Cái người gọi là Roddy kia thấy Thiện Minh trừng gã, đầu tiên là ánh mắt hung ác của Thiện Minh làm gã bị chấn động một chút, nhưng khi nhớ ra bốn vệ sĩ là bộ đội đặc chủng xuất ngũ đứng phía sau, tràn ngập cảm giác an toàn, ngược lại cảm thấy mĩ nhân phương Đông hung dữ này rất có hương vị.
Khi Thiện Minh tiến vào đại sảnh Roddy cũng đã chú ý tới hắn, khuôn mặt tuấn dật kia, mái tóc đen dày, thân thể thon dài hoàn mỹ đều khiến gã mê muội không thôi, làm đêm nay gã không nhịn được muốn thay đổi khẩu vị, nếm thử đồ ăn châu Á.
Roddy cười cười, "Anh từ đâu tới đây? Trung Quốc sao? Tóc của anh thật đẹp, ánh mắt cũng vậy."
Thiện Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, quay đầu đi, cho người chia bài một động tác muốn thêm bài.
Roddy chưa từ bỏ ý định nói, "Lần đầu tiên tới nơi này sao? Tôi có thể dẫn đường miễn phí."
Thiện Minh xoay tới, híp mắt nhìn gã, "Đổi bàn đi."
Roddy ngẩn người, "Cái gì?"
"Mày, đổi bàn đi, nếu không ta liền nhét mày xuống dưới bàn." Thua tiền nên tâm tình đã đủ kém, đồ bui này còn kêu ong ong bên tai hắn, Thiện Minh thật muốn đấm cho gã răng rơi đầy đất.
Roddy thật sự không ngờ Thiện Minh lại lớn gan như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy vệ sĩ phía sau mình sao.
Đến người chia bài trẻ tuổi cũng bắt đầu căng thẳng thay Thiện Minh, hắn căn bản không rõ đắc tội Roddy có nghĩa là gì.
Roddy không giận mà cười, "Thú vị, anh biết anh đang nói chuyện với ai không?"
Thiện Minh trào phúng nói: "Không ai thèm nói chuyện với mày hết, là mày tự lải nhải một mình như đồ thần kinh thôi."
Roddy vỗ bàn đứng lên, vệ sĩ phía sau hắn lập tức nhảy tới, đáng tiếc tốc độ của những người này không nhanh bằng Thiện Minh. Ngay khi Roddy đập bàn đứng lên, Thiện Minh đã kéo tóc gã, rầm một tiếng dận đầu gã xuống mặt bàn, ngón tay đặt ngay mắt gã, khiêu khích nhìn bốn vệ sĩ đang muốn xông lên.
Tất cả những người này đều không dám động, gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay sắp đòi mạng kia của Thiện Minh.
Tay Thiện Minh y hệt kìm sắt, Roddy cảm giác sọ mình cũng sắp bị hắn bóp nát, ngón tay đặt ngay mí mắt gã lại càng làm gã kinh sợ, gã sợ hãi kêu lên: "Buông, mày muốn chết sao?"
Thẩm Trường Trạch lộ ra nụ cười sung sướng khi người gặp họa mà nhìn thằng khốn không may dám can đảm đùa giỡn ba của y.
Bảo vệ trực sẵn của sòng bạc chạy tới, thật sự là đã có chuẩn bị, có khoảng mười người.
Quản lý nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người, khuôn mặt khẩn trương đến ứa mồ hôi, hắn ôn tồn nói với Thiện Minh, "Vị khách này, xin anh hãy lập tức buông ngài Roddy ra, tin tôi đi, tôi đang suy nghĩ cho sự an toàn của anh."
Thiện Minh lộ ra một nụ cười khát máu, "Ông đã nói như vậy, ta thật sự muốn biết nếu ta móc một con mắt của hắn ra, ta có thể còn an toàn không."
"Không!" Quản lý gần như đã quỳ xuống đất, "Quý khách, tôi xin anh trăm ngàn lần không nên manh động."
Âm thanh của chốt súng máy vang lên, dù đang ở trong hoàn cảnh im lặng như vậy thì vẫn xuyên qua tầng tầng tạp âm, vọt vào tai Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch. Thiện Minh giữ Roddy đứng trước người người mình, nổ súng làm nhiều người sợ hãi. Viên đạn bay xuyên qua dưới nách Roddy, xé rách bộ Âu phục sang trọng của gã.
Tiếng súng vừa dừng, Thẩm Trường Trạch đã nhảy dựng lên, lấy tốc độ mà tất cả mọi người không thể phản ứng nhào vào người nhân viên bảo vệ lén nổ súng kia, đấm một cú vào mũi hắn, sau đó đoạt lấy súng, hướng tới đèn chùm thủy tinh trên trần nhà bắn liên tục ba phát. Thủy tinh vỡ tan nát rơi xuống đất, bóng đèn lại không hề vỡ một quả nào, Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: "Ai còn dám động đậy, phát tiếp theo chính là đầu hắn." Thẩm Trường Trạch giơ súng, sờ soạng trong người một bảo vệ lấy ra một khẩu súng ném cho Thiện Minh, sau đó đứng tựa lưng vào Thiện Minh.
Roddy biết mình đã chọc giận cao thủ .
Tiếng súng gây ra khủng hoảng, người của sòng bạc bắt đầu sơ tán khách. Thiện Minh nhìn bảo vệ sòng bạc không ngừng xông vào, nghĩ rằng rõ ràng yên lành đi nghỉ phép, không ngờ lại có đứa đến gây chuyện, phá hủy tâm tình tốt của hắn, hắn liền quyết định trêu đùa thằng oắt này một chút.
Thiện Minh nắm lấy cằm Roddy, hung tợn nói, "Mở mắt chó của mày ra nhìn kỹ xem, hại ông mày thua tiền, còn dám đùa giỡn ông mày, mày con mẹ nó có phải ngại đồ chơi ở dưới quá dư thừa không, ta cắt giúp mày nhé?"
Roddy mở to hai mắt nhìn, môi run rẩy. Thanh niên phương Đông trước mắt này giống như la sát ác quỷ, vừa rồi são gã có thể nhìn thành người đẹp lãnh diễm tao nhã được chứ. Roddy cầm lấy cánh tay hắn, cách vải áo cũng có thể cảm giác được cơ thịt rắn chắc bừng bừng, cùng với cơ ngực cứng cỏi đang đụng vào lưng gã.
Thiện Minh căm giận nói: "Đi chơi cũng không để ta yên tĩnh, mẹ nó." Hắn phẫn nộ dùng sức một cái, làm cho cằm Roddy lệch đi. Sức tay Thiện Minh lớn, bóp nát hòn đá nhỏ cũng không thành vấn đề chứ đừng nói đến xương cằm .
Roddy ngao ngao kêu, lại không phát ra âm thanh đầy đủ được, nước miếng chảy ròng xuống cằm.
Sắc mặt người ở đây khó coi đến miễn bàn luôn.
Roddy là cậu hai của gia tộc xã hội đen có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, tuy rằng ngoài ăn uống chơi gái cá độ không gì không làm, nhưng vì số tốt nên đầu thai được vào đó, ở Pháp căn bản không có người dám đắc tội người của gia tộc này. Bọn họ đều cảm thấy hai người phương Đông này chết chắc rồi, hơn nữa còn chết rất đáng sợ.
Thiện Minh không thường đến Âu Châu, đối với họ Roddy này không có ấn tượng gì, mà cứ cho là hắn biết thì hắn cũng không có nửa điểm nương tay với cậu Roddy. Cái gọi là xã hội đen, so với lính đánh thuê chân chính dẫm lên tử thi trên chiến trường để sống sót, chẳng qua chỉ là đồ trẻ con.
Thẩm Trường Trạch cũng không để nhóm người này vào mắt, động tác của bọn họ quá chậm quá ngốc, căn bản không phải đối thủ của y và ba.
Rất nhanh, một người rất có phong độ đi tới, tuổi khoảng hơn năm mươi, tóc vàng lấp lánh, nhìn qua tác phong nhanh nhẹn, hắn khách khí nói với Thiện Minh, "Quý khách, tôi là người phụ trách số của sòng bạc này, nhất định giữa ngài và ngài Roddy đã có hiểu lầm gì. Tôi hi vọng ngài có thể buông ngài ấy ra trước, rồi chúng ta sẽ ngồi xuống giải quyết vấn đề trong hòa bình."
Thiện Minh hừ lạnh nói: "Ta mà buông hắn thì sẽ bị bắn thành lỗ thủng ."
"Không, tuyệt đối sẽ không." Người kia nói với Roddy: "Ngài Roddy, có thể nể mặt tôi được không?"
Roddy vội vã gật đầu, bị Thiện Minh khống chế thật sự không dễ chịu, người này rất hung ác, đáng sợ.
Thiện Minh nói: "Được, ông hãy bảo toàn bộ người của sòng bạc và vệ sĩ của Roddy này lui ra ngoài hết, lùi đến chỗ rẽ tôi không nhìn thấy họ mới thôi, chỉ có ông và Roddy ở lại."
Người nọ phất phất tay, Roddy cũng lấy ánh mắt ra hiệu, tất cả mọi người lùi ra ngoài, thoáng chốc đại sảnh liền trống trơn.
Thiện Minh dí Roddy xuống ghế dựa, chính mình cũng ngồi xuống, chẳng qua súng trong tay vẫn chĩa vào eo Roddy như trước.
Roddy nâng quai hàm không thể khép lại được, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ không thôi.
Thiện Minh cầm lấy cằm gã bẻ rắc một cái cho khép lại, Roddy thở hổn hển liên tục vài ngụm, ánh mắt nhìn Thiện Minh vừa hận vừa sợ.
Thiện Minh lấy ngón tay gõ bàn, nói với người phụ trách kia: "Chuyện này giải quyết thế nào đây? Chúng ta vốn là đến nghỉ phép, thằng không có mắt này đã làm hỏng ngày nghỉ của chúng ta."
Người nọ nhìn Thẩm Trường Trạch, "Các ngài là...... anh em?"
"Không, là cha con." Thẩm Trường Trạch nâng cằm, kiêu căng nói.
Vẻ mặt người phụ trách kia Roddy đều rất kinh ngạc, nghĩ rằng người châu Á cũng thực quá trẻ.
Thiện Minh không kiên nhẫn nói: "Đừng nói vô nghĩa, nói bây giờ định làm sao đi?"
"Ý của ngài là?"
Thiện Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó nắm lấy tóc của Roddy, bắt gã nhìn vào hai mắt của mình, hung tợn nói, "Ta mặc kệ nhà Roddy có địa vị cao đến thế nào, mày hãy nhớ kỹ, ta, mày không thể trêu vào. Ở đây ta còn chưa chơi đủ, ba ngày tiếp theo, nếu mày dám đến quấy rầy chúng ta, ta sẽ cho mày sống không bằng chết." Sau đó hắn chỉ vào đống hỗn độn trên mặt bàn, ngang ngược nói: "Thua tính cho mày, bồi thường ta một trăm vạn."
Người phụ trách gật đầu nói: "Tuyệt không đi quấy rầy các ngài." Sau đó lập tức gọi điện thoại gọi người chuẩn bị một trăm vạn tiền mặt.
Roddy không dám tin nhìn người kia, rõ ràng không chấp nhận được gã lại khinh địch như vậy mà bỏ qua Thiện Minh, một kẻ dám can đảm nhục nhã gã, chỉ là bây giờ gã còn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, trước mặt Thiện Minh thì lại càng không dám nói tiếng nào.
Rất nhanh, một trăm vạn tiền mặt đã được chuẩn bị. Thiện Minh có chút hối hận, làm gì thành thật nói một trăm vạn như vậy, còn không bằng nói nhiều thêm một chút, sòng bạc lại không thiếu tiền.
Cầm tiền, Thiện Minh nắm cổ Roddy bước tới cửa, vẫn đi đến nơi dừng xe, rồi hai người ném Roddy, ngồi trên xe nghênh ngang bỏ đi.
Trên xe Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ vali, cười nói: "Ba, con cảm thấy việc chúng ta làm hôm nay cũng không khác cướp ngân hàng lắm."
Thiện Minh trừng mắt liếc y một cái, "Không tiền đồ, cướp ngân hàng mà cướp ít như vậy."
Thẩm Trường Trạch nói: "Hắn sẽ buông tha chúng ta như vậy sao?"
"Khẳng định sẽ không, người khác đối xử với mi như vậy mà mi lại không báo thù sao. Chẳng qua, nơi này dù sao cũng là xã hội có luật pháp, chúng muốn làm cái gì cũng phải chuẩn bị một chút. Chúng ta trở về thu dọn hành lý rồi về Colombia đi, sân bay Cannes chắc là không được, có thể đi Leon hoặc Paris, tốc độ của chúng hẳn là không nhanh như chúng ta."
"Khó mà nói, người Monaco kia nhìn qua rất có địa vị."
Thiện Minh lộ ra một vẻ tươi cười nóng lòng muốn thử, "Nếu chúng muốn làm gì ở sân bay thì ta cũng vui vẻ phụng bồi, chiến trường hoàn toàn mới chưa từng thể nghiệm qua nha." Thiện Minh tận tình hưởng thụ mỗi lần nguy hiểm khiêu chiến sinh mệnh.
Thẩm Trường Trạch cũng cười nói: "Ba, yên tâm đi, chỉ cần có con, con sẽ không để bất kì kẻ nào làm ba bị thương."
Thiện Minh cười ha ha, "Đúng vậy, thật sự không được thì ta để con quái vật nhỏ là mi đi cắn chết chúng."
Thẩm Trường Trạch mỉm cười nhìn phía trước, bây giờ y đã đủ mạnh mẽ, nhưng y vẫn giống như trước đây, chỉ cần ở cùng một chỗ với ba, không xa rời nhau, y cũng không sợ hãi điều gì cả.
Hai người quay về khách sạn nhanh chóng thu dọn hành lý, lái xe đến thẳng Leon, khi đến sân bay thì trời cũng sắp sáng.
Hai người cầm hành lý đơn giản, cất tiền và súng vào hòm có thể qua được kiểm tra, trực tiếp mua vé máy bay ở quầy. Khi bọn họ đi tới cửa kiểm tra, một người lướt qua sát bên Thiện Minh, nhẹ nhàng đụng vào hắn một cái.
Một tay Thiện Minh lấy hành lý, một tay vung lên túm lấy, tuy rằng phản ứng rất nhanh định bắt hắn nhưng động tác của người kia cũng rất linh hoạt, lập tức thoát ra, sau đó chạy tới cửa lớn của sân bay.
Thiện Minh không cần sờ cũng biến túi tiền của mình đã biến mất, hắn nói với Thẩm Trường Trạch: "Chờ ta một chút." Sau đó quay đầu chạy theo hướng của tên móc túi kia.
Thẩm Trường Trạch hơi sửng sốt, y ra khỏi đám người đang xếp hàng, xách hành lý chạy theo hướng của Thiện Minh.
Khi Thiện Minh nhìn thấy tên móc túi kia chạy tới cửa lớn, hắn cũng vội đuổi theo. Trong túi tiền có hộ chiếu của hắn, hôm nay mà mất thì đừng hòng chạy khỏi đây được.
Khi hắn bước ra ngoài cửa lớn của sân bay, bại lộ dưới ánh mặt trời, hắn đột nhiên có một cảm giác đang bị người nhìn trộm.
Không tốt, trúng kế , tay bắn tỉa !
Thiện Minh không nghĩ nhiều, lăn một vòng ngay tại chỗ, phập một tiếng, một viên đạn sượt qua bả vai hắn cắm xuống đất. Thiện Minh quay cuồng lăn vào chỗ nấp, chưa kịp cảm thấy may mắn vì tránh được tay bắn tỉa, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.
Mẹ, đây là...... đạn gây mê...... Hơn nữa liều lượng lớn quá.
Trước mắt Thiện Minh biến đen, hôn mê bất tỉnh.
Khi Thẩm Trường Trạch chạy tới cửa sân bay thì đã không còn bóng dáng của Thiện Minh nữa.