"Sao vậy... Nhớ bạn gái rồi à" Ông James cứ thấy lâu lâu Akai liền lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn
"Không... Tôi chỉ xem giờ thôi" Đúng là anh kiểm tra tin nhắn thật, có điều dại gì mà thừa nhận
Amaya vẫn như trước, khi anh có công việc, cô sẽ không nhắn tin hay gọi điện làm phiền anh cả, anh có phải nên vui vẻ vì có cô ban gái hiểu chuyện không nhỉ
Bất chợt tin nhắn đến, là định vị vị trí của Amaya, trong tin nhắn cô bảo là dạo này cô sẽ đi làm nên phòng hờ gửi anh vị trí cho anh an tâm thôi chứ không có gì
Thực ra mỗi lần đi đâu xa, Amaya điều gửi gia đình định vị của bản thân mình để phòng hờ, không phải tự nhiên khi không mình rảnh hơi vì làm vậy, do bị mấy lần rồi đấy chứ, nếu trong nguyên tác, Conan chính là vị thần chết cao cấp thì cô là chị gái thần chết, thì nhiên sẽ đặc điểm riêng biệt chính là ngoài trường học và nhà của mình, cữ hễ bước ra đường may mắn không bị thương là may mắn lắm rồi, đó cũng là lí do vì sao cô cũng hạn chế đi đâu nếu không có ai rủ
Đêm giáng sinh đến, tuyết rơi trắng xóa cả con phố Beika, thật may Amaya lo sợ rằng thế nào trời tối tuyết cũng sẽ rơi nên có mặt ở cửa hàng Poirot từ rất sớm, nhìn tấp nập đôi tình nhân đến rồi đi trong cửa hàng, Amaya không rõ vì sao mình trong lòng mình như có gì đó bóp nghẽn lại, thật khó chịu
Gần đến giờ biểu diễn, Amaya cố lên tinh thần, âm nhạc có thể bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người nghệ sĩ nên vào ngày vui thế này, tuyệt đối không được để tâm trạng tiêu cực của mình lên bài nhạc mình sắp biểu diễn, như thế thực sự thiếu chuyên nghiệp
Khách hiện tại đã ổn định hết vị trí của mình, Amuro và Azusa đã nhàn rỗi hơn đôi chút, nhìn dang vẻ vẻ mặc kệ sự đời của cô trước giờ biểu diễn, Amaya như đang cố thoát khỏi thế giới bên ngoài để co thể tập trung vào giai điệu cho buổi trình diễn sắp tới của mình
"Bà chủ chịu chơi thật, mời hẳn người đàn Piano đến chơi nhạc luôn" Nhân lúc rảnh rỗi, Amuro giao lưu qua lại với Azusa
"Năm trước tôi cũng có làm mà, tại anh không biết đó thôi" Năm trước dù tổ chức thành công nhưng Azusa không hài lòng cho lắm, nghệ sĩ mướn đã đắt còn làm không có tâm, đến thì trễ về thì sớm làm cô rất bực mình, nên năm nay, dù người đó có ngõ ý hỏi cô có cần người không nhưng Azasa vẫn kiên quyết từ chối dù đang rất cần người vào dịp lễ này
Thật may có Amaya, sao cô không biết cô bé này sớm hơn chứ, nếu không đã không phải mất một đống tiền oan rồi
"Tôi nghĩ do người quen nên cô ấy lấy công rẻ thôi, chứ thường một người biết chơi đàn theo yêu cầu, giá thuê giờ của họ sẽ rất là đắt" Amuro kể, việc Amaya dễ dàng đồng ý với giá Azusa đưa ra chỉ là do Azusa là người quen biết mà thôi
"Cũng đúng..." Amaya chỉ là đang giúp đỡ cô thôi, nếu là một người lạ, cô nghĩ Amaya cũng sẽ có bảng giá cụ thể riêng mình chứ không phải thụ động chờ cô mở lời trả công
"A... Băt đầu rồi"
Vừa đúng lúc gia đình Ran ghé qua, ở nhà cũng buồn chán nên họ xuống quán dưới nhà, vừa đông vui lại còn được thưởng thức màn trình diễn Piano với giá vé là một ly nước lại vừa ủng hộ cổ vũ tinh thần Amaya, dĩ nhiên là Ran phải đi rồi, không đi thì thế nào nhóc Conan cũng sẽ lôi kéo theo mà thôi
Với Conan, đây là lần đầu cậu thấy chị gái đánh đàn, nên muốn xem như thế nào
Vì là giáng sinh, Amaya đã mặc một chiếc váy màu đỏ để phù hợp với không khí Noel vui vẻ, phải công nhận, Amaya rất hợp với những tông màu rực rỡ, có lẽ nhờ làn da của cô hoặc do khí chất của cô khi đứng trên sân khấu, đầy kiêu ngạo và tự tin, có lẽ chị cậu cũng có tố chất làm nghệ sĩ giống mẹ nhưng đáng tiếc cô lại không thích đi theo con đường đó
"Thật đáng gờm, quả là chị của Shinichi..." Ran nhìn Amaya biễu diễn, lại nhớ đến cái tên thám tử ngốc kia, rõ ràng cái gì cũng giỏi, gì cũng biết chỉ trừ phần âm nhạc, nhưng kỳ lạ là cậu ta có thể chơi Violon, Amaya gần như có phần nổi trội hơn rất nhiều so với Shinichi chỉ có điều cậu ấy luôn trầm lặng giấu những thứ mình biết
Tính cách hai chị em họ trái ngược nhau, nếu Shinichi là thanh thiếu niên kiêu ngạo năng động thì Amaya lại tuýp người trầm hơn rất nhiều, với người xa lạ, khó mà thấy dáng vẻ đùa vui của cô nhưng với người quen biết, Amaya sẽ là một con người khác, có vẻ thân thiện hơn một chút
Nhưng một điểm công nhận rằng, cả hai người điều được thừa hưởng mọi gen trội của cả cha và mẹ
Amaya nhớ đến những ngày đầu tập đàn, thật là mất thời gian và nhàm chán, cô không ưa thích những phím trắng đen này, thà mất cả đống tiền học những điều vô bổ này sao mẹ cô không đem nó để cô học những môn có ích hơn như ngoại ngữ, sau này nó có thể giúp cho cô rất nhiều trong công việc
Mẹ cô như hiểu cô muốn nói gì, bà chỉ xoa đầu cô rồi bảo: Sau này con sẽ hiểu
Bà không phải muốn cô như những tiểu thư đài cát phải biết đàn này nọ hay đoạt giải thưởng âm nhạc gì, luyện đàn có để giúp cô có tính kiên nhẫn, tập trung tinh thần, thư giãn đầu óc với cơ thể cô sẽ thêm linh hoạt hơn là để cô cứ cứng nhắc đấm đá trong môi trường quân sự, dần dần Amaya cũng hiểu vì sao mẹ cho cô đi học nên cũng bắt đầu chăm chỉ với môn năng khiếu này của mình
Ơn giời nhờ thế mới có nghề tay trái sau này của cô mặc dù tuổi nghề không lâu, nhưng ít nhất nó có thể giúp gia đình trả nợ, thế là đủ
Kết thúc buổi trình diễn, Amaya nhẹ nhàng cúi chào khán giả, những tràn vỗ tay cỗ vũ rầm rộ vang lên cùng với hiệu ứng tuyết giả do chủ quán tạo nên càng giúp tiết mục của Amaya càng thêm đáng nhớ
Buổi trình diễn Amaya có nhờ Ran quay giúp, sau đó cô gửi cả gia đình khoe hôm nay mình đã đàn tốt thế nào
Và Amaya cũng không quên cho người đó vì công việc bỏ người yêu ở nhà, bà đây phải thể diện rằng không có mi bà vẫn ổn, vẫn sống tốt
Hùng hổ thế thôi, khi về đến nhà, ngôi nhà rông lớn mà chỉ có một mình, tâm trạng của cô lại không thể vui vẻ hơn một chút nào đành thay đồ rồi nhanh chóng leo lên giường ngủ dưỡng sức để mai còn đi làm nữa, dù sao địa điểm thứ cũng không phải là dạng vừa gì, nếu cô không chuẩn bị e là lắm phiền toái xảy ra
Sáng sớm tỉnh dậy, Amaya không thể nào dậy nổi do cơn đau nhức tái phát, Amaya còn thầm nghĩ chắc phải nhắn xin lỗi vì thất hẹn rồi, co điều bất chợt tin nhắn của Jackson nhắn đến, bảo chiều sẽ có xe đến đón cô và đã chuẩn bị trang phục cho cô hết cả rồi nên cô không cần phải chuẩn bị, cứ ăn mặc bình thường đến nơi sẽ có người trang điểm cho cô
Chỉ là biểu diễn Piano, làm gì mà trang trọng thế nhỉ
Bình thường vì giấu thân phận, cô luôn được Jackson cho phép che mặt mình bằng mặt nạ hay khăn che, nếu chơi lớn hơn chỗ cô sẽ được che phủ bằng bức bình phong giấy hoặc lụa, nhờ thế vừa có thể giúp cô giấu danh tính lại vừa tạo cảm giác bí ẩn với các khách đên quán Bar này, càng kích thích sự tò mò, thì khách đến quán lại càng nhiều, tiền đến tay thì khỏi bàn rồi
Tối qua Akai có gọi điện đến, dĩ nhiên nói chuyện chỉ có mình cô nói, dù sao nơi làm của anh chẳng có gì có thể kể được cả, nói qua nói lại thế mà cô ngủ quên mất, chưa kịp kể đến chuyện tối nay cô sẽ đến làm một quán Bar sang trọng thế nào, tại sao có người biết mà thuê, Bla... Bla thì cô đây đã yên giấc say nồng trên chiếc giường ấm áp
Akai hiểu rằng chắc cô đã mệt nhọc nên ngủ quên mất rồi, Conan có chụp bức anh giúp anh, tuy ở chung nhà với cô song anh cũng thấy Amaya đàn Piano lần nào cả
Khung cảnh Amaya buộc tóc nhẹ nhàng, khoác trên người chiếc đầm đỏ được đính đá tỉ mỉ, Anh từng nhìn thấy bộ lễ phục này một lần rồi, có hỏi cô cái này mặc trong dịp nào mà lại nổi bật đến thế, khi ấy Amaya chi cười bảo rằng khi xưa có đi đàn nhạc ở cửa hàng, vì muốn trông rực rở và vui tươi một xíu nên người chủ đã đặt một bộ váy như thế cho cô, sau đó cô quên mất mà mang về và giữ nó tới giờ
Nhắc mới nhớ, làm gì có chỗ nào lại hào phóng với nhân viên như vậy, một chiếc váy tỉ mỉ như vậy ắt hẳn rất đắt tiền, khi đó anh định hỏi ở nơi nào mà sộp với nhân viên thế thì bất chợt bạn cô đến chơi, vì vậy mà đoạn nói chuyện bị ngắt quãng
Cứ nhìn vào chiếc đầm đó, không rõ sao cứ khó chịu... Từ khi nào mà anh nhạy cảm đến vậy nhỉ
Vì lười biếng nấu ăn, Amaya theo thói quen sang nhà hàng xóm trực, thời gian vừa đúng lúc hai ông cháu vừa làm đồ ăn trưa xong, và món chính dĩ nhiên là món cà ri bò, trời ạ sao hết người này đến người kia điều có niềm đam mê bất tận với món cà ri vậy, Akai ở nhà thì mê cà ri đủ thể loại, có thời gian thế nào cũng chăm chỉ làm món đó, qua đây là món cà ri bò
Thật suy sụp...
Thật may là được bà chủ nhỏ đem lòng thương sót cho kẻ bệnh tật, giúp cô nấu nấu tô cháo trắng ăn lót dạ
"Tối nay cháu đi làm nữa à?" Tiến sĩ Agasa lo lắng, bây giờ đã không còn như xưa lo từng đồng từng cắc, vậy mà Amaya vẫn còn chăm chỉ đi làm kiếm tiền sao
"Vâng ạ... Do người này từng có ơn với cháu nên cháu không thể từ chối được" Amaya gãi đầu cười gượng, biết là ông bác đang lo cho mình, có điều công việc vẫn phải cố làm thôi
Haibara đợi đến khi bác tiến sĩ bận công việc, chỉ còn lại hai cô gái ngồi riêng với nhau, mới lên tiếng "cậu có biết cái tên Okiya đó từng sang đây nhờ vả tớ kiểm tra thành phần một loại thuốc không?"
"À... Cái đó tớ mới nghe anh ấy kể..." Amaya nói " Chắc Haibara đang ngạc nhiên với các thành phần của thuốc đó lắm nhỉ?"
"Nó là gì?"
"Nó là thứ giúp tớ duy trì sự sống" Amaya nâng tách trà xanh thổi cho nó nguội bớt " Haibara ở cạnh bác tiến sĩ nhât định sẽ biết sơ lược bệnh tình của tớ... cậu nghĩ sau ngần ấy vết thương xảy ra với tớ... tớ có thể dễ dàng sống sót đến thế à?"
Quả là trận nổ bom kia, Haibara đã chuẩn bị tinh thần xấu nhất dành cho Amaya rồi, chỉ là thật không ngờ, Amaya vẫn có thể vật lộn với thần chết mà sống sót quay về
Có điều thuốc đó là thuốc gì nhỉ, thật là muốn nghiên cứu nó
Đúng giờ hẹn, Amaya được đón đi trong thầm lặng, cô chỉ biết thở dài, đi làm mà cứ như đi trộm cắp, chả hiểu ông chú kia làm kiểu gì mà thập thò như vậy, cứ công khai đến cổng không phải được ạ
Đi từ cửa nhân viên vào, bóng dáng thấp thoát của ai đó khá là quen, Amaya không yên lòng lắm vì sợ sẽ có người quen đến đây, dù sao công việc này ngay cả cha mẹ cô cũng không biết tới
Vào bên trong phòng thay đồ, Jackson đã có mặt ở đó, đang ngẩn ngơ nhìn đầm được mắc trên sào, một chiếc đầm voan công chúa màu trắng ngà được đính kết tỉ mỉ, đến gần mới thấy được nhà thiết kế đã bỏ rất nhiều công sức để có thể vừa đính đá vừa đính hoa một cách tinh thế này
"Hôm nay đúng là một ngày vui đấy, nhưng cháu nghĩ nó sẽ không đến mức chú lại chơi lớn thế này đâu" Amaya sờ vào váy, không hiểu sao cô lại không dám mặc nó
"Amaya... Chỉ mới một năm, cháu cũng thay đổi nhiều thật" Jackson nhìn cô, nhất là đôi mắt, màu mắt cô đã thay đổi, ông không hiểu tại sao lại như vậy và cả... ánh mắt của cô đã hơn trước rất nhiều
vài năm trước, ông ấn tượng với ánh mắt đầy mạnh mẽ và nghị lực của cô, tuy biết mình đã làm chuyện gây ấn tượng rất xấu với cô nhưng sau đó vì chuộc lỗi ông đã tìm đến cô và đề nghị giúp đỡ cô
Không phải tự nhiên Amaya lại nhận được nhiều ưu đãi từ ông, với năng lực của cô, búng tay thôi ông đã có thể tìm một đống người rồi, ông sẽ không hứng thú với một đưa trẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành
Điều ông đặc biệt để ý đến Amaya có lẽ... mỗi khi nhìn cô, ông lại nhớ đến người vợ quá cố của mình, vì lỗi lầm, vì tham vọng của bản thân khiến vợ ông chết yểu khi tuổi đời chưa kịp bước qua
Amaya có nét mặt, tính cách có phần giống với người vợ ông, đã có lúc ông muốn biến cô thành người của mình, nhưng tính cach quật cường và kiêu ngạo của Amaya, nhất định sẽ liều chết với ông khi biết điều này
Sau năm không gặp... Con bé đã trưởng thành nhiều rồi, có lẽ đã có người kề cạnh
"Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt... là ngày kết hôn của vợ chồng ta" Jackson mân mê tà váy, ông như quay về ký ức xưa tươi đẹp, người vợ xinh đẹp của ông đã mặc chiếc váy này trong ngày lễ cưới "Và sau hôm nay, quán rượu này sẽ đóng cửa, ta sẽ ra nước ngoài định cư"
Sau ngần ấy năm, ông muốn bắt đầu lại cuộc sống mới
Amaya nhìn ngắm chiếc váy trước mặt, tưởng rằng là chỉ đơn thuần dùng cho buổi tiệc bình thường, thật không ngờ nó lại mang nhiều ý nghĩa và kỷ niệm như vậy
Cô được một nhân viên nữ hỗ trợ mặc váy và trang điểm, vì chiếc đầm này được thiết kế khoảng năm về trước kiểu dáng có hơi cổ điển một chút, cũng nhờ thế mà phần cổ cũng kín đáo hơn so với những mẫu áo cưới hiện tại
"Cháu có bạn trai rồi sao?" Ông thật sự tò mò, người đàn ông thế nào mà có thể thu phục được tinh tình ương bướng của Amaya
"Cũng được vài tháng thôi" Amaya hờ hứng đáp, cô không ngờ Jackson lại có tính hóng hớn chuyện đời tư của người khác đấy
"Thật mong được gặp người yêu cháu đấy, ta rất tò mò ai mà có thể thuần hóa được thú dữ như cháu đấy" Nói rồi ông đi ra ngoài, để mọi người có thể tập trung vào chuyên môn hơn, ông ở đây ai cũng ái ngại nên không khí cả căn phòng trở nên rất gượng gạo
"Cô Megure hôm nay phải thật cẩn thận nhé, tôi có nghe hôm nay hội tụ những nhân vật nguy hiểm lắm đấy" Tomoyo là nhân viên lâu năm ở đây, gần như là quản lí ở quán rượu này, vì là bữa cuối quán rượu hoạt động nên rất nhiều người hôm nay ghé thăm
"Em biết rồi" Amaya cười trấn an, dù sao trước giờ người gây chuyện cũng không phải là cô, nếu có tư thù với khách Amaya vẫn là cô gái biết nhẫn nhịn, với phương châm không thể đánh khách, khách hàng là thượng đế dĩ nhiên ở trong quán, Amaya sẽ không dám đụng một cọng lông của họ rồi
Nhưng rời quán, ai mà biết được chứ... Amaya cười thầm
"Chị chụp giúp em bức ảnh được chứ?" Amaya nhờ Tomoyo, chiếc váy này thực sự rất đẹp, cô rất muốn khoe cho người nào đó xem
"Gửi cho bạn trai à?" Tomoyo trêu đùa
Amaya không phủ nhận, đưa điện thoại cho Tomoyo chụp giúp mình vài bức ảnh, rồi gửi cho tên vô tâm nào đó vì công việc mà bỏ cô vào ngày lễ này ở nhà
Đến giờ biểu diễn, các nghệ sĩ, ca sĩ đã đến đông đủ, Amaya được xếp biểu diễn phần giữa chương trình, một mình cô sẽ được đàn một đoạn mở đầu sau đó là kết hợp với những nghệ sĩ khác biểu diễn, mấy bữa trước có đi tập luyện, cô cảm thấy họ quá không thân thiện mấy nên mỗi ngày luyện xong rồi về chứ không giao lưu gì cả, đến cả ca sĩ hôm nay cũng chỉ mới gặp hôm kia mà thôi
Mọi người co vẻ hơi kiêng kị cô, điều này cũng dễ hiểu làm gì có một nghệ sĩ Piano được ăn mặc còn muốn nổi hơn ca sĩ chứ, chắc hẳn mấy tên này nghĩ cô là ông bà chủ quán rượu này nên không dám động đến, họ mà biết cô cũng là thường dân chắc cũng xúm lại nói xấu hoặc bắt nạt cô gái yếu ớt tội nghiệp cô đây
Sân khấu hôm nay làm vô cùng công phu, sàn diễn được thiết kế là một bể nước, bên dưới là một tấm gương vô cùng lớn, cung với vô số loại hoa được thả xuống và có màn hình vòm ở phía trên để phản chiếu, tạo hiệu ứng sân khấu vô cùng đẹp mắt
Có điều di chuyển phải cẩn thận, xui xẻo trượt chân mà ngã thì thôi rồi không biết giấu mặt ở đâu cả
"Lần đầu tiên tôi thấy cô đây... Nên xưng hô thế nào nhỉ?" Giọng nói phía sau lưng vang lên, Amaya xoay người nhìn lại xem người đó là ai thì hóa ra là vị ca sĩ nổi tiếng gặp dăm ba hôm trước
"Nabi... cứ gọi vậy là được?" Amaya lạnh nhạt, trừ nhân viên quán rượu, khi xuất hiện ở bên ngoài, Amaya điều đeo khẩu trang che giấu gương mặt của mình để tránh một vài phiền phức không đáng có
"Ồ... Yên tâm tôi không có ý định tiếp cận để tìm hiểu thân thế cô đâu" Dù sau trước khi có ý định giao lưu với cô gái này, cô cũng đã tìm hiểu sơ với những phục vụ lâu năm ở đây rồi, ngoại trừ cái tên Nabi và biết được gương mặt của Amaya, mọi thứ họ điều không rõ về thân thế của cô, xem ra được người nào đó o bế rất kỹ
Như kịch bản chương trình, đến lượt Amaya bắt đầu buổi biểu diễn của mình, cô thận trọng bước lên vị trí sân khấu của mình, nhìn những cánh hoa đầy màu sắc nổi trên mặt nước, gấu váy xinh đẹp đã cũng đã bị nước làm cho ướt đẫm, sức nặng của chiếc váy càng khiến cô càng phải cẩn thận đến chỗ của mình
Tại sao lại có cảm giác này nhỉ... Như sắp chết vậy
Ở góc khuất khó ai để ý, có vẻ họ vừa mới giao dịch gì đó thanh công nên bây giờ đang tận hưởng phần thưởng tự đặt cho mình
Volka và Gin...Họ đang tận hưởng những phút giây ít ỏi hiêm khi có được cho bản thân mình