Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với Trịnh Phỉ mà nói Trịnh Liệt là như thế nào?

Là ân nhân cứu y một mạng rồi nuôi dưỡng y khi Tô gia nguy nan, là người cha không mấy kiên nhẫn hoàn toàn thất bại trong việc giáo dưỡng y, là tình nhân mà chỉ vừa nghĩ tới đã muốn cắn một ngụm rồi không thèm nhả ra….

Mỗi lần nhớ tới Trịnh Liệt, trong lòng Trịnh Phỉ đều có chút ngọt ngào pha lẫn chút buồn bực, mọi loại cảm tình đan xen vào nhau.

Trên thực tế, có đôi khi Trịnh Phỉ sẽ có một loại cảm giác không an toàn. Là người trong hắc đạo, y luôn để ý tìm cách luồn lách, lợi dụng mọi lỗ hổng của pháp luật, bởi vậy, Trịnh Phỉ luôn ý thức được rằng mối quan hệ cha con giữa bọn họ không hề có sự công nhận của luật pháp, dù ngoài miệng bọn họ luôn gọi nhau cha nuôi con nuôi. Trịnh Liệt lại tuyệt đối không giống loại tình nhân có thể tin cậy, Trịnh Phỉ thường vì thế mà cảm thấy viễn cảnh tương lai không mấy tốt đẹp cho lắm. Đương nhiên, y đường đường là Trịnh tứ thiếu sẽ không đi lãng phí thời gian quý giá của mình mà ngồi nghĩ đông nghĩ tây như đàn bà, nhưng thỉnh thoảng nổi máu, dù biết rõ là không nên y vẫn không thể khống chế được mà chọc giận Trịnh Liệt…Loại sự tình này y làm không biết mệt, thậm chí còn cho rằng đây là một loại tình thú.

Trên phương diện này, y chính là một tiểu hài tử thích nghịch ngợm để thu hút sự chú ý của người khác.

Cho nên khi Trịnh Phỉ biết được Trịnh Liệt có hai đứa con trai, là hai đứa con trai ruột “chân chính”, y như bị đánh một kích nặng nề chưa từng có! Trịnh Minh Bảo có thể trở thành con nuôi chính thức của Trịnh Liệt đã là điều khiến y đố kỵ. Nhưng Trịnh Minh Bảo là một thằng ngốc không khiến người ta chán ghét (Ân Triệu Lan, Tần Trăn, Trác Thư Nhiên so với Trịnh Minh Bảo đều đáng ghét gấp vạn lần! Bất cứ ai chia sẻ Trịnh Liệt với y đều là kẻ đáng ghét), thế nên Trịnh Phỉ luôn tự nhận là mình còn có ưu thế.

Nhưng hai đứa nhóc khỏe mạnh, hoạt bát, đáng yêu…

Trịnh Phỉ ghé vào nôi em bé lớn, mím chặt môi nhìn chằm chằm hai đứa nhóc sắp chết đến nơi rồi không biết mà vẫn ê ê a a, lửa giận từng đợt từng đợt dâng trào. Thế nhưng y sẽ không thừa nhận một nửa cơn giận là do y biết được sự tồn tại của đôi song bào thai này, mà là do Trịnh Liệt tử lão đầu bay sang nước M cùng với Trác Thư Nhiên, song túc song phi!

(song túc song phi: ý chỉ cặp đôi yêu nhau thắm thiết không chia lìa)

Uổng phí Trịnh Phỉ y phủi tay mặc kệ công việc linh tinh lang tang của Tiêu gia, quyết định làm cận vệ / cho Trịnh Liệt!

Bởi vì còn dỗi việc Trịnh Liệt không chia tay Tần Trăn nên y sơ suất, không chủ động liên hệ với Trịnh Liệt.

Bên cạnh Trịnh Phỉ còn có Trịnh Minh Bảo đang nằm úp sấp giống y. Nó dán mắt nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo luyến tiếc không rời, vô cùng tò mò với thích thú với hai đứa nhỏ, ngoạn như thế nào cũng không chán.

Với tư thế này mà nói, Trịnh Phỉ mặt búp bê và tiểu ngốc Trịnh Minh Bảo không có khác biệt nhiều, giống như hai đứa trẻ ở trường mẫu giáo, khiến người ta muốn tới vỗ vỗ đầu.

Lý Hướng Nam là giáo sư, thường hay vỗ vỗ đầu gọi bọn họ.

Ở giường bên kia là ba đứa trẻ lớn nhỏ không sai biệt lắm, chính là ba đứa cháu nuôi của Tiêu gia, Tiêu Ly, Tiêu Thụy và Tiêu Nhiên. Bọn nó không có ngốc như Trịnh Minh Bảo, ngược lại, cực kỳ mẫn cảm với oán niệm tỏa ra từ người Trịnh Phỉ, chăm chú theo dõi y như hổ rình mồi, tùy thời có thể nhảy ra ngăn cản hành vi xúc phạm tới đôi song bào thai của Trịnh Phỉ.

Trịnh Phỉ cũng rất ghét ba tiểu quỷ Tiêu gia. Bất quá đang ở dưới mái hiên nhà họ Tiêu, y tuyệt đối không dám làm càn. Chưa nói tới việc Tiêu Sân là đại ca mà Trịnh Liệt nói gì nghe nấy, chỉ cần chuyện y phản Tiêu gia mấy năm trước cũng đủ khiến y cả đời không dám cương ngạnh trước mặt Tiêu Sân. Hiện tại, Tiêu Sân có thể bỏ qua chuyện ngày trước, cho y gia nhập lại Tiêu gia là coi như đã nể mấy cái mặt Trịnh Liệt rồi.

Vì không có Trịnh Liệt, Trịnh Phỉ làm việc gì cũng không xong, tinh thần lúc nào cũng uể oải. Tiêu Sân nhìn gương mặt oán phụ của y cảm thấy khó tiêu, liền quẳng y tới Viêm bang làm việc vặt.

Trải qua chuyện Dương Kỳ và Tiểu Yêu làm phản, Viêm bang đã có không ít thay đổi, hoàn toàn tẩy trừ một phen. Người của Viêm bang cũng bắt đầu chấp nhận việc Trịnh Phỉ rời đi, phục tòng tân bang chủ Chu Hàng.

Nhưng uy tín của Trịnh Phỉ ở Viêm bang vẫn không suy suyển, Chu Hàng mặt lạnh nhìn thấy Trịnh Phỉ cũng hòa hoãn đi ít nhiều.

Nhưng mà Trịnh Phỉ thật không ngờ, dì Xuân lại ngăn cản y, hơn nữa còn dùng vẻ mặt khó xử xin y một thỉnh cầu.

Dương Kỳ và Tiểu Yêu phản trắc, trong đó phản đồ Dương Kỳ bởi vì khinh suất mà bị Lý Hướng Nam thoạt nhìn yếu đuối đánh bại, sau đó bị người của Tiêu gia mang đi. Trịnh Phỉ không có chút tò mò muốn biết kết cục của hắn ra sao. Về phần Tiểu Yêu thì bị mang về Viêm bang. Tuy rằng cô là do nhất thời hồ đồ nên bị Dương Kỳ lợi dụng, nhưng nếu không nhờ Trịnh Liệt và Tiêu Sân sớm có chuẩn bị thì việc bọn họ bắt cóc Lý Hướng Nam thực sự có thể mang tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ đến việc y dày công thiết kế bảo vệ Trịnh Liệt chu toàn lại bị người của Viêm bang phá hỏng, Trịnh Phỉ đã cảm thấy lửa giận ngập đầu, bởi thế y không chút khoan dung với Tiểu Yêu, trực tiếp bảo Chu Hàng chiếu theo quy củ của Viêm bang mà xử trí, phế đi đôi tay của cô và trục xuất cô khỏi bang.

Tiểu Yêu là cô nhi không cha không mẹ, hồi nhỏ thì đi móc túi ở khu ổ chuột, lớn lên thiếu chút nữa thì sa ngã, cơ duyên xảo hợp để cô gặp được dì Xuân ở khu “dân cư”, bái bà làm thầy học từ bà một thân công phu, sau đó theo bà gia nhập Viêm bang. Bởi vì vị thế của dì Xuân ở Viêm bang khá cao, bản lĩnh lại lớn, bang chúng ai cũng hết sức nể trọng bà, Tiểu Yêu trẻ tuổi xinh đẹp cũng nhờ thế mà được mọi người dung túng. Trước đây rất nhiều người mong muốn Trịnh Phỉ và Tiểu Yêu thành đôi. Đáng tiếc sau đấy Tiểu Yêu làm chuyện ngu xuẩn, người trong bang không ai muốn nhắc lại chuyện đó nữa.

(: chỗ này tác giả để là “luân vi lưu oanh”, mình không hiểu nó là gì cho lắm, có tra google mà chỉ ra một bộ đam mẽo tên Lưu Oanh =)))

Tiêu Yêu bị phế đi hai tay được dì Xuân lưu lại ở “dân cư”. Tiểu Yêu không màng đến khuyên can của dì Xuân, nhất quyết treo biển tiếp khách, cô chỉ cầu xin dì Xuân một chuyện chính là hy vọng Trịnh Phỉ có thể trở thành người khách đầu tiên của cô.

Dì Xuân nhìn Tiểu Yêu quả thực là ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh, nhưng thấy Tiểu Yêu mà mình yêu mến tiều tụy cầu xin, rốt cuộc không đành lòng, chỉ có thể vác mặt già đi thử một phen.

(ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh: thương họ vì họ bất hạnh, giận họ vì không biết đấu tranh, câu này của Lỗ Tấn)

“Không có khả năng.” Trịnh Phỉ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, không lưu nửa điểm cảm tình.

Dì Xuân biết Tiêu Yêu với Trịnh Phỉ chỉ là tình đơn phương nhất sương tình nguyện, chỉ là người trong hắc đạo coi trọng trinh tiết, Tiểu Yêu còn trẻ đẹp lại cam nguyện hiến thân, Trịnh Phỉ đến như vậy còn cự tuyệt, quả thật là đem thể diện của Tiểu Yêu dẫm nát dưới chân.

“Tứ thiếu, cậu không thể suy xét một chút sao? Tiểu Yêu quả thật làm chuyện dại dột, nhưng nó đã bị trừng phạt. Đây là tâm nguyện cuối cùng của nó. Cậu coi như chặt đứt si tâm vọng tưởng của nó đi!”

“Không có khả năng.” Trịnh Phỉ lặp lại lần nữa “Dì Xuân, tôi biết bà yêu thương Tiểu Yêu, nhưng bà cưng chiều quá mức rồi, chỉ có hại chết cổ thôi. Chẳng lẽ bà thật sự cho rằng tôi và Tiểu Yêu lên giường một lần cổ liền an an phận phận tiếp khách ư?”

Điều đó căn bản là không thể! Với tính cách của Tiểu Yêu, cô đương nhiên sẽ quấn lấy Trịnh Phỉ không buông.

Dì Xuân là nhất thời hồ đồ, được Trịnh Phỉ cảnh tỉnh, bà liền nhận ra lợi hại trong đó. Nói lời khó nghe là, cho dù là trước đây, Tiêu Yêu đứng cạnh Trịnh Phỉ cũng là miễn cưỡng, huống chi bộ dáng của Tiểu Yêu bây giờ?

Dì Xuân thở dài “Là tôi sai. Xin lỗi, Tứ thiếu. Cậu coi như tôi cái gì cũng chưa nói.”

“Trịnh Phỉ, tôi như vầy không đáng để anh đặt vào mắt sao? Ngay cả một thằng đàn ông cũng không bằng?” Tiểu Yêu từ chỗ rẽ đi ra, vừa khóc vừa nói với Trịnh Phỉ. Cô nãy giờ nghe được nhất thanh nhị sở!

Trịnh Phỉ ánh mắt chợt lóe, không kiên nhẫn nhăn mi, không nói không rằng bước qua người cô.

“Trịnh Phỉ, anh đứng lại! Anh đi thích cha của…”

“Ba!”

Một cái tát thật mạnh đánh gãy lời nói của Tiểu Yêu. Tiểu Yêu lảo đảo, không đỡ được mà ngã rạp xuống đất.

Trịnh Phỉ buông tay, nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Yêu, chỉ nhìn dì Xuân “Dì Xuân, coi chừng cô ta, bằng không, tôi không ngại lấy kim khâu miệng cô ta lại.”

Dì Xuân rùng mình, biết là Trịnh Phỉ thật sự tức giận, nói được thì nhất định làm được. Bà vội vàng che miệng Tiểu Yêu. Mặt Tiểu Yêu sưng phù thành một cục, miệng đầy máu, còn gãy mất hai cái răng. Cô không chống cự bàn tay che miệng mình của dì Xuân, hoảng sợ nhìn Trịnh Phỉ không nói nên lời.

Cô chưa từng nhìn thấy Trịnh Phỉ thô bạo như vậy!

Bình thường luôn nghe nói Trịnh tứ thiếu vừa nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật, cô chỉ là biết vậy thôi, không nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày được biết sự lợi hại của Trịnh Phỉ như thế này!

Chỉ là một cái tát, đã khiến cô đau đến chết lặng, cũng nháy mắt tiêu trừ sự ái mộ của cô dành cho Trịnh Phỉ, chỉ còn lại sự sợ hãi!

Trịnh Phỉ hừ một tiếng, không quay đầu nhìn mà rời khỏi.

Chuyện của dì Xuân và Tiểu Yêu khiến tâm tình của Trịnh Phỉ vốn đang không tốt lại càng xấu đi.

Thế nhưng mà Tiêu Sân rất nhanh mang đến cho y một tin tốt, khiến đám mây đen trên đầu y bay đi bớt.

Trịnh Liệt gọi điện cho Tiêu Sân, yêu cầu mượn vài người của Tiêu Sân ở nước M để tìm người.

Tiêu gia có dính dáng tới hắc đạo, nguy hiểm lúc nào cũng cận kề, vậy nên họ luôn tuân theo quy tắc “giảo thố tam quật”, gần như ở nước nào cũng có tay, phòng ngừa chu đáo mà chuẩn bị đường lui. Vừa lúc Tiêu gia tại nước M có thế lực không nhỏ.

(giảo thố tam quật: thỏ khôn có ba hang, thỏ đào ba hang để tránh nạn, con người thì phải mưu trí để sinh tồn)

Trịnh Liệt mượn nhân lực Tiêu Sân tìm người, thuần túy là vì Phó Tranh. Phó Tranh đến nước M, những ngày đầu phải trải qua một đoạn thời gian khổ cực, sau này nhờ có một người đàn ông da trắng mù tốt bụng thu lưu, mới không sa đến cảnh khốn cùng. Cậu ta ở nhờ nhà người đó, sớm chiều cùng hắn ở chung, dần dần sinh ra cảm tình. Nhưng vừa tỏ tình với nhau chưa được bao lâu thì người kia đột ngột biến mất! Phó Tranh lòng nóng như lửa đốt, chỉ là dựa vào sự cố gắng của mình cậu ta thì căn bản không có cơ hội tìm được tung tích của người kia, bất đắc dĩ mới phải nhờ Trịnh Liệt.

Tuy rằng Trịnh Liệt nghi ngờ tên kia là thấy Phó Tranh dễ bị lừa, vì thế lừa xong liền dông thẳng, nhưng Phó Tranh vẫn kiên quyết muốn tìm.

“Cho dù anh ấy gạt tôi, tôi cũng chỉ muốn đảm bảo anh ấy an toàn.” Dù sao người đàn ông đó cũng là người mù, với bản tính thiện lương của Phó Tranh càng thêm quan tâm.

Tiêu Sân đối với thỉnh cầu của Trịnh Liệt luôn đáp ứng vô điều kiện, huống chi lúc trước An gia có biến, nhờ có Phó Tranh nhắc nhở, cũng coi như Tiêu gia thiếu cậu ta một phần ân tình, vì thế càng thêm nghĩa bất dung từ.

Tiêu Sân giúp Phật giúp tới Tây Thiên, ném cho Trịnh Phỉ một vé máy bay “Mày đi qua đó, được không?”

Trịnh Phỉ gật đầu như đập tỏi, vỗ ngực nói “Không thành vấn đề!”

Có lý do quang minh chính đại đi gặp Trịnh Liệt, cách ứng với tình địch, đương nhiên không có vấn đề!

Chỉ là Trịnh Phỉ vừa đặt chân tới nước M, y thật không ngờ có thể nhận được chiêu đãi “nhiệt tình” đến vậy! Trịnh Phỉ Trịnh tứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy, bị hai mươi tên vây khốn cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhất là đối phương bó tay bó chân, không có ý muốn làm hại y. Trịnh Phỉ tròng mắt vừa chuyển, liền giả bộ để bọn kia bắt, xem bọn chúng trong hồ lô bán thuốc gì.

Ngoài ý liệu, y rất nhanh nhờ vậy mà gặp được Trịnh Liệt, cùng với hai kẻ y tuyệt đối không muốn gặp, Ân Triệu Lan và Trác Thư Nhiên…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio