Đoàn người trở về căn hộ nơi Trịnh Liệt sống một mình.
Căn hộ này không có phong thái của đại trạch Trịnh gia, cũng không tinh xảo như biệt thự Trịnh Liệt tặng cho các con nuôi, đây chỉ là nơi mà Trịnh Liệt lâu lâu tới ngủ qua đêm, thiết kế đơn giản trang nhã, định kỳ có người giúp việc tới lau dọn, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề.
Trịnh Liệt ôm Trịnh Minh Bảo đang ngủ say vào phòng ngủ, sắp xếp cho nó ổn thỏa. Đến lúc đi ra, An Thế Duy ném qua cho hắn một lon bia. Đây không phải lần đầu tiên An Thế Duy tới nơi Trịnh Liệt ở, vì thế hoàn toàn không cần Trịnh Liệt tiếp đón.
Trịnh Liệt nhận lấy lon bia, bật mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.
“Muốn nói cái gì?” Trịnh Liệt đến gần An Thế Duy. Sau khi Minh Bảo Bảo ngủ trên xe, An Thế Duy vẫn im lặng nhìn hắn một cách trầm tư, tựa hồ có chuyện muốn nói.
“Nghe Sân ca bảo, mày tới nước M là vì Phó Tranh xảy ra chuyện?” An Thế Duy vừa uống bia vừa hỏi.
“Một nửa là vì thế.” Trịnh Liệt đáp.
“Cậu ta đã xảy ra chuyện gì?” An Thế Duy hỏi.
Trịnh Liệt dừng một chút, vẫn là đem chuyện Phó Tranh bị Phó gia đuổi ra khỏi nhà, ở nước M kiếm sống đầu đuôi nói ra một lượt.
An Thế Duy nghe xong hớp một ngụm bia lớn, sau đó dốc thẳng lon nốc cạn lượng bia còn lại. Hắn dùng lực bóp vỏ lon, sau đó tùy tay ném vào thùng rác.
An Thế Duy nói “….Xem ra tao nợ cậu ta một lần.”
“Chính xác.” Trịnh Liệt nhún nhún vai. Tình cảnh của Phó Tranh hiện tại quả thật có một phần nguyên nhân là vì An Thế Duy. Ai cũng không ngờ, rõ ràng là An Thế Duy làm việc quá khích, có lỗi với cậu ta trước, Phó Tranh lại không hề để trong lòng, không oán không hờn tự nhận lấy trách nhiệm.
An Thế Duy từng bị vài kẻ thoạt nhìn đơn thuần thành thật lừa mấy vố không nhẹ, vì thế sinh ra cảnh giác với loại người này. Khi Phó Tranh xuất hiện, mặc dù không giống những kẻ kia nhưng An Thế Duy vẫn phòng bị như cũ, lừa gạt cậu ta để trêu đùa một phen, sau đó sợ hãi mà trốn không kịp. Cuối cùng Phó Tranh hết hy vọng rời đi, lại không trách cứ gì An Thế Duy, ngược lại còn ở nơi hắn không biết bảo vệ hắn.
Nếu không phải âm soa dương thác, Trịnh Liệt và An Thế Duy sẽ không biết trên đời này vẫn còn người như Phó Tranh.
(âm soa dương thác: vì sai thời gian, sai thời điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia. Nguồn: Tiểu Diệp Thảo)
Trịnh Liệt luôn nói nghĩa khí, giúp Phó Tranh lần này, một phần là thay An Thế Duy bồi thường, một phần cũng xuất phát từ chân tình.
An Thế Duy trong lòng cảm thấy chấn động. Kỳ thực từ lúc Phó Tranh rời đi, hắn đã nghĩ lại có phải bản thân đã quá đáng hay không, sau đó có chút ngạc nhiên phát hiện hắn cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với Phó Tranh. Đáng tiếc bởi vì nhiều loại nguyên nhân, hắn thủy chung không chịu thoát khỏi cái g kiềm hãm chính mình. Chỉ là hiện tại nói gì cũng đã muộn, Phó Tranh đã tìm được người trong lòng, hơn nữa còn vì sự mất tích của đối phương mà lòng nóng như lửa đốt.
“Người anh em, cảm tạ.” An Thế Duy sờ sờ mũi nói. Hắn gây chuyện, lại để Tiêu Sân và Trịnh Liệt thay hắn thu thập tàn cục, thật là khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Đều là kẻ già đầu hết rồi!
Trịnh Liệt quái dị nhìn hắn, ánh mắt như thể trên đầu An Thế Duy đột nhiên mọc ra một cặp sừng.
An Thế Duy cả người không được tự nhiên, nhăn mi “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người nào đẹp trai như tao sao?”
Trịnh Liệt nói “….tao là đang thắc mắc, mày bị Sân ca đánh đến choáng váng rồi sao?” Đột nhiên khách khí như vậy? Bọn hắn giúp nhau thu thập cục diện rối rắm do đối phương gây ra, chuyện này trước kia còn ít sao? Hắn không phải nên giống như trước đây, sai rõ rành rành mà vẫn trưng ra bộ dáng dù chết cũng không nhận sai không sửa sai khiến người ta tức muốn sôi máu sao?
An Thế Duy hoắc mắt trừng “Mày mới bị Sân ca đánh cho choáng váng! Mày nghĩ tao cũng vô dụng như mày chắc?”
Trịnh Liệt ngạo mạn khẽ nâng cằm, cực độ tự tin nói “Mày có thể tự mình xem!” Hắn được Tiêu Sân huấn luyện trước An Thế Duy một bước, tin chắc rằng so về đánh nhau thì hắn mạnh hơn An Thế Duy nhiều.
An Thế Duy bị kích thích. Hắn cũng cảm thấy bản thân sau khi được Tiêu Sân huấn luyện một thời gian ngắn đã muốn thoát thai hoán cốt, so với khi xưa đánh nhau với Trịnh Liệt mạnh hơn nhiều.
Vì thế hai người đột nhiên căng não nheo mắt nhìn chằm chằm đốt phương, chuẩn bị vén tay áo, không khí hết sức căng thẳng!
Lúc này, một thanh âm rụt rè đột ngột vang lên!
“Ba….”
Trịnh Liệt và An Thế Duy đồng thời sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu!
Trịnh Minh Bảo chân trần đứng cách bọn hắn hơn ba bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vừa mờ mịt vừa sợ sệt nép vào tường, mở to mắt nhìn bọn hắn.
“Bảo Bảo, con tỉnh rồi? Sao lại…” Trịnh Liệt bật thốt lên.
Một tiếng này đột nhiên khiến Trịnh Minh Bảo mắt đỏ lên, chân trần lạch bạch chạy nhào vào lòng Trịnh Liệt, dùng sức ôm lấy eo hắn, lực mạnh tới khiến Trịnh Liệt phải lùi lại sau một bước.
“Ba ba!” Trịnh Minh Bảo kêu lên!
Vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Trịnh Liệt thì không biết ở đâu, Trịnh Minh Bảo quả thực rất sợ hãi! Nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng lại nhìn thấy Trịnh Liệt và An Thế Duy đang giằng co, bộ dáng như sắp đánh nhau, khiến sự căng thẳng của Trịnh Minh Bảo càng tăng thêm một bậc, hoàn toàn không biết phải làm sao!
Thanh âm Trịnh Liệt lập tức khiến Trịnh Minh Bảo nhào tới dựa vào người khiến nó an tâm nhất!
Trịnh Liệt phản ứng lại, rất nhanh hiểu được nguyên nhân Trịnh Minh Bảo đột nhiên kích động như vậy, tâm tư đấm đá với An Thế Duy nhất thời bay biến, trấn an vỗ vỗ lưng nó “Minh Bảo Bảo đừng sợ, đây là nhà ba, ba mang con tới…”
Trịnh Minh Bảo cố gắng chui sâu vào lòng hắn, ngữ khí mang theo tiếng nức nở “Nhưng mà ba không có ở đó…”
Trịnh Liệt đau lòng. Quả thật là do hắn sơ sót. Căn phòng hắn quen thuộc với Trịnh Minh Bảo lại là một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Chợt đem một kẻ nhát gan sợ người lạ tới một nơi xa lạ, lại không ở bên cạnh bồi, cũng khó trách nó bị dọa thành như vầy.
“Yên tâm, ba ở đây. Ba sẽ ở cùng Minh Bảo Bảo.”
“Không thấy được ba…Ba đừng không cần Bảo Bảo…” Trịnh Minh Bảo thương tâm khóc ròng nói, càng khóc càng lớn, rốt cuộc biến thành gào khóc. Hiển nhiên ký ức bị bỏ lại lẻ loi ở Tiêu gia đã để lại bóng ma trong lòng nó. Trịnh Liệt trở về đón nó, khiến nó vừa cao hứng vừa bất an, sợ hãi sẽ bị bỏ lại một lần nữa. Tỉnh dậy ở nơi không quen thuộc, Trịnh Liệt lại không có bên người làm thần kinh vốn không mấy kiên cường của nó suy sụp như cọng rơm.
Trịnh Liệt chưa từng thấy Trịnh Minh Bảo nháo thành vậy, thấy nó khóc đến không kịp thở, trong lòng hắn rối thành một đoàn.
“Ngoan, Bảo Bảo ngoan, ba không có không cần Bảo Bảo…” Trịnh Liệt không ngừng dỗ dành.
“Ba ba xấu, ba ba xấu…” Trịnh Minh Bảo không nghe, chỉ ủy khuất hoảng sợ cho rằng Trịnh Liệt không cần mình, đứt quãng lên án.
An Thế Duy cũng há hốc mồm. Hắn vốn chỉ đùa giỡn với Trịnh Liệt, ai ngờ Trịnh Minh Bảo lại nháo thành vậy? Bất quá thấy bộ dáng oa nhi ngốc nghếch xinh đẹp khóc lớn như bị khi dễ, hắn nhìn Trịnh Liệt đầy khiển trách, cũng gia nhập đội ngũ dỗ dành, thậm chí còn muốn ôm nó, kéo nó khỏi “ma chưởng” của Trịnh Liệt.
Đáng tiếc Trịnh Minh Bảo không bị An Thế Duy dụ. Tuy nó tức giận vung quyền đánh Trịnh Liệt, nhưng cuối cùng chả có quyền nào đánh xuống. An Thế Duy muốn kéo nó khỏi người Trịnh Liệt, nó liền nắm quần áo Trịnh Liệt, lắc lắc thân mình không để An Thế Duy kéo, nhất định phải dính trên người Trịnh Liệt.
Trịnh Minh Bảo khóc đến yết hầu khàn khàn mới chậm rãi ngừng khóc. Trịnh Liệt ôm nó ngồi trên sô pha, chậm rãi vỗ về lưng nó. An Thế Duy rót một ly nước ấm mang lại, Trịnh Liệt nhận lấy, cầm cái ly để gần miệng Trịnh Minh Bảo, nhìn nó thút tha thút thít uống từng ngụm nhỏ, cánh môi khô khốc dính chút nước, khôi phục màu sắc phấn nộn như cũ.
Trịnh Minh Bảo khóc đã đời, hai mắt sưng to như hai cái bánh màn thầu nhỏ, mũi đỏ ửng, bộ dáng đáng thương lại đáng yêu.
“Ba ba xấu…” Nó hữu khí vô lực kiên trì lên án, thanh âm mềm mại này không có chút trách cứ, không bằng nói là đang làm nũng.
Trịnh Liệt nhìn nó, sau đơn giản ôm nó đứng lên. Trịnh Minh Bảo chấn động giật mình, vội vàng ôm chặt vai Trịnh Liệt, dùng đôi mắt đỏ ngầu không chút đẹp đẽ cẩn thận nhìn trộm hắn.
Trịnh Liệt cúi đầu hôn mí mắt nó, nói với An Thế Duy “Mày cứ tự nhiên. Tao đi vào lo cho nó.”
An Thế Duy bĩu môi, làm động tác “Mời”.
Trịnh Liệt ôm Trịnh Minh Bảo vào phòng ngủ. Trong phòng đã hỗn loạn thành một đoàn, chăn trên giường bị đá xuống đất, gối đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, một ít tạp vật cũng bị rơi xuống, ngay cả đôi giày của Trịnh Minh Bảo được đặt một bên cũng bị lệch hướng, có thể suy ra lúc Trịnh Minh Bảo rời giường có bao nhiêu bối rối.
Trịnh Liệt muốn đặt Trịnh Minh Bảo lên giường rồi vào phòng vệ sinh lấy khăn ấm lau mặt cho nó. Trịnh Minh Bảo thực ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng tay vẫn nắm chặt góc áo Trịnh Liệt không buông. Trịnh Liệt muốn đứng thẳng dậy, nó liền giật bắn mình như chim sợ cành cong, bất an nhìn hắn.
Trịnh Liệt không còn cách nào khác, đành đem nó vào phòng vệ sinh.
Lau tay rồi lau mặt, Trịnh Liệt sắp xếp lại gối đầu, nhặt chăn lên, một lần nữa đặt Trịnh Minh Bảo lên giường.
Trịnh Minh Bảo tựa hồ cũng ý thức được phản ứng của mình có điểm “xấu hổ”, lặng lẽ kéo cao chăn che khuất miệng và mũi, chỉ lộ ra đôi mắt sưng đỏ.
Trải qua một trận lộn xộn vừa rồi, Trịnh Liệt cảm giác sự nhẫn nại hắn dành cho Trịnh Minh Bảo lại tăng thêm một bậc. Nhưng nhìn gương mặt thiên chân thẳng thắn của Trịnh Minh Bảo, trong lòng hắn lại thấy vừa buồn cười vừa thương tiếc.
Hắn sờ sờ hai má Trịnh Minh Bảo, nhẹ nhàng nói “Minh Bảo Bảo an tâm ngủ một giấc, được không? Ba cam đoan, ba nhất định nhất định sẽ không có không cần Minh Bảo Bảo. Minh Bảo Bảo lúc nào cũng có thể tìm tới ba.”
Trịnh Minh Bảo yên lặng nhìn Trịnh Liệt, một lúc lâu sau mới chậm hãi vươn một bàn tay, bốn ngón tay nắm nhẹ thành quyền, chỉ có ngón út nhỏ nhắn hơi cong ra.
“….Nghéo tay….” Trịnh Minh Bảo cong môi nói nhỏ.
Trịnh Liệt bật cười. Nhưng vì thái độ của Trịnh Minh Bảo thật sự rất trịnh trọng, mặt của hắn cũng nghiêm túc lên, vươn ngón tay cùng nó nghéo.
“Nói dối là tiểu cẩu.” Trịnh Minh Bảo quơ hai ngón tay đang nghéo lấy nhau.
Nghéo tay xong, Trịnh Minh Bảo cảm thấy như được đảm bảo, ôm gấu bông Teddy được đặt một bên, nhẹ nhàng hô hấp, biểu tình trên mặt trầm tĩnh lại, bộ dáng như đang cười nhẹ. Nó dụi dụi mắt, ngáp một cái.
Giằng co lâu như vậy, tiểu đông tây này cũng mệt mỏi. Vừa rồi căn bản là chưa ngủ đủ.
Trịnh Liệt nói “Minh Bảo Bảo ngủ ngoan một giấc. Ngày mai sau khi tạm biệt dì và bà nội, ba mang con đi tìm anh.”
Trịnh Minh Bảo hàm hồ nói “Ở cùng ba với anh…”
“Đúng vậy.” Trịnh Liệt trầm thấp nói.
Trịnh Minh Bảo rốt cuộc vừa lòng, chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trịnh Liệt chờ nó ngủ hoàn toàn, mới rón rén tay chân rời đi, nhưng lại cảm thấy có lực cản nho nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện, không biết từ lúc nào Trịnh Minh Bảo đã nắm lấy một góc áo của hắn.
Trịnh Minh Bảo vô ý thức nhíu mi, nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, giống như kháng nghị.
Trịnh Liệt bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, dứt khoát cởi giày nằm xuống, ngủ bên cạnh đứa con đột nhiên bám dính lấy mình này….