Một đêm xuân sắc qua đi để lại hậu quả là sáng hôm sau, Tần Trăn phải vất vả đứng dậy, lén lén lút lút mò vào phòng tắm gọi điện cho Trần Hàm, nhờ hắn đánh tiếng với đạo diễn cho y nghỉ một bữa, lý do “Bệnh”.
Trần Hàm nghe Tần Trăn bệnh, chấn động, vội vàng tra hỏi, Tần Trăn chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Cha nuôi”, còn lại thứ gì cũng không nói. Trần Hàm “A” một tiếng thật dài, ngữ khí tỏ vẻ hiểu rõ, hiển nhiên trong đầu đã tự bổ sung thêm vài hình ảnh không hợp lễ nghĩa. Cơ mà có lẽ hắn cũng không ngờ, thứ hắn nghĩ cách sự thật không phải xa, mà là quá xa.
Vậy nhưng Trần Hàm cũng nói cho Tần Trăn một chuyện, chính là đoàn làm phim đã phải ngừng công việc. Lý do là bởi hôm qua trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn clip , người duy nhất có thể thấy rõ mặt trong clip là Phùng Hiên, những kẻ khác mặt đều bị làm mờ. Chuyện này thật khiến dư luận muốn nổ tung. Là người có liên quan, Phùng Hiên hiển nhiên bị dư luận chỉa mũi dùi, đoàn làm phim cho dù cố gắng cũng không ngăn được các loại phóng viên truyền thông điên cuồng tràn vào.
“Cậu không ở đây ngược lại tránh được một kiếp” Trần Hàm nói.
Tần Trăn tối qua nghe lời Trịnh Liệt nói, sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể ngờ tốc độ làm việc của Trác Thư Nhiên có thể nhanh đến vậy.
Sau chuyện này, Phùng Hiên đừng mơ có thể ngóc đầu lên được. Hơn nữa, y có dự cảm, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nhất định vẫn còn nhiều biến cố đang chờ phía trước.
Đừng chờ đến khi bị hại mới phản kích, mà phải bóp chết tên muốn làm hại mình trước khi hắn kịp ra tay.
Tần Trăn rốt cuộc đã hiểu rõ chân lý này.
Ra khỏi phòng tắm, Trác Thư Nhiên cũng đã tỉnh, đang mặc lại quần áo.
Trên người cậu ta vẫn còn dấu vết của đêm kích tình mãnh liệt hôm qua. Tần Trăn theo bản năng nắm cổ áo choàng tắm. Trên người y đoán chừng dấu vết cũng chả kém bao nhiêu. Nghĩ đến việc bọn họ cư nhiên dám chơi P, Tần Trăn có một loại xúc động muốn té xỉu. Đây quả thật là chuyện điên rồ nhất trong đời y!
Trác Thư Nhiên mặc quần áo xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Trăn đỏ mặt ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt bởi vì thẹn thùng mà ngập nước, bộ dáng như sắp không thể thở tới nơi. Trác Thư Nhiên có chút cảm giác không biết nói gì, bình thường trên TV nhìn thấy anh ta đều là bộ dáng siêu sao thành thục lão luyện, hiện tại lại giống như thần kinh yếu ớt…. thật uổng phí cho gương mặt xinh đẹp của anh ta.
Khẩu vị của cha nuôi quả thật khó lý giải.
Khẽ lắc đầu, Trác Thư Nhiên thản nhiên lướt qua người Tần Trăn vào phòng tắm.
Rửa mặt chải đầu xong đi ra, thấy Tần Trăn vẫn duy trì tư thế ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, Trác Thư Nhiên kỳ quái nhìn y, lại lướt qua người y đến bên giường, cúi xuống thân thiết trao đổi với Trịnh Liệt vừa mở mắt một nụ hôn chào buổi sáng, sau đấy đội kính đen, xoay người rời khỏi phòng.
“…. Cậu đi đâu vậy?” Tần Trăn cuối cùng cũng hoàn hồn, gọi hỏi y.
“Làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?” Trác Thư Nhiên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi y, thái độ thực ôn hòa.
Tần Trăn lặng lẽ nhắc nhở “Khách sạn có phục vụ phòng…” lại nói bộ dạng bọn họ bây giờ tuyệt đối không thích hợp để bị người khác nhìn, nói tiếp “Có thể gọi bọn họ mang đồ ăn lên.”
“Đồ tôi làm hợp với khẩu vị cha nuôi hơn đồ khách sạn.” Trác Thư Nhiên nói.
Tần Trăn sửng sốt. Trịnh Liệt cũng không phải người quá soi xét bắt bẻ, Trác Thư Nhiên có cần phải ân cần tới mức này không?
“Nếu điều kiện không cho phép thì thôi. Nhưng nếu có thể thì sao không cho anh ấy thứ tốt nhất?” Trác Thư Nhiên nhìn ra nghi vấn của Tần Trăn, bình thản trả lời.
Đời này Trịnh Liệt có thể rời bỏ người này sao?
Trong đầu Tần Trăn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, theo bản năng nói “Trứng bacon, thêm một ly sữa.”
Trác Thư Nhiên nhướn mày nhìn y, tùy ý phất tay tỏ vẻ đã biết, đi ra ngoài.
Khí chất này! Aaa, Tần Trăn không khỏi than thở bản thân không bằng.
Y đi đến bên giường, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vừa nãy đứng dậy không nhìn kỹ, giờ mới thấy giường bừa bộn mỹ, thật không tin được, nhiệt độ trên mặt y hạ xuống không ít, không nói không rằng bắt đầu dọn giường.
Trịnh Liệt vừa nãy mơ mơ hồ hồ trao đổi nụ hôn chào buổi sáng với Trác Thư Nhiên, rồi quay lại ngủ, tối qua quả thật tiêu hao sức lực quá mức. Lúc tỉnh lại nhìn thấy Tần Trăn đang lui cui dọn dẹp như cô vợ nhỏ, càng nằm ểnh ra như đại gia, chỉ khi Tần Trăn lên tiếng hắn mới miễn cưỡng xê dịch tay chân.
Khi Trác Thư Nhiên đẩy xe chứa bữa ăn sáng vào phòng thì hương vị tối qua đã bay đi hết bảy tám phần, cửa sổ được mở, ánh mặt trời chiếu xuống sàn, ga giường cũng được thay mới.
Trịnh Liệt và Tần Trăn một trước một sau từ phòng tắm đi ra. Trịnh Liệt thần thanh khí sảng, Tần Trăn lại đỏ ửng mặt, mắt còn ươn ướt hồng hồng, vừa nhìn đã biết cả hai vừa làm chuyện xấu.
Đúng là không phải là đèn cạn dầu.
Trác Thư Nhiên ngược lại nở nụ cười. Nếu dễ dàng lùi bước, y thật phải lo lắng cho Trịnh Liệt phải tìm người thay thế! Sức chiến đấu có vẻ không thể tốt hơn.
“Ăn sáng.” Y nói.
Trịnh Liệt và Tần Trăn đi tới.
Nếm qua điểm tâm, Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hành trình kế tiếp của bọn họ là ra nước ngoài, vé máy bay cũng đã đặt sẵn.
Tần Trăn có điểm luyến tiếc, nhưng y biết đây là chuyện không thể thay đổi.
Trịnh Liệt không kiêng dè ôm hôn tạm biệt, nói với y “Có chuyện cứ gọi cho tôi.”
Tần Trăn gật gật đầu.
Trác Thư Nhiên nói “Lần sau gặp lại, chúng ta lại chơi lần nữa, ép khô cha nuôi luôn.”
Những lời này suýt khiến Tần Trăn sặc nước miếng, mặt lần nữa biến thành trái cà chua. Trác Thư Nhiên mặt lại không đổi sắc, vẫn giữ vẻ ôn hòa.
Trịnh Liệt cười ha hả!
Lần này Trác Thư Nhiên và Trịnh Liệt xuất ngoại là để trả nợ nhân tình.
Trước đây Trịnh Liệt nhờ bạn bè ở nước ngoài giúp đỡ, tìm được hacker Bat phá giải máy tính Trác Thư Nhiên, Bat không cần thù lao, chỉ cần Trác Thư Nhiên chịu đến nước M gặp team của cậu ta một lần. Bat tuy còn trẻ, nhưng người dưới trướng cậu ta không thiếu nhân tài, trong đó có rất nhiều người hâm mộ “Cà chua” Trác Thư Nhiên.
Vừa vặn Phó Tranh cũng đang ở nước M, nhờ Trịnh Liệt giúp đỡ cậu ta một việc.
Giao tình của Trịnh Liệt và Phó Tranh hiện tại đã tốt hơn nhiều. Lần xuất ngoại đó Trịnh Liệt vô tình cứu được Phó Tranh một lần, Phó Tranh tiết lộ cho hắn biết dị trạng của An gia, giúp Trịnh Liệt có thời gian chuẩn bị. Quan hệ giữa cả hai nhờ vậy mà tiến thêm một bước.
Vì thế Trác Thư Nhiên và Trịnh Liệt thương lượng, quyết định ra nước ngoài một chuyến.
Về phần Trịnh Minh Bảo, hiện tại đang gửi tại Tiêu gia, nhờ phu nhân Tiêu gia Phùng Lệ An chiếu cố một thời gian. Phùng Lệ An trong khoảng thời gian này chăm con nít đến nghiện, thấy Trịnh Minh Bảo ngốc ngốc đơn thuần rất thích, biết nó là con nuôi Trịnh Liệt thì càng thích, liền lôi kéo nó đi nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo.
Trịnh Minh Bảo sợ người lạ, ban đầu ôm Trịnh Liệt nói không muốn, sau nhìn thấy ba đứa nhóc Tiêu gia, cùng với Đại Bảo Tiểu Bảo thật ra cũng tốt lắm. Đứa nhỏ cho dù sợ người lạ cũng có nhu cầu tìm bạn. Trước đây Trịnh Minh Bảo ở cô nhi viện thường xuyên bị ăn hiếp, điều đó để lại bóng ma trong lòng nó, nhưng ba đứa cháu Tiêu gia quả thật rất bướng bỉnh đáng yêu, không ghét bỏ nó, nói chuyện vừa dỗ vừa lừa, rất nhanh khiến Trịnh Minh Bảo buông xuống phòng bị, cùng bọn nó chơi đùa. Mà Đại Bảo Tiểu Bảo lại là hai món đồ nhỏ mới lạ nghe lời nó hô to gọi nhỏ, nhãn cầu xoay chuyển liên tục.
Phùng Lệ An nhân cơ hội dỗ nó, cuối cùng khiến nó chịu rời Trịnh Liệt.
Trác Thư Nhiên hiếm khi cảm thấy khó chịu như lúc này. Y chưa từng cách xa Trịnh Minh Bảo lâu như vầy, y chăm sóc Trịnh Minh Bảo riết thành quen. Bản thân y thực chán ghét sự thay đổi.
Nhưng Trịnh Liệt nói đúng, Trịnh Minh Bảo phải lớn lên, không thể cứ ỷ lại Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên cả đời. Lần này Trác Thư Nhiên bị dính đạn không giống như trong mộng của hắn, điều đó chứng minh có nhiều sự việc không thể dự liệu được. Trác Thư Nhiên bị trúng đạn cũng khiến Trịnh Minh Bảo sợ hãi không ít.
Trịnh Minh Bảo mắc chứng khó đọc, lại bị tự kỷ, làm cho nó hành động chậm hơn người khác. Nhưng nó kỳ thực rất thông minh, trí lực không có vấn đề, chỉ cần kiên nhẫn dạy dỗ, ắt sẽ có chuyển biến tốt. Mấy năm nay nhờ Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên cùng bảo hộ, nó mới thong thả tiến bộ.
Trác Thư Nhiên chỉ có thể nghe lời Trịnh Liệt, thử thả tay Trịnh Minh Bảo một thời gian.
Trên đường đi vì chuyện của Tần Trăn, lại nháo trên giường một đêm, cảm xúc của Trác Thư Nhiên mới tốt lên được một ít. Thế nhưng khi lên máy bay rồi, trạch tính lại tái phát, rất nhớ Trịnh Minh Bảo, thân thể lại vẫn còn di chứng từ tối qua khiến y có điểm trầm lắng.
Bọn họ ngồi ở khoang hạng nhất, Trịnh Liệt không chút kiêng kị ôm y vào lòng để y ngủ một lúc.
Trác Thư Nhiên cũng không khách khí, tháo mắt kính xuống tựa vào g ngực hắn nhắm mắt lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ, y đột nhiên nghĩ kỳ thực ngay từ đầu y không hề thích Trịnh Minh Bảo, cũng không hề thích Trịnh Liệt.
Khi đó Trịnh Minh Bảo không được gọi là Trịnh Minh Bảo, mà gọi là A Ngốc, bởi vì người nhà nghĩ nó trí lực có vấn đề nên ném nó tới cô nhi viện, được viện trưởng thu nhận, chậm rãi lớn lên.
Lúc mới quen Trịnh Minh Bảo, Trác Thư Nhiên thực chán ghét nó.
Vừa ngu vừa ngốc, bị người ta khi dễ cũng không biết phản bác, ngay cả khóc cũng ko, chỉ ngây thơ hoang mang, thậm chí có chút ủy khuất. Nó rất mau quên, sau đấy lại tiếp tục bị ăn hiếp, chỉ biết hé ra khuôn mặt búp bê trắng trắng đáng yêu.
Tuy rằng Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo đều là loại kín tiếng, nhưng Trịnh Minh Bảo là do bị tự kỷ, còn Trác Thư Nhiên thì từ nhỏ đã thông minh trác tuệ. Năm đó, Trác Thư Nhiên bảy tuổi, Trịnh Minh Bảo bốn tuổi.
Năm đầu tiên bị cha ruột Ân Cẩn Hòa đem tới cô nhi viện, Trác Thư Nhiên vẫn còn mơ tưởng rằng cha y sẽ có một ngày dẫn y rời khỏi cô nhi viện, cho y một gia đình, vì thế trước mặt Ân Cẩn Hòa y luôn giữ im lặng, đặc biệt ngoan, ngay cả hỏi khi nào dẫn y rời cô nhi viện cũng lựa lúc tâm tình của ông ta tốt, tổng cộng đã hỏi ông hai lần.
Ân Cẩn Hòa nghĩ y là con nít không hiểu chuyện, mỗi lần đều nói dối, chỉ cần y ngoan sẽ dẫn y rời đi.
Câu nói dối này, Ân Cẩn Hòa nói hai lần, Trác Thư Nhiên sẽ không tin tưởng ông nữa. Lần gặp mặt tiếp theo, Trác Thư Nhiên đặc biệt khờ dại hỏi Ân Cẩn Hòa “Ba, tại sao ba phải đưa tiền cho viện trưởng?”. Sau đấy, y chán ghét phát hiện vẻ mặt này ngữ khí này là y học A Ngốc kia. Điều nhỏ nhặt này thật khiến Trác Thư Nhiên thấy tức giận.
“Bởi vì như thế viện trưởng sẽ càng chiếu cố con hơn, không để con chịu thiệt.” Ân Cẩn Hòa nói.
“Nhưng mà, cổ nhận tiền của ba nhưng lại không chiếu cố con nha.” Trác Thư Nhiên nói.
Sắc mặt Ân Cẩn Hòa khẽ biến, nhìn y như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới hỏi “Vậy con muốn thế nào?”
Trác Thư Nhiên nói “Số tiền này kiểu nào cũng là vì con, vậy sao không đưa thẳng cho con luôn đi? “
Vì một câu nói này, Ân Cẩn Hòa biết Trác Thư Nhiên không chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần. Ông cho y một hợp đồng, hứa sẽ nuôi y đến khi y đủ mười tám, điều kiện là y phải từ bỏ mọi quyền lợi của thân phận con trai Ân Cẩn Hòa.
Trác Thư Nhiên cái hiểu cái không, nhưng vẫn chấp nhận ký tên đóng dấu tay.
Vì tránh để người tra ra quan hệ cha con giữa Ân Cẩn Hòa và Trác Thư Nhiên, Ân Cẩn Hòa hứa sẽ gửi tiền cho Trác Thư Nhiên, nhưng không gửi trực tiếp tới bất kỳ tài khoản của Trác Thư Nhiên. Ân Cẩn Hòa yêu cầu Trác Thư Nhiên tìm một người, rồi ông ta sẽ gửi tiền vào tài khoản của người này, mà Trác Thư Nhiên phải có quan hệ tốt với người đó để đảm bảo sau này người đó chịu trả lại tiền cho y. Yêu cầu này với Trác Thư Nhiên chín tuổi mà nói quả thật là một nan đề. Ai sẽ tốt bụng đến vậy, tiền vào túi rồi lại chịu nhả ra? Đây quả thực là Ân Cẩn Hòa muốn làm khó tiểu hài tử.
Ân Cẩn Hòa đã chờ Trác Thư Nhiên xin giúp đỡ. Ông ta chỉ muốn tiêu diệt nhuệ khí của Trác Thư Nhiên mà thôi.
Nhưng Trác Thư Nhiên lại không chút do dự lựa chọn một người, A Ngốc!
Ngay lúc đó Trác Thư Nhiên nghĩ, nếu ngay cả A Ngốc y còn nắm giữ không được thì đừng nghĩ tới việc lăn lộn ngoài đời! Y còn nhỏ tuổi đã thấu hiểu đạo lý: hồng phải chọn quả mềm mà nắm.
Sau đó Trác Thư Nhiên bắt đầu tới gần A Ngốc. Không còn cách nào khác, A Ngốc giờ đã là túi tiền sinh hoạt của Trác Thư Nhiên. Nếu nó bị gì ngoài ý muốn, Trác Thư Nhiên có thể cả vốn lẫn lãi cũng không lấy lại được. Y vẫn như cũ không thể khắc chế sự chán ghét của mình với A Ngốc khờ dại không biết lo nghĩ, nhưng trong mắt người ngoài, y lại là ân cần chiếu cố “em trai”, thiện lương hữu hảo.
Trong lúc đó không ít người nhìn trúng Trác Thư Nhiên muốn nuôi dưỡng y, y sẽ khóc lóc nói không nỡ xa “em trai”, nếu không thể ở cùng với “em trai” thì y cũng không cần được nhận nuôi. Những người này nhìn trúng Trác Thư Nhiên im lặng nhu thuận, chứ không có tính toán rước về thêm một đứa ngốc, vì thế ai cũng lùi bước.
Mãi đến năm y mười hai tuổi, Trác Thư Nhiên được “mẹ nuôi” bán hoa quả tới cửa rước đi, y mới “lưu luyến không rời” bỏ lại A Ngốc, theo bà rời đi.”Mẹ nuôi” này kỳ thực là thân phận ngụy trang, tổ chức sau lưng mới là trọng điểm. Tổ chức này gầy dựng mạng lưới xây dựng nhân tài khắp nơi trên thế giới, tạo thành một đội ngũ gồm nhiều nhánh khác nhau, chấp hành các loại nhiệm vụ, kỳ hạn là mười năm. Trác Thư Nhiên trước khi gia nhập tổ chức đã được khảo nghiệm hai năm, trước khi gia nhập còn phải thề độc nếu dám làm lộ bí mật của tổ chức thì chết không có chỗ chôn, hơn nữa với năng lực của tổ chức cũng đủ khiến bất cứ ai chết không có chỗ chôn. Phương hướng huấn luyện mà Trác Thư Nhiên nhận là kỹ thuật viên. Não bộ của y là tài sản quý giá. Ngoài việc đó ra thì y còn nhận thêm huấn luyện về võ thuật để phòng ngừa tình huống bất trắc.
Trác Thư Nhiên từng có một khoảng thời gian muốn tìm hiểu mọi bí mật của tổ chức nhưng không thành. Trong năm năm từ lúc mười hai tuổi đến khi mười bảy uổi, y lập được nhiều đại công, có cơ hội được thăng tiến lên cấp cao hơn, tiếp xúc với nhiều thông tin cơ mật hơn. Chỉ là y không chút do dự từ chối, hơn nữa còn lấy việc rời tổ chức làm điều kiện trao đổi.
Cuối cùng tổ chức chấp nhận yêu cầu của y, để y rời đi. Hai năm sau đó tổ chức vẫn phái người giám sát y. Đến khi xác định y hoàn toàn vô hại thì mới điều nhân viên giám thị đi.
Vì phong cách hành sự của tổ chức, Trác Thư Nhiên không cắt đứt liên lạc với bọn họ hoàn toàn. Y vẫn sẽ làm nhân viên bên ngoài trợ giúp tổ chức mà không có yêu cầu gì.
Người mà Trác Thư Nhiên vẫn luôn chú ý từng động tĩnh một chính là “đối thủ một mất một còn” Ân Triệu Lan.
Không nghi ngờ gì, ngay từ đầu Trác Thư Nhiên tiếp xúc Ân Triệu Lan, tiếp xúc Trịnh Liệt, lại mang theo Trịnh Minh Bảo, trong lòng không hề có ý tốt.