ra trên gối đầu trắng toát, gương mặt đẹp trai cùng dáng người hoàn mỹ rất giống như vị thần trong thần thoại Tây Âu.
Tóc màu vàng, vảy màu tím, thật đẹp ...... Mạnh mẽ mà xinh đẹp...... Đường Đinh Chi nghĩ đến dáng vẻ của Al khi biến thân, trái tim bỗng nhiên nhảy lên dồn dập.
Y không nhịn được tới gần Al, ngón tay trắng nõn thon dài nâng một đoạn tóc vàng mềm mềm lên, quấn hai vòng trên đầu ngón tay.
Thật mềm, y nghĩ, cũng mềm như môi người này vậy.
Nghĩ đến môi, y lại không nhịn được sờ môi Al, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn, quả nhiên thật mềm.
Y đắp chăn cẩn thận cho Al, đóng cửa rời đi.
Sáng hôm sau, Đường Đinh Chi bị đánh thức rất sớm. Sở dĩ biết rất sớm là vì y biết mình không ngủ đủ, hôm qua bốn giờ sáng y mới ngủ, cũng không ngủ đủ bảy tiếng. Y lắc lắc cái đầu trướng đau, mở cửa.
Ngoài cửa là trợ lý béo trắng của y, Tiểu Nguyên. Vẻ mặt Tiểu Nguyên đầy kích động, "Đại tá anh mau đi xem, cái người ngoại quốc kia tỉnh, làm ầm lên muốn anh qua, hơn nữa muốn rời khỏi phòng giám hộ. Tôi sợ hắn sẽ lập tức biến thân, dọa chết người." Tiểu Nguyên vỗ ngực, có vẻ bị doạ một trận.
Đường Đinh Chi dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, mặc quần áo xong liền vội vàng chạy tới.
Đến phòng giám hộ thì thấy Al đang quỳ gối trên giường, trong tay là một thanh đao, vẻ mặt đề phòng, bên cạnh là bảy tám bảo vệ có vũ trang đang chĩa súng vào hắn, lộ vẻ sẵn sàng nghênh địch.
Al vừa thấy y đến liền hét lớn: "Bảo chúng cút hết đi!"
Đường Đinh Chi xòe bàn tay, ý đồ trấn an hắn, "Al, anh không nên kích động, không nên giận dữ, anh biết rõ anh tức giận sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"
Al cưỡng chế lửa giận. Tuy rằng trí nhớ của hắn về chuyện ngày hôm qua rất mơ hồ, nhưng hắn biết mình đã biến thân, hơn nữa là do phẫn nộ gây nên, cho nên hôm nay hắn cố ý ức chế bản thân, hắn cũng không muốn lại bị gây tê.
"Vậy anh bảo họ đi ra ngoài đi, đừng con mẹ nó lấy súng chĩa vào tôi." Hắn không chịu nổi nhất chính là bị người khác chĩa súng vào người, nếu không phải bởi vì hắn hiểu rõ tình huống, hắn nhất định sẽ tấn công, đây là bản năng của hắn.
Đường Đinh Chi phất tay, "Buông súng."
Những người đó nghe lệnh buông súng xuống.
Thân thể cứng ngắc của Al lúc này mới thoáng thả lỏng một ít.
Đường Đinh Chi chậm rãi đi tới, từng chút một tiếp cận hắn, sau đó cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, đừng khẩn trương, nơi này không có người muốn hại anh đâu, chúng tôi đều muốn giúp anh." Nói xong lặng lẽ cầm lấy đao trong tay hắn.
Al buông tay ra, để y lấy đao đi, sau đó ngồi trở lại trên giường, bực mình nói, "Tôi không muốn ở đây, tôi không phải ếch để cho các người giải phẫu đâu."
"Anh muốn trở về phòng sao?"
Al trừng mắt liếc nhìn y, "Nếu các người không để tôi rời khỏi nơi này, ít nhất cũng phải cho tôi sinh hoạt bình thường ở đây, nếu không đừng trách tôi không phối hợp." Hắn cũng ý thức được lấy tình huống hiện tại của mình, rời đi nơi này chẳng khác nào thả một con quái vật vào xã hội con người, chính hắn cũng không dám nói mình có thể khống chế được bản thân, cho nên hắn không có biện pháp rời đi.
Nhưng hắn tuyệt đối không muốn ngày nào cũng phải ở trong phòng giám hộ thí nghiệm, cảm giác này quá không xong.
"Không thành vấn đề, tôi đã sớm chuẩn bị tốt phòng cho anh."
Al nhíu mi nhìn y, "Thật không, ở bên cạnh phòng anh à?"
Đường Đinh Chi ngẩn người, "Anh muốn ở cạnh phòng tôi sao?"
Al vốn chỉ là thuận miệng nói, lúc này lập tức tiếp lời: "Chẳng lẽ tôi không thể ở cạnh phòng anh?"
Đường Đinh Chi nghĩ nghĩ, "Không có lý do làm anh không thể ở cạnh phòng tôi."
Dương Quan oán giận kêu lên: "Đương nhiên là có, đại tá, an toàn của đại tá mới là quan trọng nhất."
Al trừng hắn, "Không tới phiên ông xen mồm."
Đường Đinh Chi gật đầu, "Anh đã muốn ở cạnh phòng tôi, tôi sẽ gọi người sắp xếp, tôi có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của anh, hi vọng anh cũng có thể tận lực phối hợp với chúng tôi. Điều này cũng là vì muốn tốt cho anh, anh sớm một ngày học được cách tự động điều khiển, có thể sớm một ngày đạt được tự do."
Al hơi vừa lòng một chút, hắn trừng trắng mắt những người kia, "Bảo bọn họ đi ra ngoài, tôi chán ghét bọn họ." Dám chĩa súng vào hắn, hừ.
Đường Đinh Chi phất phất tay, những người khác bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Al kéo Đường Đinh Chi lên trên giường ngồi, "Ngày hôm qua tôi còn chưa kịp hỏi tình hình Du Chuẩn thì đã bị các người đánh hôn mê rồi, mẹ nó, rốt cuộc những người khác thế nào rồi?"
"Anh đã hôn mê lâu lắm, quả thật bỏ lỡ rất nhiều......" Đường Đinh Chi đại khái kể lại tình huống của những người khác, Al trầm mặc thật lâu, trong mắt tràn đầy bi thương và uể oải.
Đường Đinh Chi nhẹ giọng nói: "Anh có muốn gặp Thiện Minh và Bailey không? Hiện giờ họ đều ở căn cứ."
Al cúi đầu, lấy tay ấn ấn huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Không, hiện tại không muốn."
Hắn nghĩ, trạng thái của ai cũng sẽ không tốt, hiện tại gặp mặt, bọn họ không thể giúp đối phương, không bằng không gặp.
Đường Đinh Chi đẩy đẩy kính mắt, vuốt ngón tay mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
Al đột nhiên bắt lấy bờ vai y, "Họ Đường, nếu không phải bởi vì nhận nhiệm vụ của anh, có lẽ Du Chuẩn của tôi sẽ không biến thành như vậy, anh nợ tôi không ít đâu."
Đường Đinh Chi rũ mắt, "Có một phần...... nguyên nhân là do tôi."
Al híp mắt nhìn y, "Như vậy, chậm rãi trả nợ đi."
"Nhưng mà, mỗi khoản tiền tôi đều đã thanh toán cho anh."
"Tôi nói không phải này."
"Vậy là cái gì?"
"Người Trung Quốc các anh có một câu thành ngữ, gọi là 'Lấy thân báo đáp', anh hẳn là biết có ý gì chứ?"
Đường Đinh Chi ngẩn người, "Đó là chỉ với phụ nữ."
Al hừ cười một tiếng, "Đó là quy củ của người khác, không phải của tôi."